Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3025: Đừ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Vì thế, thằng nhóc này vô cùng đồng tình nói với Giang Khởi Mộng, “Bà à, bà mau thả cháu ra đi nhé? Nếu không, bà cực kỳ thảm đó!”
Giang Khởi Mộng, “…”
Tiểu Bảo giống như thương xót bà ta, nói, “Cái chú này, chẳng những giết người không chớp mắt, thủ đoạn còn cực kỳ khủng bố! Bà đừng hiểu lầm…! Cháu và chú ấy không có quan hệ gì đâu, cháu không quan trọng với chú ấy như vậy, bà ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng, dùng cháu để uy hiếp chú ấy, vô dụng thôi.”
“…”
“Bà chỉ chết càng thảm hơn thôi.”
Bác Phúc ngổn ngang trong gió rồi.
Cái thằng nhóc này, không biết nghĩ như thế nào, vậy mà hù Giang Khởi Mộng sửng sốt, cục diện vốn đang căng thẳng, biến thành một chút cảm giác căng thẳng cũng không có rồi!”
Giang Khởi Mộng thét to, “Mày câm miệng!”
Cố Cảnh Liên nói, “Giang Khởi Mộng, bà cho rằng lợi dụng đứa nhỏ này có thể uy hiếp được tôi sao? Cho bà ba giây đồng hồ, thả đứa bé.”
“Cố Cảnh Liên, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cậu sao? Hay là…”
Cố Cảnh Liên cắt ngang lời bà ta, “1.”
“Cậu…”
“2.”
Giang Khởi Mộng kinh hoàng không hiểu, sợ tới mức lảo đảo lùi về sau, Cố Cảnh Liên nhíu mày, đếm tới ‘3’, chỉ nghe ‘Pằng’ một tiếng, một tiếng súng vang lên, một viên đạn bay qua không khí, gào rít mà tới, bắn mạnh vào vai bà ta.
“A…”
Giang Khởi Mộng đau đớn buông tay theo bản năng, dao rơi xuống đất, Tiểu Bảo cũng lập tức tránh thoát trói buộc của bà ta, nhảy từ trong lòng bà ta xuống, còn không quên giẫm vào chân bà ta một cái, sau đó chạy đến chỗ Cố Cảnh Liên.
Phía sau, Giang Khởi Mộng lập tức đứng dậy, nắm lấy con dao trên đất, đâm về phía Tiểu Bảo!
Bác Phúc cả kinh há miệng thở dốc, một tiếng thét kinh hãi còn chưa bật ra, Cố Cảnh Liên ở một bên xông mạnh lên trước, ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, đá mạnh về phía Giang Khởi Mộng, bà ta nắm chặt con dao đâm tới.
Ngay lúc đó, bả vai của Giang Khởi Mộng bị Cố Cảnh Liên đá trúng, bay ra ngoài, mà cánh tay Cố Cảnh Liên vì bảo vệ Tiểu Bảo, bất ngờ không phòng ngự, bị dao của bà ta đâm trúng, tạo thành một vết thương.
Cố Cảnh Liên cũng không có chú ý đến mình bị thương, vẫn là Tiểu Bảo phát hiện ra, áo của anh ta bị máu nhuộm đỏ, áo cũng bị rách, hình như bị thương, cậu sợ hãi nói, “Chú, chú bị thương…”
Trong lòng cậu vừa áy náy vừa lo lắng.
Bác Phúc chạy đến, nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay Cố Cảnh Liên, cũng phát hiện trên tay anh ta có khác thường, kinh ngạc một phen.
“Ông chủ, cậu bị thương, nhanh để tôi nhìn xem, tổn thương chỗ nào rồi?”
Cố Cảnh Liên sẽ không để mình dễ dàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng mà lần này là lần đầu tiên trong đời anh ta, bị thương vì đứa bé.
Cố Cảnh Liên đẩy ông ta ra, xoay người, nhìn về phía Giang Khởi Mộng, lạnh lùng thốt lên, “Muốn chết.”
Dứt lời, anh ta đi lên phía trước, một tay ôm chặt yết hầu bà ta, xách cả người bà ta lên.
Cho dù cánh tay bị thương, vẫn mạnh như trước.
Hai chân của Giang Khởi Mộng lơ lửng, cổ bị anh ta nắm chặt, không ngừng phát ra tiếng khớp xương sai chỗ, bà ta ôm chặt lấy cánh tay anh ta, hai chân đạp loạn, đôi mắt đỏ như máu, cả khuôn mặt thành màu gan heo, sắp hít thở không nổi.
“Không… Không… Đừng… Đừng giết…”
Giang Khởi Mộng khó khăn nói ra mấy chữ, trước mắt là thống khổ tuyệt vọng.
Cố Cảnh Liên lại thờ ơ, càng lúc càng bóp chặt yết hầu bà ta, Tiểu Bảo thấy một màn này, kinh hồn táng đảm, lập tức nói, “Chú, dừng tay!”
Bác Phúc có chút kinh ngạc, Tiểu Bảo tránh thoát cái ôm của ông ta, chạy đến trước mặt Cố Cảnh Liên, ôm lấy chân của anh ta, “Chú à, chú tha cho bà ấy đi! Đừng giết bà ấy.”
Giang Khởi Mộng, “…”
Tiểu Bảo giống như thương xót bà ta, nói, “Cái chú này, chẳng những giết người không chớp mắt, thủ đoạn còn cực kỳ khủng bố! Bà đừng hiểu lầm…! Cháu và chú ấy không có quan hệ gì đâu, cháu không quan trọng với chú ấy như vậy, bà ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng, dùng cháu để uy hiếp chú ấy, vô dụng thôi.”
“…”
“Bà chỉ chết càng thảm hơn thôi.”
Bác Phúc ngổn ngang trong gió rồi.
Cái thằng nhóc này, không biết nghĩ như thế nào, vậy mà hù Giang Khởi Mộng sửng sốt, cục diện vốn đang căng thẳng, biến thành một chút cảm giác căng thẳng cũng không có rồi!”
Giang Khởi Mộng thét to, “Mày câm miệng!”
Cố Cảnh Liên nói, “Giang Khởi Mộng, bà cho rằng lợi dụng đứa nhỏ này có thể uy hiếp được tôi sao? Cho bà ba giây đồng hồ, thả đứa bé.”
“Cố Cảnh Liên, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cậu sao? Hay là…”
Cố Cảnh Liên cắt ngang lời bà ta, “1.”
“Cậu…”
“2.”
Giang Khởi Mộng kinh hoàng không hiểu, sợ tới mức lảo đảo lùi về sau, Cố Cảnh Liên nhíu mày, đếm tới ‘3’, chỉ nghe ‘Pằng’ một tiếng, một tiếng súng vang lên, một viên đạn bay qua không khí, gào rít mà tới, bắn mạnh vào vai bà ta.
“A…”
Giang Khởi Mộng đau đớn buông tay theo bản năng, dao rơi xuống đất, Tiểu Bảo cũng lập tức tránh thoát trói buộc của bà ta, nhảy từ trong lòng bà ta xuống, còn không quên giẫm vào chân bà ta một cái, sau đó chạy đến chỗ Cố Cảnh Liên.
Phía sau, Giang Khởi Mộng lập tức đứng dậy, nắm lấy con dao trên đất, đâm về phía Tiểu Bảo!
Bác Phúc cả kinh há miệng thở dốc, một tiếng thét kinh hãi còn chưa bật ra, Cố Cảnh Liên ở một bên xông mạnh lên trước, ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, đá mạnh về phía Giang Khởi Mộng, bà ta nắm chặt con dao đâm tới.
Ngay lúc đó, bả vai của Giang Khởi Mộng bị Cố Cảnh Liên đá trúng, bay ra ngoài, mà cánh tay Cố Cảnh Liên vì bảo vệ Tiểu Bảo, bất ngờ không phòng ngự, bị dao của bà ta đâm trúng, tạo thành một vết thương.
Cố Cảnh Liên cũng không có chú ý đến mình bị thương, vẫn là Tiểu Bảo phát hiện ra, áo của anh ta bị máu nhuộm đỏ, áo cũng bị rách, hình như bị thương, cậu sợ hãi nói, “Chú, chú bị thương…”
Trong lòng cậu vừa áy náy vừa lo lắng.
Bác Phúc chạy đến, nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay Cố Cảnh Liên, cũng phát hiện trên tay anh ta có khác thường, kinh ngạc một phen.
“Ông chủ, cậu bị thương, nhanh để tôi nhìn xem, tổn thương chỗ nào rồi?”
Cố Cảnh Liên sẽ không để mình dễ dàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng mà lần này là lần đầu tiên trong đời anh ta, bị thương vì đứa bé.
Cố Cảnh Liên đẩy ông ta ra, xoay người, nhìn về phía Giang Khởi Mộng, lạnh lùng thốt lên, “Muốn chết.”
Dứt lời, anh ta đi lên phía trước, một tay ôm chặt yết hầu bà ta, xách cả người bà ta lên.
Cho dù cánh tay bị thương, vẫn mạnh như trước.
Hai chân của Giang Khởi Mộng lơ lửng, cổ bị anh ta nắm chặt, không ngừng phát ra tiếng khớp xương sai chỗ, bà ta ôm chặt lấy cánh tay anh ta, hai chân đạp loạn, đôi mắt đỏ như máu, cả khuôn mặt thành màu gan heo, sắp hít thở không nổi.
“Không… Không… Đừng… Đừng giết…”
Giang Khởi Mộng khó khăn nói ra mấy chữ, trước mắt là thống khổ tuyệt vọng.
Cố Cảnh Liên lại thờ ơ, càng lúc càng bóp chặt yết hầu bà ta, Tiểu Bảo thấy một màn này, kinh hồn táng đảm, lập tức nói, “Chú, dừng tay!”
Bác Phúc có chút kinh ngạc, Tiểu Bảo tránh thoát cái ôm của ông ta, chạy đến trước mặt Cố Cảnh Liên, ôm lấy chân của anh ta, “Chú à, chú tha cho bà ấy đi! Đừng giết bà ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro