Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3067: Đạ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
“Không có.”
“Vậy anh…”
Mẫn Vũ nói, “Lúc trước anh không có nói như vậy!”
“Tôi cố ý để lộ ra tin tức này, bởi vì tôi biết, nếu cô ta biết được tin tức này, nhất định sẽ không từ thủ đoạn hủy đôi mắt của mình.”
Mộ Nhã Triết nói xong, lại âm u nói, “Tự tay hủy đôi mắt của mình, sau đó biết được, căn bản không ai muốn đôi mắt của cô ta, tư vị tuyệt vọng này, nhất định rất thống khổ.”
Mẫn Vũ rùng mình một cái, nhưng mà cảm thấy được, đây mới đúng là phong cách làm việc của ông chủ!
“Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ hành hạ cô ta!”
“Người phụ nữ như Vân Na, dĩ nhiên là đồ vô dụng, cừu hận khắc vào trong tận xương tủy, hành hạ thân thể, không làm cô ta dao động được! Cho dù giày vò cô ta vết thương chồng chất, cô ta cũng sẽ không có bất luận cảm giác gì. Anh cho rằng, một người phụ nữ vì báo thù, không tiếc tự hủy đi vân tay của mình, đau đớn trên thân thể, có thể có cảm giác bao nhiêu? Huống hồ, hành hạ thuần túy, cùng khó mà giải hận. Người như vậy, chết một vạn lần đều không đáng tiếc!”
Mẫn Vũ hồi tưởng lại bộ dạng thê lương của Vân Na, lại càng không rét mà run.
Mộ Nhã Triết đột nhiên dừng bước, lấy lại tinh thần, ý vị thâm trường cười lạnh, “Anh không biết là, phá hủy tinh thần của một người, mới là phương thức tàn nhẫn nhất.”
Mẫn Vũ gật bừa bày tỏ đồng ý.
Vài ngày sau, tin thức thứ hai truyền đến, Vân Na điên rồi, một trăm phần trăm là điên rồi!
Giam cầm thời gian dài, vốn giày vò thần chí cô ta đến tan vỡ, đột nhiên xảy ra kích thích lớn, trạng thái tinh thần của cô ta trở nên điên điên khùng khùng, Mộ Nhã Triết phái người đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, nhưng mà không lâu sau, lại truyền đến tin Vân Na chết.
- - cô ta một mình đi lên nóc nhà, nhảy từ tầng 7 xuống, nhảy lầu tự sát.
Mấy y tá vốn có thể ngăn cản, nhưng mà Vân Na điên điên khùng khùng, nếu mạnh mẽ ngăn cản, sợ sẽ làm bị thương người vô tội, khi điện thoại hỏi Mộ Nhã Triết nên xử lý như thế nào, anh nói một câu, “Cô ta muốn tìm cái chết, thì thuận theo ý cô ta đi.”
Sau khi Vân Na nhảy lầu chết, xử lý hậu sự qua loa, người sống như vậy, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà chấm hết.
Tất nhiên, việc này Mộ Nhã Triết không để cho Vân Thi Thi biết, nhưng mà tin tức Vân Na nhảy lầu, vẫn được truyền thông đưa tin, Hoa Cẩm vô ý nhìn thấy tin tức trên báo chí, vội vàng tìm Mộ Nhã Triết.
“Không phải anh nói, muốn giữ lại Vân Na, dùng giác mạc của cô ta ghép cho Thi Thi sao? Anh căn bản không định dùng mắt của cô ta, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy…”
Hoa Cẩm hít vào một hơi, “Thi Thi làm sao bây giờ?”
Mộ Nhã Triết nâng mắt nhìn mắt anh ta, trầm giọng nói, “Trước hôn lễ, anh sẽ nhanh chóng tìm giác mạc thích hợp, tiến hành phẫu thuật.”
“Tỷ lệ như vậy, quá xa vời!”
Hoa Cẩm lại nói, “Sắp cử hành hôn lễ rồi, hôn lễ vô cùng cấp bách, nhỡ đâu trước hôn lễ, tìm không được giác mạc thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này không cần cậu lo lắng! Mà cô ấy, càng không cần quan tâm chuyện này, anh là người đàn ông của cô ấy, anh sẽ xử lý tốt!”
Độc đoán của anh, cũng rất khó để Hoa Cẩm tin tưởng, thật sự có thể xử lý chuyện này tốt đẹp sao.
Sau khi trở lại biệt thự, anh ta đẩy cửa ra, lại thấy Vân Thi Thi ngồi ở trên ghế sofa, ôm Nguyệt Dao, trên mặt là tình cảm dịu dàng, tập trung suy nghĩ.
Nguyệt Dao vừa mới bú sữa xong, cô ôm bé con, nhẹ nhàng vỗ bé, dỗ Tiểu Nguyệt Dao ngủ thiếp đi, cúi đầu, không ngừng hôn lên trán Nguyệt Dao, Hoa Cẩm nhìn, tâm tình có tư vị không phải.
“Vậy anh…”
Mẫn Vũ nói, “Lúc trước anh không có nói như vậy!”
“Tôi cố ý để lộ ra tin tức này, bởi vì tôi biết, nếu cô ta biết được tin tức này, nhất định sẽ không từ thủ đoạn hủy đôi mắt của mình.”
Mộ Nhã Triết nói xong, lại âm u nói, “Tự tay hủy đôi mắt của mình, sau đó biết được, căn bản không ai muốn đôi mắt của cô ta, tư vị tuyệt vọng này, nhất định rất thống khổ.”
Mẫn Vũ rùng mình một cái, nhưng mà cảm thấy được, đây mới đúng là phong cách làm việc của ông chủ!
“Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ hành hạ cô ta!”
“Người phụ nữ như Vân Na, dĩ nhiên là đồ vô dụng, cừu hận khắc vào trong tận xương tủy, hành hạ thân thể, không làm cô ta dao động được! Cho dù giày vò cô ta vết thương chồng chất, cô ta cũng sẽ không có bất luận cảm giác gì. Anh cho rằng, một người phụ nữ vì báo thù, không tiếc tự hủy đi vân tay của mình, đau đớn trên thân thể, có thể có cảm giác bao nhiêu? Huống hồ, hành hạ thuần túy, cùng khó mà giải hận. Người như vậy, chết một vạn lần đều không đáng tiếc!”
Mẫn Vũ hồi tưởng lại bộ dạng thê lương của Vân Na, lại càng không rét mà run.
Mộ Nhã Triết đột nhiên dừng bước, lấy lại tinh thần, ý vị thâm trường cười lạnh, “Anh không biết là, phá hủy tinh thần của một người, mới là phương thức tàn nhẫn nhất.”
Mẫn Vũ gật bừa bày tỏ đồng ý.
Vài ngày sau, tin thức thứ hai truyền đến, Vân Na điên rồi, một trăm phần trăm là điên rồi!
Giam cầm thời gian dài, vốn giày vò thần chí cô ta đến tan vỡ, đột nhiên xảy ra kích thích lớn, trạng thái tinh thần của cô ta trở nên điên điên khùng khùng, Mộ Nhã Triết phái người đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, nhưng mà không lâu sau, lại truyền đến tin Vân Na chết.
- - cô ta một mình đi lên nóc nhà, nhảy từ tầng 7 xuống, nhảy lầu tự sát.
Mấy y tá vốn có thể ngăn cản, nhưng mà Vân Na điên điên khùng khùng, nếu mạnh mẽ ngăn cản, sợ sẽ làm bị thương người vô tội, khi điện thoại hỏi Mộ Nhã Triết nên xử lý như thế nào, anh nói một câu, “Cô ta muốn tìm cái chết, thì thuận theo ý cô ta đi.”
Sau khi Vân Na nhảy lầu chết, xử lý hậu sự qua loa, người sống như vậy, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà chấm hết.
Tất nhiên, việc này Mộ Nhã Triết không để cho Vân Thi Thi biết, nhưng mà tin tức Vân Na nhảy lầu, vẫn được truyền thông đưa tin, Hoa Cẩm vô ý nhìn thấy tin tức trên báo chí, vội vàng tìm Mộ Nhã Triết.
“Không phải anh nói, muốn giữ lại Vân Na, dùng giác mạc của cô ta ghép cho Thi Thi sao? Anh căn bản không định dùng mắt của cô ta, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy…”
Hoa Cẩm hít vào một hơi, “Thi Thi làm sao bây giờ?”
Mộ Nhã Triết nâng mắt nhìn mắt anh ta, trầm giọng nói, “Trước hôn lễ, anh sẽ nhanh chóng tìm giác mạc thích hợp, tiến hành phẫu thuật.”
“Tỷ lệ như vậy, quá xa vời!”
Hoa Cẩm lại nói, “Sắp cử hành hôn lễ rồi, hôn lễ vô cùng cấp bách, nhỡ đâu trước hôn lễ, tìm không được giác mạc thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện này không cần cậu lo lắng! Mà cô ấy, càng không cần quan tâm chuyện này, anh là người đàn ông của cô ấy, anh sẽ xử lý tốt!”
Độc đoán của anh, cũng rất khó để Hoa Cẩm tin tưởng, thật sự có thể xử lý chuyện này tốt đẹp sao.
Sau khi trở lại biệt thự, anh ta đẩy cửa ra, lại thấy Vân Thi Thi ngồi ở trên ghế sofa, ôm Nguyệt Dao, trên mặt là tình cảm dịu dàng, tập trung suy nghĩ.
Nguyệt Dao vừa mới bú sữa xong, cô ôm bé con, nhẹ nhàng vỗ bé, dỗ Tiểu Nguyệt Dao ngủ thiếp đi, cúi đầu, không ngừng hôn lên trán Nguyệt Dao, Hoa Cẩm nhìn, tâm tình có tư vị không phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro