Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1635: Ch...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Mộ Nhã Triết càng ôm cô, trước mắt mỗi một phút mỗi một giây, đều dày vò giống như cả thế kỷ dài dằng dặc, thân thể căng cứng không ngừng đang kêu gào, lửa trong cơ thể va đập vào, mỗi một giây anh nhịn, hô hấp liền dồn dập them chút.
Trời mới biết anh đang chịu đựng cái gì!
Chịu đựng, cái này có thể không phải là phong cách của anh!
Nếu là anh trước kia, hiện tại, anh đã sớm hận không thể đem cô ăn sống nuốt tươi, hận không thể đem cô hòa tan vào xương cốt bên trong mình!
Nhưng mà, anh lại sợ sẽ dọa cô sợ.
Anh hiểu, người phục nữ này không thích làm trong xe.
Như vậy, vì nghĩ đến cảm nhận của cô, anh cũng phải nhịn một khắc này.
Chỉ là, chịu đựng như thế, quả thực dày vò, thống khổ.
Trên trán mỏng mồ hôi mịn, từ da thịt chảy ra, im lặng nói cho cô biết, hiện tại anh rốt cuộc đau đớn thế nào.
Vân Thi Thi vừa dở khóc dở cười, lại vừa đau lòng.
Nửa tháng này không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.
Bất luận là thân thể, hay là tim.
Nhớ cô đên chết!
Từ nhiệt độ nóng rực và thân thể căng cứng, liền có thể cảm giác được, người đàn ông này giờ phút này nhịn vất vả bao nhiêu!
Cô ôm chặt anh, trong lòng có chút, không đành lòng!
Bởi vậy, cô đau lòng bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cổ vũ hôn một cái lên đầy mày anh.
"Cảm ơn!"
Cô từ đáy lòng nói.
Cảm ơn anh vì cô làm nhiều như vậy, cảm ơn anh vì cô mà nhượng bộ và thay đổi!
Anh từng là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, nhưng mà vì cô, lại không ngừng thay đổi, nhượng bộ!
"Hôn anh."
Bên trong đôi mắt đen của anh, ngọn lửa đốt sáng, nhìn cô, nói với cô.
Vân Thi Thi cười một tiếng, hôn lên môi anh, anh lại như không thoả mãn, dừng trên môi cô, xâm nhập hôn cô, dường như chỉ dựa vào như thế, có thể lạnh lại một lần thể xác tinh thần nóng rực.
Lại không nghĩ, một nụ hôn này, khó mà chia lìa, vậy mà hôn một đường!
Xe đậu ngay cửa khách sạn, anh ôm cô, người trong ngực đã bị anh hôn đến mê mẩn, không biết trời nam đất bắc gì nữa rồi!
Thẳng đến ngoài cửa xe, tài xế nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe, cẩn thận nói: "Tổng giám đốc Mộ, đã đến!"
Cái này mới thức tỉnh hai người triền miên trong xe.
Anh rời khỏi môi cô, đã thấy cô mơ mơ màng màng, trên mặt hồn nhiên, lại càng quyến rũ động lòng người.
Cô thì sao, bị anh hôn đến có chút não thiếu dưỡng khí, đến mức lúc rời khỏi môi anh, hai mắt hơi híp lại, trước mắt trời đất quay cuồng.
Nụ hôn của anh kỹ thuật ngày càng cao siêu, mà ở trước mặt anh, cô giống như một lính mới đang thương, vẫn có chút không lưu loát, bị nắm trong tay, mặc cho anh nắm giữ!
Anh không khỏi cười, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt cô: "Đến rồi, đồ ngốc!"
Vân Thi Thi vẫn có chút mê mẩn, mở to mắt, ngắm nhìn bốn phía, kéo màn cửa, lúc này mới giật mình, xe đã dừng lại!
Cô chóng mặt hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Khách sạn!"
Anh vừa dứt lời, còn không đợi cô lấy lại tinh thần, liền một tay ôm ngang lấy cô, ôm vào trong ngực, xuống xe!
Cô cúi đầu "A..." một tiếng, cửa khách sạn, từng dãy nhân viên cung kính đứng đấy, trước mắt bao người, anh ôm cô như công chúa, đường hoàng đi vào cửa.
Vân Thi Thi một lần nữa, thẹn thùng đến mặt đỏ như lửa!
Người đàn ông này, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?
Liền không thể... Khiêm tốn một chút sao?!
Anh ôm cô như thế, để những người khác thấy được, sẽ nghĩ như thế nào chứ?!
Cô nhẹ nhàng đánh bờ vai của anh, thấp giọng nói: "Này, mau thả em xuống! Tự em có thể đi!"
"Không cần, anh bế em!"
Trời mới biết anh đang chịu đựng cái gì!
Chịu đựng, cái này có thể không phải là phong cách của anh!
Nếu là anh trước kia, hiện tại, anh đã sớm hận không thể đem cô ăn sống nuốt tươi, hận không thể đem cô hòa tan vào xương cốt bên trong mình!
Nhưng mà, anh lại sợ sẽ dọa cô sợ.
Anh hiểu, người phục nữ này không thích làm trong xe.
Như vậy, vì nghĩ đến cảm nhận của cô, anh cũng phải nhịn một khắc này.
Chỉ là, chịu đựng như thế, quả thực dày vò, thống khổ.
Trên trán mỏng mồ hôi mịn, từ da thịt chảy ra, im lặng nói cho cô biết, hiện tại anh rốt cuộc đau đớn thế nào.
Vân Thi Thi vừa dở khóc dở cười, lại vừa đau lòng.
Nửa tháng này không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.
Bất luận là thân thể, hay là tim.
Nhớ cô đên chết!
Từ nhiệt độ nóng rực và thân thể căng cứng, liền có thể cảm giác được, người đàn ông này giờ phút này nhịn vất vả bao nhiêu!
Cô ôm chặt anh, trong lòng có chút, không đành lòng!
Bởi vậy, cô đau lòng bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cổ vũ hôn một cái lên đầy mày anh.
"Cảm ơn!"
Cô từ đáy lòng nói.
Cảm ơn anh vì cô làm nhiều như vậy, cảm ơn anh vì cô mà nhượng bộ và thay đổi!
Anh từng là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, nhưng mà vì cô, lại không ngừng thay đổi, nhượng bộ!
"Hôn anh."
Bên trong đôi mắt đen của anh, ngọn lửa đốt sáng, nhìn cô, nói với cô.
Vân Thi Thi cười một tiếng, hôn lên môi anh, anh lại như không thoả mãn, dừng trên môi cô, xâm nhập hôn cô, dường như chỉ dựa vào như thế, có thể lạnh lại một lần thể xác tinh thần nóng rực.
Lại không nghĩ, một nụ hôn này, khó mà chia lìa, vậy mà hôn một đường!
Xe đậu ngay cửa khách sạn, anh ôm cô, người trong ngực đã bị anh hôn đến mê mẩn, không biết trời nam đất bắc gì nữa rồi!
Thẳng đến ngoài cửa xe, tài xế nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe, cẩn thận nói: "Tổng giám đốc Mộ, đã đến!"
Cái này mới thức tỉnh hai người triền miên trong xe.
Anh rời khỏi môi cô, đã thấy cô mơ mơ màng màng, trên mặt hồn nhiên, lại càng quyến rũ động lòng người.
Cô thì sao, bị anh hôn đến có chút não thiếu dưỡng khí, đến mức lúc rời khỏi môi anh, hai mắt hơi híp lại, trước mắt trời đất quay cuồng.
Nụ hôn của anh kỹ thuật ngày càng cao siêu, mà ở trước mặt anh, cô giống như một lính mới đang thương, vẫn có chút không lưu loát, bị nắm trong tay, mặc cho anh nắm giữ!
Anh không khỏi cười, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt cô: "Đến rồi, đồ ngốc!"
Vân Thi Thi vẫn có chút mê mẩn, mở to mắt, ngắm nhìn bốn phía, kéo màn cửa, lúc này mới giật mình, xe đã dừng lại!
Cô chóng mặt hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Khách sạn!"
Anh vừa dứt lời, còn không đợi cô lấy lại tinh thần, liền một tay ôm ngang lấy cô, ôm vào trong ngực, xuống xe!
Cô cúi đầu "A..." một tiếng, cửa khách sạn, từng dãy nhân viên cung kính đứng đấy, trước mắt bao người, anh ôm cô như công chúa, đường hoàng đi vào cửa.
Vân Thi Thi một lần nữa, thẹn thùng đến mặt đỏ như lửa!
Người đàn ông này, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?
Liền không thể... Khiêm tốn một chút sao?!
Anh ôm cô như thế, để những người khác thấy được, sẽ nghĩ như thế nào chứ?!
Cô nhẹ nhàng đánh bờ vai của anh, thấp giọng nói: "Này, mau thả em xuống! Tự em có thể đi!"
"Không cần, anh bế em!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro