Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3100: Qu...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Tô Kỳ ôm lấy tôi, sau đó đổi giày trượt!
Thoạt nhìn, những người kia chơi thật vui!
Lúc còn trẻ, đối với những thứ mà mình chưa biết, liền vô cùng tò mò muốn khám phá, muốn tới gần, muốn biết rõ ràng đó là gì, để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân!
Thậm chí những việc đó thường mang tới, những vết thương chồng chất.
Người lớn luôn nói, thế hệ trẻ chúng tôi, không nghe nhắc nhở, chưa gặp chuyện thì chưa chịu từ bỏ ý định.
Nhưng có một số việc, thực sự là gặp nạn, cũng sẽ chưa muốn từ bỏ ý định.
Dù vết thương chằng chịt, cũng muốn tiếp tục đi tới.
Ví dụ như chuyện hôm nay, ôm sự tò mò đi tới, lúc mới đầu bước vào, bất cứ ai cũng đều phải ngã một vài lần.
...
"A..."
"Dừng lại!"
Tôi không biết bị ngã bao nhiêu lần, Tô Kỳ trượt đến trước mặt tôi, mỉm cười nhìn, sau đó lại đưa tay cho tôi.
Tôi nhìn bánh xe dưới giày anh ta, có chút không tin tưởng, nghĩ rằng dù anh ta có kéo tôi cũng không nổi, cả hai đều bị ngã.
Tô Kỳ nhìn vẻ lo lắng trên mặt tôi, trần đầy tự tin nói: "Em yên tâm! Kỹ thuật của anh rất tốt, sẽ không ngã đâu!"
Tôi nửa tin nửa ngờ đưa tay cho anh ta.
Anh ta cầm tay tôi, kéo tôi đứng dậy.
Tô Kỳ muốn kéo tôi đi về phía trước, nhưng tôi nào dám, vào sân lâu như vậy, đến việc bước đi cũng khó khăn, vì vậy chặt chẽ bám vào lan can, không muốn đi cùng anh ta.
Anh ta lại không phát hiện, vì vậy, hai bên kéo nhau, tôi trọng tâm không vững, cả người liền xoay ngược lại.
Theo bản năng nắm thật chặt tay anh ta.
Anh ta trong lúc nhất thời trở tay không kịp, quay đầu lại, cũng bị tôi lao tới.
"Rầm!" một tiếng, tôi ngã trên mặt đất.
Anh ta cũng ngã trên người tôi, cũng may anh ta phản ứng nhanh, sợ đè lên người tôi, liền dùng hai tay chống xuống trước mặt.
Bởi vì ngã, cái ót của tôi vô cùng đau đớn, ảo não oán trách một câu, mở mắt, liền thấy một đôi mắt trong suốt.
Anh ta nhìn tôi, vô cùng gần nhau, hơi thở của anh ta phả vào mặt tôi.
Tôi trong lúc nhất thời không dám hít thở, bởi vì tôi có cảm giác, chỉ cần mình hít thở, sẽ hít phải toàn bộ hơi thở của anh ta.
Mấy người bạn của anh ta trượt tới, thấy một màn này liền vô cùng mừng rỡ.
"Tô Kỳ, anh nha..."
"Thủ đoạn tán gái của Tô Kỳ, thực sự là ngày càng lợi hại!"
Tôi Kỳ hiển nhiên không có nghe được bọn họ đang nói gì, toàn tâm toàn ý nhìn tôi, tôi nghe thấy liền xấu hổ đẩy anh ta ra: "Oa, là anh cố ý đúng không?"
"Anh..."
"Còn không mau đứng lên!"
Tôi oán giận nói: "Anh nặng quá!"
"À..."
Tô Kỳ lập tức đứng lên, đồng thời kéo tôi dậy, tôi vùng khỏi tay anh ta, chỉnh sửa quần áo của mình một chút, đỏ mặt.
Mấy người kia còn cười, Tô Kỳ quay đầu lườm bọn họ, "Còn cười, các người muốn ăn đòn hả?"
"Được rồi được rồi! Không lộn xộn!"
Mấy người kia lúc này mới tản đi/
Tô Kỳ hỏi tôi: "Em không sao chứ?"
Tôi không để ý tới anh ta.
Anh ta liền cười nói: "Em biết làm sao để trượt pa-tin chứ?"
Tôi mờ mịt lắc đầu.
Anh ta nói, "Bí quyết lớn nhất, chính là không sợ ngã!"
Tôi ngẩn ra, "Hả? Không sợ ngã?"
Nhưng ngã rất đau mà.
"Không đau làm sao nhớ? Quan trong hơn chính là, lá gan lớn hơn, không cần phải sợ, nếu em cứ sợ hãi mà chậm bước vịn vào lan can, vậy vĩnh viễn cũng không học được!"
Thoạt nhìn, những người kia chơi thật vui!
Lúc còn trẻ, đối với những thứ mà mình chưa biết, liền vô cùng tò mò muốn khám phá, muốn tới gần, muốn biết rõ ràng đó là gì, để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân!
Thậm chí những việc đó thường mang tới, những vết thương chồng chất.
Người lớn luôn nói, thế hệ trẻ chúng tôi, không nghe nhắc nhở, chưa gặp chuyện thì chưa chịu từ bỏ ý định.
Nhưng có một số việc, thực sự là gặp nạn, cũng sẽ chưa muốn từ bỏ ý định.
Dù vết thương chằng chịt, cũng muốn tiếp tục đi tới.
Ví dụ như chuyện hôm nay, ôm sự tò mò đi tới, lúc mới đầu bước vào, bất cứ ai cũng đều phải ngã một vài lần.
...
"A..."
"Dừng lại!"
Tôi không biết bị ngã bao nhiêu lần, Tô Kỳ trượt đến trước mặt tôi, mỉm cười nhìn, sau đó lại đưa tay cho tôi.
Tôi nhìn bánh xe dưới giày anh ta, có chút không tin tưởng, nghĩ rằng dù anh ta có kéo tôi cũng không nổi, cả hai đều bị ngã.
Tô Kỳ nhìn vẻ lo lắng trên mặt tôi, trần đầy tự tin nói: "Em yên tâm! Kỹ thuật của anh rất tốt, sẽ không ngã đâu!"
Tôi nửa tin nửa ngờ đưa tay cho anh ta.
Anh ta cầm tay tôi, kéo tôi đứng dậy.
Tô Kỳ muốn kéo tôi đi về phía trước, nhưng tôi nào dám, vào sân lâu như vậy, đến việc bước đi cũng khó khăn, vì vậy chặt chẽ bám vào lan can, không muốn đi cùng anh ta.
Anh ta lại không phát hiện, vì vậy, hai bên kéo nhau, tôi trọng tâm không vững, cả người liền xoay ngược lại.
Theo bản năng nắm thật chặt tay anh ta.
Anh ta trong lúc nhất thời trở tay không kịp, quay đầu lại, cũng bị tôi lao tới.
"Rầm!" một tiếng, tôi ngã trên mặt đất.
Anh ta cũng ngã trên người tôi, cũng may anh ta phản ứng nhanh, sợ đè lên người tôi, liền dùng hai tay chống xuống trước mặt.
Bởi vì ngã, cái ót của tôi vô cùng đau đớn, ảo não oán trách một câu, mở mắt, liền thấy một đôi mắt trong suốt.
Anh ta nhìn tôi, vô cùng gần nhau, hơi thở của anh ta phả vào mặt tôi.
Tôi trong lúc nhất thời không dám hít thở, bởi vì tôi có cảm giác, chỉ cần mình hít thở, sẽ hít phải toàn bộ hơi thở của anh ta.
Mấy người bạn của anh ta trượt tới, thấy một màn này liền vô cùng mừng rỡ.
"Tô Kỳ, anh nha..."
"Thủ đoạn tán gái của Tô Kỳ, thực sự là ngày càng lợi hại!"
Tôi Kỳ hiển nhiên không có nghe được bọn họ đang nói gì, toàn tâm toàn ý nhìn tôi, tôi nghe thấy liền xấu hổ đẩy anh ta ra: "Oa, là anh cố ý đúng không?"
"Anh..."
"Còn không mau đứng lên!"
Tôi oán giận nói: "Anh nặng quá!"
"À..."
Tô Kỳ lập tức đứng lên, đồng thời kéo tôi dậy, tôi vùng khỏi tay anh ta, chỉnh sửa quần áo của mình một chút, đỏ mặt.
Mấy người kia còn cười, Tô Kỳ quay đầu lườm bọn họ, "Còn cười, các người muốn ăn đòn hả?"
"Được rồi được rồi! Không lộn xộn!"
Mấy người kia lúc này mới tản đi/
Tô Kỳ hỏi tôi: "Em không sao chứ?"
Tôi không để ý tới anh ta.
Anh ta liền cười nói: "Em biết làm sao để trượt pa-tin chứ?"
Tôi mờ mịt lắc đầu.
Anh ta nói, "Bí quyết lớn nhất, chính là không sợ ngã!"
Tôi ngẩn ra, "Hả? Không sợ ngã?"
Nhưng ngã rất đau mà.
"Không đau làm sao nhớ? Quan trong hơn chính là, lá gan lớn hơn, không cần phải sợ, nếu em cứ sợ hãi mà chậm bước vịn vào lan can, vậy vĩnh viễn cũng không học được!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro