Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3110: Qu...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Đi ngang qua một chiếc giường bệnh, một nhân viên tóc tai bù xù, giả dạng thành ma trinh nữ đột nhiên kêu la âm âm u u với tôi, tôi sợ tới mức ôm chặt lấy Đông Vũ từ phía sau, la to, chen lách anh đi lên phía trước.
Đông Vũ và Tô Kỳ trái lại lại trấn định, chắc là biết những người này đều là giả, rất khó nhập vào trò chơi, toàn bộ hành trình tôi đều kêu sợ hãi, lúc đi ra cửa, tôi giống như sống sót sau tai nạn, ngã ngồi dưới đất, sau khi phản ứng kịp, vẫn hoảng hồn như cũ, nước mắt vội vàng rơi xuống, khóc rống lên.
Đông Vũ dở khóc dở cười ôm lấy vai tôi, vỗ vỗ lưng, an ủi tôi nói, “Được rồi! Không sợ rồi! Đã không còn ở bên trong nữa, em còn khóc nhè sao? Đúng là không có tiền đồ.”
Anh vừa đau lòng vừa buồn cười, Tô Kỳ ở một bên ngửa tới ngửa lui, chắc là bị bộ dạng tôi sợ hãi khóc lóc nức nở chọc cười.
Một nhân viên mặc đồng phục nữ sinh đi đến, nhỏ nhẹ nói, “Cậu là học sinh trung học sao?”
Tôi ngẩng đầu, thấy cô ấy nhìn đồng phục mặc trên người tôi, hàm chứa nước mắt gật gật đầu.
Cô ấy thấy tôi nước mắt giàn giụa, đưa khăn giấy cho tôi, cười bất đắc dĩ, “Qủy ốc dọa người như vậy sao?”
“Ừ!” Tôi gật đầu liên tục.
Lại nghe cô ấy nói, “Tôi tên là Hàn Tiêu, cũng là học sinh trung học, ban chín năm nhất, cậu thì sao?”
Tôi nghe xong nhất thời quên khóc, kinh ngạc nói, “Cậu cũng học trung học sao?”
Hàn Tiêu, là người bạn thứ nhất trong bến bờ trung học của tôi, cũng là người bạn thân duy nhất.
Sau này mới biết được, quỷ ốc này, là cậu cô ấy đầu tư mở, mà thứ bảy chủ nhật cô ấy sẽ tới nơi này làm thêm ngoài giờ.
Khi đó, vị thành niên làm công cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Hơn nữa làm việc cho nhà mình, cũng không có gì cố kỵ.
Từ sau đó, tôi và Hàn Tiêu thành bạn tốt, không có gì giấu nhau, cực kỳ thân mật.
Tan học tôi thường lôi kéo cô ấy đi đến sân bóng rổ của trường, xem Đông Vũ và Tô Kỳ chơi bóng rổ, đánh bóng rổ xong, lại cùng nhau về nhà.
Ghế sau xe đạp của Đông Vũ và Tô Kỳ, bị chúng tôi chiếm lấy.
Có lúc đổi chỗ, tôi ngồi lên xe Đông Vũ, anh ra đầy mồ hôi đặc sánh, cho dù tôi cũng nóng đầy mồ hôi, cũng không cố kị mà ôm anh.
Ngồi ở trên ghế sau, nhìn hoàng hôn phía Tây, ánh nắng chiều xuyên qua bóng cây, rơi vào người anh, giống như mạ thêm lớp vàng rực.
Lúc đó, toàn bộ đều tốt đẹp như vậy.
Năm thứ nhất trung học nghỉ nhiều, chúng tôi hẹn nhau đi Hương Sơn nghịch nước.
Hương Sơn là một ngọn núi rất nhỏ, nhưng nổi tiếng, cũng không phải là núi, mà là bên cạnh núi, hồ nước rất rộng, trong suốt thấy đáy.
Khi đó, cho dù là hồ nước trong suốt bình thường, nhưng mà những nơi có thể cùng nước chơi đùa không nhiều.
Bên cạnh hồ nước, bờ nước liên tiếp nhau, hồ nước tràn qua bở biển, tôi thích nhất đi đến chỗ nước chảy róc rách, nhìn nước trong hồ lướt qua mắt cá chân, khỏi phải nói có bao nhiêu thích thú.
Lúc giữa trưa, liền trải một cái khăn trải bàn trên bờ, để đồ ăn vặt và đồ ăn ở trên khăn trải bàn.
Hàn Tiêu hình như có chút không thoải mái, tôi thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, quan tâm hỏi vài câu.
Cô ấy có vẻ không được tự nhiên, lại có chút thẹn thùng, chỉ nói bụng không thoải mái.
Nhưng khi đó, tôi còn chưa hiểu con gái dậy thì ở thanh xuân, cần trải qua một quá trình.
Mãi đến một ngày nào đó. Sáng sớm, tôi bị đau bụng đánh thức, lúc mở mắt ra, bởi vì quặn đau đột ngột, trước mắt tôi đều là màu đen.
Đông Vũ và Tô Kỳ trái lại lại trấn định, chắc là biết những người này đều là giả, rất khó nhập vào trò chơi, toàn bộ hành trình tôi đều kêu sợ hãi, lúc đi ra cửa, tôi giống như sống sót sau tai nạn, ngã ngồi dưới đất, sau khi phản ứng kịp, vẫn hoảng hồn như cũ, nước mắt vội vàng rơi xuống, khóc rống lên.
Đông Vũ dở khóc dở cười ôm lấy vai tôi, vỗ vỗ lưng, an ủi tôi nói, “Được rồi! Không sợ rồi! Đã không còn ở bên trong nữa, em còn khóc nhè sao? Đúng là không có tiền đồ.”
Anh vừa đau lòng vừa buồn cười, Tô Kỳ ở một bên ngửa tới ngửa lui, chắc là bị bộ dạng tôi sợ hãi khóc lóc nức nở chọc cười.
Một nhân viên mặc đồng phục nữ sinh đi đến, nhỏ nhẹ nói, “Cậu là học sinh trung học sao?”
Tôi ngẩng đầu, thấy cô ấy nhìn đồng phục mặc trên người tôi, hàm chứa nước mắt gật gật đầu.
Cô ấy thấy tôi nước mắt giàn giụa, đưa khăn giấy cho tôi, cười bất đắc dĩ, “Qủy ốc dọa người như vậy sao?”
“Ừ!” Tôi gật đầu liên tục.
Lại nghe cô ấy nói, “Tôi tên là Hàn Tiêu, cũng là học sinh trung học, ban chín năm nhất, cậu thì sao?”
Tôi nghe xong nhất thời quên khóc, kinh ngạc nói, “Cậu cũng học trung học sao?”
Hàn Tiêu, là người bạn thứ nhất trong bến bờ trung học của tôi, cũng là người bạn thân duy nhất.
Sau này mới biết được, quỷ ốc này, là cậu cô ấy đầu tư mở, mà thứ bảy chủ nhật cô ấy sẽ tới nơi này làm thêm ngoài giờ.
Khi đó, vị thành niên làm công cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Hơn nữa làm việc cho nhà mình, cũng không có gì cố kỵ.
Từ sau đó, tôi và Hàn Tiêu thành bạn tốt, không có gì giấu nhau, cực kỳ thân mật.
Tan học tôi thường lôi kéo cô ấy đi đến sân bóng rổ của trường, xem Đông Vũ và Tô Kỳ chơi bóng rổ, đánh bóng rổ xong, lại cùng nhau về nhà.
Ghế sau xe đạp của Đông Vũ và Tô Kỳ, bị chúng tôi chiếm lấy.
Có lúc đổi chỗ, tôi ngồi lên xe Đông Vũ, anh ra đầy mồ hôi đặc sánh, cho dù tôi cũng nóng đầy mồ hôi, cũng không cố kị mà ôm anh.
Ngồi ở trên ghế sau, nhìn hoàng hôn phía Tây, ánh nắng chiều xuyên qua bóng cây, rơi vào người anh, giống như mạ thêm lớp vàng rực.
Lúc đó, toàn bộ đều tốt đẹp như vậy.
Năm thứ nhất trung học nghỉ nhiều, chúng tôi hẹn nhau đi Hương Sơn nghịch nước.
Hương Sơn là một ngọn núi rất nhỏ, nhưng nổi tiếng, cũng không phải là núi, mà là bên cạnh núi, hồ nước rất rộng, trong suốt thấy đáy.
Khi đó, cho dù là hồ nước trong suốt bình thường, nhưng mà những nơi có thể cùng nước chơi đùa không nhiều.
Bên cạnh hồ nước, bờ nước liên tiếp nhau, hồ nước tràn qua bở biển, tôi thích nhất đi đến chỗ nước chảy róc rách, nhìn nước trong hồ lướt qua mắt cá chân, khỏi phải nói có bao nhiêu thích thú.
Lúc giữa trưa, liền trải một cái khăn trải bàn trên bờ, để đồ ăn vặt và đồ ăn ở trên khăn trải bàn.
Hàn Tiêu hình như có chút không thoải mái, tôi thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, quan tâm hỏi vài câu.
Cô ấy có vẻ không được tự nhiên, lại có chút thẹn thùng, chỉ nói bụng không thoải mái.
Nhưng khi đó, tôi còn chưa hiểu con gái dậy thì ở thanh xuân, cần trải qua một quá trình.
Mãi đến một ngày nào đó. Sáng sớm, tôi bị đau bụng đánh thức, lúc mở mắt ra, bởi vì quặn đau đột ngột, trước mắt tôi đều là màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro