Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3076: Đạ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Chẳng biết tại sao, khi Nguyệt Dao ra đời, Vân Thi Thi ngoại trừ tiếc nuối trong lòng, không có cách nào nhìn thấy cô bé khi chào đời, nhưng trong lòng vẫn thầm tưởng tượng đường nét ngũ quan của cô bé!
Trong lòng cô, Nguyệt Dao nhất định là có một đôi mắt biết nói chuyện, đen lánh sáng sủa, Mộ Nhã Triết nói, đôi mắt của cô bé giống cô, cô còn có chút không tin, dù sao, người ta vẫn đều nói con gái thường giống cha.
Chỉ là, nếu nói đôi mắt giống cô, như vậy, đó sẽ là một đôi mắt rất xinh đẹp nha!
Vân Thi Thi đối với gen của mình vẫn luôn rất tự tin, vậy nên cũng có chút thầm đoán ra dung mạo của con gái.
Trong lúc nhìn thấy Nguyệt Dao được Cung Kiệt ôm trong ngực, chính thức nhìn thấy khuôn mặt cô bé đang ngủ say, tinh thần của cô liền không khống chế được xúc động.
Trời ạ!
Đây là con gái cô!
Mặt mày như tranh vẽ, mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, ngũ quan còn non nớt, thế nhưng khi nhìn thấy cô bé, có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của cô!
Nhưng cũng có một số điểm giống.
Dù co gái thừa hưởng hàng lông mi từ cha, đen nhánh, có có chút cong cong.
"Nguyệt Dao, mẹ rốt cục có thể nhìn thấy con!"
Vân Thi Thi vui mừng cười, khóe mắt có chút ẩm ướt,
Đứa bé này, xuất hiện quá khó khăn.
Tất cả mọi người đều nỗ lực, trong lúc cô đau đớn nhất, cô bé vẫn như cũ mà mạnh khỏe dần trưởng thành.
Trong lòng cô có chút rung động, cảm thán về sinh mạng lớn lao, cũng cảm động vì cho tới nay, mình được nhiều người chăm sóc, yêu quý tới như vậy!
Nguyệt Dao không biết như thế nào, mơ hồ mở mắt, người chung quanh đều vây quanh Vân Thi Thi, cười, bàn luận, lập tức kinh động tới cô bé, cô bé còn chưa có ngủ đủ giấc, lúc này có chút oan ức, mí mắt phiếm hồng, một chút nước mắt trong suốt hiện ra, nhưng không có lăn ra ngoài, mà thấm ướt hàng lông mi, lóng lánh thấy mà yêu!
Âm thanh cô bé khóc không lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng há ra, chỉ thấy hai hàng lợi, lúc này còn chưa có răng, hồng hồng, vì khóc mà lộ ra ngoài.
"Khóc!"
Vân Thi Thi cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới ở trong ngực cô, Nguyệt Dao lại khóc!
Chỉ là, xem ra cô bé này, tựa như cảm thấy hơi người lạ, không thích cô ôm rồi!
Khi hai tháng tuổi, Nguyệt Dao đã biết nhận thức, lúc đó, Vân Thi Thi cũng không thể nào ôm cô bé, bởi vì khi đó, cô phải chuẩn bị phẫu thuật, lại phải tiêm, đôi khi lại theo lời dặn của bác sĩ, uống thuốc điều trị, trên người có mùi thuốc Đông y nên không thể ôm cô bé.
Mà lúc này, Hữu Hữu cũng phải uống thuốc Đông y cùng cô, hai mẹ con đáng thương nhà này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết ôm công chúa nhỏ vào lòng.
Ngoại trừ Mộ Nhã Triết, Cung Kiệt và Hoa Cẩm cũng tiếp xúc với Nguyệt Dao tương đối nhiều!
Sau khi Vân Thi Thi sinh, Cung Kiệt vẫn ở lại đây, lúc đầu định tới khi Mộ Nhã Triết làm xong trong tháng, liền trở về tập đoàn Cự Phong.
Kết quả thì sao?
Liền ở lì đây không đi!
Trong lòng cô, Nguyệt Dao nhất định là có một đôi mắt biết nói chuyện, đen lánh sáng sủa, Mộ Nhã Triết nói, đôi mắt của cô bé giống cô, cô còn có chút không tin, dù sao, người ta vẫn đều nói con gái thường giống cha.
Chỉ là, nếu nói đôi mắt giống cô, như vậy, đó sẽ là một đôi mắt rất xinh đẹp nha!
Vân Thi Thi đối với gen của mình vẫn luôn rất tự tin, vậy nên cũng có chút thầm đoán ra dung mạo của con gái.
Trong lúc nhìn thấy Nguyệt Dao được Cung Kiệt ôm trong ngực, chính thức nhìn thấy khuôn mặt cô bé đang ngủ say, tinh thần của cô liền không khống chế được xúc động.
Trời ạ!
Đây là con gái cô!
Mặt mày như tranh vẽ, mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, ngũ quan còn non nớt, thế nhưng khi nhìn thấy cô bé, có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của cô!
Nhưng cũng có một số điểm giống.
Dù co gái thừa hưởng hàng lông mi từ cha, đen nhánh, có có chút cong cong.
"Nguyệt Dao, mẹ rốt cục có thể nhìn thấy con!"
Vân Thi Thi vui mừng cười, khóe mắt có chút ẩm ướt,
Đứa bé này, xuất hiện quá khó khăn.
Tất cả mọi người đều nỗ lực, trong lúc cô đau đớn nhất, cô bé vẫn như cũ mà mạnh khỏe dần trưởng thành.
Trong lòng cô có chút rung động, cảm thán về sinh mạng lớn lao, cũng cảm động vì cho tới nay, mình được nhiều người chăm sóc, yêu quý tới như vậy!
Nguyệt Dao không biết như thế nào, mơ hồ mở mắt, người chung quanh đều vây quanh Vân Thi Thi, cười, bàn luận, lập tức kinh động tới cô bé, cô bé còn chưa có ngủ đủ giấc, lúc này có chút oan ức, mí mắt phiếm hồng, một chút nước mắt trong suốt hiện ra, nhưng không có lăn ra ngoài, mà thấm ướt hàng lông mi, lóng lánh thấy mà yêu!
Âm thanh cô bé khóc không lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng há ra, chỉ thấy hai hàng lợi, lúc này còn chưa có răng, hồng hồng, vì khóc mà lộ ra ngoài.
"Khóc!"
Vân Thi Thi cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới ở trong ngực cô, Nguyệt Dao lại khóc!
Chỉ là, xem ra cô bé này, tựa như cảm thấy hơi người lạ, không thích cô ôm rồi!
Khi hai tháng tuổi, Nguyệt Dao đã biết nhận thức, lúc đó, Vân Thi Thi cũng không thể nào ôm cô bé, bởi vì khi đó, cô phải chuẩn bị phẫu thuật, lại phải tiêm, đôi khi lại theo lời dặn của bác sĩ, uống thuốc điều trị, trên người có mùi thuốc Đông y nên không thể ôm cô bé.
Mà lúc này, Hữu Hữu cũng phải uống thuốc Đông y cùng cô, hai mẹ con đáng thương nhà này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết ôm công chúa nhỏ vào lòng.
Ngoại trừ Mộ Nhã Triết, Cung Kiệt và Hoa Cẩm cũng tiếp xúc với Nguyệt Dao tương đối nhiều!
Sau khi Vân Thi Thi sinh, Cung Kiệt vẫn ở lại đây, lúc đầu định tới khi Mộ Nhã Triết làm xong trong tháng, liền trở về tập đoàn Cự Phong.
Kết quả thì sao?
Liền ở lì đây không đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro