Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3007: Ch...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Những chiếc cốc chân dài chồng lên nhau trong nháy mắt liền rơi xuống, vỡ nát, mảnh thủy tinh văng khắp nơi!
Âm thanh chấn động khiến cho mọi người ở đây đều bị dọa nhảy dựng, nhao nhao đứng lên, hoảng sợ nhìn về phía Cố Cảnh Liên, sau đó nhìn thấy đống thủy tinh nằm dưới chân anh ta mà hoảng hồn!
Tống Ân Nhã bị hành động này của Cố Cảnh Liên làm cho đứng tim ngay tại chỗ, Mộ Lâm Phong cũng Mộ Thục Mẫn cũng lập tức đứng lên, Tống Chính Quốc cùng Giang Khởi Mộng đứng bên cạnh cũng giật mình quay lại nhìn về phía Cố Cảnh Liên, ánh mắt rơi vào tháp sâm banh bị anh ta đạp đổ, lúc này mới hiểu tiếng động vừa rồi từ đâu mà đến!
Mộ Lâm Phong vội vàng chống gậy đi tới, khách khí hỏi: " Cậu Cố, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Cảnh Liên chả thèm liếc mắt nhìn ông ta, mà chỉ nhìn Tống Ân Nhã, lạnh lùng nói: "Tống Ân Nhã, cô nợ tôi một lời giải thích."
Tống Ân Nhã kinh hoàng không hiểu, chột dạ cúi đầu, không dám nói một tiếng!
Đứa bé kia lại nhận ra cô ta!?
Cố Cảnh Liên chất vấn, cô ta nào dám hé răng?!
Đắc tội với nhà họ Cố còn khủng bố hơn so với đắc tội với bất cứ kẻ nào!
Ai mà không biết Cố Cảnh Liên có thân phận gì, địa vị của nhà họ Cố ở thủ đô là gì, nhà họ Cố xưa không bằng nay, lại càng là đối tượng mà nhà họ Mộ không thể đắc tội nổi!
Nếu Cố Cảnh Liên muốn cô ta xấu mặt, nhà họ Mộ cũng chả thể ra mặt giúp cô ta được!
Tống Ân Nhã sợ tới mức lạnh run.
"Không nói?"
Giọng điệu Cố Cảnh Liên càng lúc càng không tốt: "Tôi cho cô ba giây, tôi không có nhiều kiên nhẫn!"
"1."
"..."
"2..."
Mộ Yến Thừa vốn dĩ giật mình, không biết tới cùng đã xảy ra chuyện gì, Cố Cảnh Liên không thể nào vô cớ đạp đổ tháp sâm banh, hai nhà Mộ- Cố không có thâm cừu đại hận gì, cho nên anh ta sẽ không tới lễ cưới để quấy rối.
Thấy anh ta nhắc tới Tống Ân Nhã, Mộ Yến Thừa liền túm lấy cánh tay Tống Ân Nhã, giận dữ hỏi: "Cô từng đắc tội Cố Cảnh Liên?"
"Tôi... Tôi không biết..."
Trong đầu cô ta giờ đã rối như mớ bòng bong, sợ hãi vô cùng.
Cố Cảnh Liên ghét nhất là người hỏi mà không rên một tiếng, mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng quát một tiếng: "Nói chuyện!"
Mộ Lâm Phong lập tức đỡ cánh tay anh ta, khuyên nhủ: "Cậu Cố, đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói!"
"Cút!"
Cố Cảnh Liên thô bạo đẩy ra ông ta ra.
Mộ Lâm Phong trở tay không kịp, ngã nhào trên đất, Mộ Thục Mẫn sợ tới mức vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy ông ta, sau đó liền thấy sắc mặt Mộ Lâm Phong xanh mét!
Mộ Yến Thừa lúc này gầm lên: "Cố Cảnh Liên, đây là địa bàn nhà họ Mộ, không tới phiên anh ở chỗ này giương oai!"
“Ồ...? Không tới phiên tôi giương oai?"
Cố Cảnh Liên cười lạnh: "Cậu cho là Mộ thị vẫn còn huy hoàng như trước kia? Đừng có lên mặt trước mặt tôi, cho dù hôm nay đứng ở đây là Mộ Nhã Triết thì tôi cũng chưa chắc sẽ nể tình!"
Trời ạ! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Tại hội trường hôn lễ của Mộ Yến Thừa, hai nhà Cố- Mộ xảy ra tranh chấp!
Đám phóng viên ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cảnh vừa rồi.
Cố Cảnh Liên liếc qua thấy có người đang chụp ảnh liền nhíu mày.
Mấy vệ sĩ đứng bên cạnh Cố Cảnh Liên cũng phát hiện ra ánh đèn flash lóe sáng, lập tức hét lớn với đám truyền thông: "Vừa rồi là ai chụp ảnh?"
Không ai dám đáp lại.
Vệ sĩ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tiến lên, lần lượt đoạt lấy cameras từ trong tay đám phóng viên, sau đó hung hăng ném xuống đất, vỡ nát!
Mấy phóng viên nhất thời hoảng sợ hết lên.
"A.. Cameras của tôi..."
Âm thanh chấn động khiến cho mọi người ở đây đều bị dọa nhảy dựng, nhao nhao đứng lên, hoảng sợ nhìn về phía Cố Cảnh Liên, sau đó nhìn thấy đống thủy tinh nằm dưới chân anh ta mà hoảng hồn!
Tống Ân Nhã bị hành động này của Cố Cảnh Liên làm cho đứng tim ngay tại chỗ, Mộ Lâm Phong cũng Mộ Thục Mẫn cũng lập tức đứng lên, Tống Chính Quốc cùng Giang Khởi Mộng đứng bên cạnh cũng giật mình quay lại nhìn về phía Cố Cảnh Liên, ánh mắt rơi vào tháp sâm banh bị anh ta đạp đổ, lúc này mới hiểu tiếng động vừa rồi từ đâu mà đến!
Mộ Lâm Phong vội vàng chống gậy đi tới, khách khí hỏi: " Cậu Cố, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Cảnh Liên chả thèm liếc mắt nhìn ông ta, mà chỉ nhìn Tống Ân Nhã, lạnh lùng nói: "Tống Ân Nhã, cô nợ tôi một lời giải thích."
Tống Ân Nhã kinh hoàng không hiểu, chột dạ cúi đầu, không dám nói một tiếng!
Đứa bé kia lại nhận ra cô ta!?
Cố Cảnh Liên chất vấn, cô ta nào dám hé răng?!
Đắc tội với nhà họ Cố còn khủng bố hơn so với đắc tội với bất cứ kẻ nào!
Ai mà không biết Cố Cảnh Liên có thân phận gì, địa vị của nhà họ Cố ở thủ đô là gì, nhà họ Cố xưa không bằng nay, lại càng là đối tượng mà nhà họ Mộ không thể đắc tội nổi!
Nếu Cố Cảnh Liên muốn cô ta xấu mặt, nhà họ Mộ cũng chả thể ra mặt giúp cô ta được!
Tống Ân Nhã sợ tới mức lạnh run.
"Không nói?"
Giọng điệu Cố Cảnh Liên càng lúc càng không tốt: "Tôi cho cô ba giây, tôi không có nhiều kiên nhẫn!"
"1."
"..."
"2..."
Mộ Yến Thừa vốn dĩ giật mình, không biết tới cùng đã xảy ra chuyện gì, Cố Cảnh Liên không thể nào vô cớ đạp đổ tháp sâm banh, hai nhà Mộ- Cố không có thâm cừu đại hận gì, cho nên anh ta sẽ không tới lễ cưới để quấy rối.
Thấy anh ta nhắc tới Tống Ân Nhã, Mộ Yến Thừa liền túm lấy cánh tay Tống Ân Nhã, giận dữ hỏi: "Cô từng đắc tội Cố Cảnh Liên?"
"Tôi... Tôi không biết..."
Trong đầu cô ta giờ đã rối như mớ bòng bong, sợ hãi vô cùng.
Cố Cảnh Liên ghét nhất là người hỏi mà không rên một tiếng, mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng quát một tiếng: "Nói chuyện!"
Mộ Lâm Phong lập tức đỡ cánh tay anh ta, khuyên nhủ: "Cậu Cố, đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói!"
"Cút!"
Cố Cảnh Liên thô bạo đẩy ra ông ta ra.
Mộ Lâm Phong trở tay không kịp, ngã nhào trên đất, Mộ Thục Mẫn sợ tới mức vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy ông ta, sau đó liền thấy sắc mặt Mộ Lâm Phong xanh mét!
Mộ Yến Thừa lúc này gầm lên: "Cố Cảnh Liên, đây là địa bàn nhà họ Mộ, không tới phiên anh ở chỗ này giương oai!"
“Ồ...? Không tới phiên tôi giương oai?"
Cố Cảnh Liên cười lạnh: "Cậu cho là Mộ thị vẫn còn huy hoàng như trước kia? Đừng có lên mặt trước mặt tôi, cho dù hôm nay đứng ở đây là Mộ Nhã Triết thì tôi cũng chưa chắc sẽ nể tình!"
Trời ạ! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Tại hội trường hôn lễ của Mộ Yến Thừa, hai nhà Cố- Mộ xảy ra tranh chấp!
Đám phóng viên ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cảnh vừa rồi.
Cố Cảnh Liên liếc qua thấy có người đang chụp ảnh liền nhíu mày.
Mấy vệ sĩ đứng bên cạnh Cố Cảnh Liên cũng phát hiện ra ánh đèn flash lóe sáng, lập tức hét lớn với đám truyền thông: "Vừa rồi là ai chụp ảnh?"
Không ai dám đáp lại.
Vệ sĩ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tiến lên, lần lượt đoạt lấy cameras từ trong tay đám phóng viên, sau đó hung hăng ném xuống đất, vỡ nát!
Mấy phóng viên nhất thời hoảng sợ hết lên.
"A.. Cameras của tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro