Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1528: Mộ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
"Phụt -----"
Mộ Dịch Thần không nhịn được nữa, phun một ngụm cháo gà ra bàn.
Mộ Nhã Triết cong khóe môi, liếc mắt nhìn người phụ nữ hóa đá có nội tâm bị tổn thương đang ngồi bên cạnh, phụ họa nói: "Con trai ngoan, cha nghĩ là con hãy quen với điều đó đi."
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, nói: "Thói quen là thói quen! Nhưng mà, ăn kiểu như vậy cũng thật quá khó coi."
Mộ Dịch Thần cắn chặt hai hàm răng, lúc này mới nhịn cười được, nghẹn cười, cẩn thận quan sát Vân Thi Thi và Hữu Hữu.
Vân Thi Thi biện giải cho mình: "Đói bụng quá đi! Hơn nữa, Hữu Hữu làm đồ ăn ngon như vậy, mẹ không khống chế cơn thèm ăn của mình được..."
" Đói bụng là có thể không chú ý hình tượng sao?"
Hữu Hữu nhíu mày, giảng dạy: "Mẹ, con đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi, phải thùy mị, phải ưu nhã!"
Vân Thi Thi giải thích: "Ở bên ngoài mẹ vẫn rất ưu nhã, hình tượng yểu điệu thục nữ của mẹ vẫn rất hoàn mỹ."
Nói xong còn không quên đắc chí, nhìn cậu chớp chớp mắt.
Hữu Hữu tủi thân ôm ngực nói: "Mẹ không nghĩ đến cảm nhận của Hữu Hữu sao! Bộ dạng mẹ ngồi ăn, thật là quá dọa người!"
Vân Thi Thi suýt nữa bị lời nói độc miệng của Hữu Hữu làm cho bùng nổ.
Đứa nhóc này, sao miệng mồm càng ngày càng cay độc như vậy chứ!
Dáng vẻ cô ăn dọa người đến cỡ nào cơ chứ!
Vân Thi Thi tan vỡ, ủy khuất nói: "Hữu Hữu, xin con đừng công kích nữa mà, mẹ nhất định sẽ chú ý hình tượng."
"Ừ! Vậy mới được! Mẹ ngoan!"
Nói xong, cậu lại nói: "Ăn từ từ thôi, nếu không không tốt cho dạ dày, cháo còn nóng, ăn quá nhanh sẽ làm phỏng miệng!"
Hữu Hữu nấu cháo gà đặc biệt ngon, trên mặt nổi một lớp váng dầu, vì vậy, quả thật là Vân Thi Thi không cẩn thận bị phỏng đầu lưỡi.
Hữu Hữu đứng dậy, dùng muỗng canh vớt váng dầu, múc thêm một bát cháo gà cho Vân Thi Thi, đưa đến trước mặt cô, sau đó hai tay chống lên má, đôi mắt đen láy, nở nụ cười vô cùng cưng chiều.
"Mẹ, nếm thử đi!"
"Ừ!"
Vân Thi Thi cẩn thận thổi nguội, ăn một ngụm, tức khắc kinh diễm nhướng mày: "Mùi vị thật không tệ!"
Hữu Hữu lại múc thêm một bát nữa cho Mộ Nhã Triết và Mộ Dịch Thần.
Mộ Nhã Triết cũng ăn một ngụm, nhíu mày, mặc dù không bày tỏ cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt ánh lên sự khó tin, đồng thời từ trên gương mặt cũng có thể nhận thấy, anh cảm thấy bát cháo này ăn rất ngon!
Hữu Hữu không hỏi anh mùi vị như thế nào.
Cậu rất tự tin vào tài nghệ của mình, bát cháo gà này, cậu đã tốn không ít công sức, tự mình nếm vài ngụm, cũng không cảm thấy có khuyết điểm gì, rất hoàn hảo!
Nhìn vẻ mặt của cha là biết ngay, đã bị bát cháo gà này làm cho kinh ngạc không ít.
Nhìn qua Tiểu Dịch Thần, cúi đầu ăn không nói gì, trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng nhanh chóng ăn hết bát cháo, lại còn liếm liếm môi, hiển nhiên là chưa đã thèm!
"Hữu Hữu, sau này con cưới vợ rồi, còn sẽ nấu cháo gà cho mẹ ăn nữa không?"
Vân Thi Thi đáng thương hỏi.
Vừa nghĩ tới sau này Hữu Hữu và vợ tương lai sống hạnh phúc bên nhau, Vân Thi Thi cuối cùng cũng hiểu, vì sao mẹ chồng nàng dâu lại thường mâu thuẫn với nhau!
Cô nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.
Hữu Hữu thản nhiên trả lời: "Đương nhiên! Sau này mẹ ăn cháo gà, Hữu Hữu đều sẽ nấu!"
Vân Thi Thi cảm động sắp hỏng rồi, lại nghe thấy câu trả lời đáng yêu mà nghịch ngợm của Hữu Hữu, mặt hồng lên.
"Thật đáng yêu! Mau lại đây cho mẹ hôn con!"
Nói xong, cô liền đưa hai tay, kéo cậu vào trong ngực, cưng chiều hôn lên gương mặt bụ bẫm nhỏ nhắn của cậu.
Mộ Dịch Thần không nhịn được nữa, phun một ngụm cháo gà ra bàn.
Mộ Nhã Triết cong khóe môi, liếc mắt nhìn người phụ nữ hóa đá có nội tâm bị tổn thương đang ngồi bên cạnh, phụ họa nói: "Con trai ngoan, cha nghĩ là con hãy quen với điều đó đi."
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, nói: "Thói quen là thói quen! Nhưng mà, ăn kiểu như vậy cũng thật quá khó coi."
Mộ Dịch Thần cắn chặt hai hàm răng, lúc này mới nhịn cười được, nghẹn cười, cẩn thận quan sát Vân Thi Thi và Hữu Hữu.
Vân Thi Thi biện giải cho mình: "Đói bụng quá đi! Hơn nữa, Hữu Hữu làm đồ ăn ngon như vậy, mẹ không khống chế cơn thèm ăn của mình được..."
" Đói bụng là có thể không chú ý hình tượng sao?"
Hữu Hữu nhíu mày, giảng dạy: "Mẹ, con đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi, phải thùy mị, phải ưu nhã!"
Vân Thi Thi giải thích: "Ở bên ngoài mẹ vẫn rất ưu nhã, hình tượng yểu điệu thục nữ của mẹ vẫn rất hoàn mỹ."
Nói xong còn không quên đắc chí, nhìn cậu chớp chớp mắt.
Hữu Hữu tủi thân ôm ngực nói: "Mẹ không nghĩ đến cảm nhận của Hữu Hữu sao! Bộ dạng mẹ ngồi ăn, thật là quá dọa người!"
Vân Thi Thi suýt nữa bị lời nói độc miệng của Hữu Hữu làm cho bùng nổ.
Đứa nhóc này, sao miệng mồm càng ngày càng cay độc như vậy chứ!
Dáng vẻ cô ăn dọa người đến cỡ nào cơ chứ!
Vân Thi Thi tan vỡ, ủy khuất nói: "Hữu Hữu, xin con đừng công kích nữa mà, mẹ nhất định sẽ chú ý hình tượng."
"Ừ! Vậy mới được! Mẹ ngoan!"
Nói xong, cậu lại nói: "Ăn từ từ thôi, nếu không không tốt cho dạ dày, cháo còn nóng, ăn quá nhanh sẽ làm phỏng miệng!"
Hữu Hữu nấu cháo gà đặc biệt ngon, trên mặt nổi một lớp váng dầu, vì vậy, quả thật là Vân Thi Thi không cẩn thận bị phỏng đầu lưỡi.
Hữu Hữu đứng dậy, dùng muỗng canh vớt váng dầu, múc thêm một bát cháo gà cho Vân Thi Thi, đưa đến trước mặt cô, sau đó hai tay chống lên má, đôi mắt đen láy, nở nụ cười vô cùng cưng chiều.
"Mẹ, nếm thử đi!"
"Ừ!"
Vân Thi Thi cẩn thận thổi nguội, ăn một ngụm, tức khắc kinh diễm nhướng mày: "Mùi vị thật không tệ!"
Hữu Hữu lại múc thêm một bát nữa cho Mộ Nhã Triết và Mộ Dịch Thần.
Mộ Nhã Triết cũng ăn một ngụm, nhíu mày, mặc dù không bày tỏ cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt ánh lên sự khó tin, đồng thời từ trên gương mặt cũng có thể nhận thấy, anh cảm thấy bát cháo này ăn rất ngon!
Hữu Hữu không hỏi anh mùi vị như thế nào.
Cậu rất tự tin vào tài nghệ của mình, bát cháo gà này, cậu đã tốn không ít công sức, tự mình nếm vài ngụm, cũng không cảm thấy có khuyết điểm gì, rất hoàn hảo!
Nhìn vẻ mặt của cha là biết ngay, đã bị bát cháo gà này làm cho kinh ngạc không ít.
Nhìn qua Tiểu Dịch Thần, cúi đầu ăn không nói gì, trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng nhanh chóng ăn hết bát cháo, lại còn liếm liếm môi, hiển nhiên là chưa đã thèm!
"Hữu Hữu, sau này con cưới vợ rồi, còn sẽ nấu cháo gà cho mẹ ăn nữa không?"
Vân Thi Thi đáng thương hỏi.
Vừa nghĩ tới sau này Hữu Hữu và vợ tương lai sống hạnh phúc bên nhau, Vân Thi Thi cuối cùng cũng hiểu, vì sao mẹ chồng nàng dâu lại thường mâu thuẫn với nhau!
Cô nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.
Hữu Hữu thản nhiên trả lời: "Đương nhiên! Sau này mẹ ăn cháo gà, Hữu Hữu đều sẽ nấu!"
Vân Thi Thi cảm động sắp hỏng rồi, lại nghe thấy câu trả lời đáng yêu mà nghịch ngợm của Hữu Hữu, mặt hồng lên.
"Thật đáng yêu! Mau lại đây cho mẹ hôn con!"
Nói xong, cô liền đưa hai tay, kéo cậu vào trong ngực, cưng chiều hôn lên gương mặt bụ bẫm nhỏ nhắn của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro