Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3177: Qu...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Giống như khi còn bé, tôi chạy ở phía trước, anh thở phì phò đuổi theo, tức giận kêu tên tôi.
Giống như khi tan học, anh ở cửa, mở rộng vòng tay nghênh đón tôi, gọi tên tôi.
Giống như khi tôi thi rớt tín chỉ trường trung học, cầm bài thi về nhà, chắp tay năn nỉ anh ký giả tên, anh lại lẩm bẩm gọi trách tên tôi.
Hạ Thuần...
Hạ Thuần...
Cái âm thanh đó, từng ở trong đầu tôi, giống như mưa gió bão bùng làm tôi điên đảo.
Đã vô số lần trong đêm, tôi hồi tưởng lại giọng nói đó, giống như kim châm, đâm thủng màng nhĩ của tôi.
Rõ ràng đã cảnh báo chính mình, bất luận như thế nào, cũng không nên khinh địch mà rơi nước mắt, nhưng khi nghe được giọng nói êm ái đó, con mắt của tôi liền đỏ bừng.
Tôi cúi đầu thật thấp, thừa dịp bóng đêm, giọt nước mắt tràn mi lén lút rơi xuống nền xi măng, rồi lại rơi vào tay tôi, liền khiến tôi bình tĩnh hơn ít nhiều.
"Vâng..."
"Hạ Thuần..."
"Vâng!"
"Hạ Thuần..."
Cõ lẽ là lâu lắm anh không gọi cái tên này, liền thấy anh không ngừng mà lẩm bẩm, có vẻ rất khắc chế.
Tôi cắn chặt răng, miễn cưỡng mỉm cười: "Anh, em nghe anh gọi như vậy! Anh gọi em bao nhiêu lần mới đủ đây?"
Tôi không dám ngẩng đầu, cho nên không nhìn thấy, trên mặt anh rốt cuộc là có biểu tình gì.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh, lần thứ hai vang lên: "Em đừng nhúc nhích!"
Âm thanh rơi xuống, tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh, đi tới chỗ tôi.
Tôi vô thức lùi lại, cho đến khi dựa lưng vào tương, không còn đường lui, cho đến khi đôi chân thon dài của anh hiện lên trước mặt tôi, tôi siết chặt nắm tay, cả người không ngừng căng thẳng, trong nháy mắt cứng đờ.
"Ngẩng đầu lên, để anh nhìn em thật kỹ!"
"Anh, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi một chút..."
"Hạ Thuần..."
"Ngày mai là hôn lễ của anh rồi, anh không muốn nghỉ ngơi sớm đi sao?"
"Hạ Thuần!"
Anh bỗng vươn tay, ôm lấy tôi thật chặt.
Anh nói: "Hạ Thuần, có vài lời, anh nghĩ muốn nói cho em nghe, những lời đến muộn tám năm, không biết em còn muốn nghe hay không?"
Trước mặt tôi hiện lên dáng vẻ Đông Vũ lúc tám tuổi, anh đứng trước mặt tôi, mỉm cười vẫy tay tôi, bí ẩn nói: "Hạ Thuần, qua đây! Anh có lời này bí mật, chỉ có thể nói cho em nghe!"
Tôi tò mò đi tới, nhón chân lên, ghé vào vai anh.
Anh bưng lỗ tai tôi, đôi môi thở ra hơi thở ấm áp, lúc nói thầm, khóe môi cong lên, vô cùng thuần khiết đáng yêu.
"Anh thích nhất chính là em!"
Tôi hồi phục lại tinh thần, khóe môi cong lên, cũng giống như lúc còn bé vậy, nhón chân lên, đôi tay nhẹ nhàng đỡ bờ vai em, ghé sát vào môi em.
Đông Vũ bưng lấy tai tôi: "Doãn Hạ Thuần, anh yêu em!"
Ánh mắt tôi chấn động, giọng nói thành thục của Đông Vũ, cùng lời nói đó vẫn vang lên bên tai tôi.
Tôi xoay người lại nhìn anh, hàm chứa nước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn anh, cố gắng cười, ánh mắt lại càng ê ẩm, dường như sắp không nhìn rõ bất cứ thứ gì rồi.
Đổi thành khi xưa, tôi nghe được câu này, sẽ hài lòng mà nhảy cẫng lên mất.
Ôm vai anh, ngọt ngào nở nụ cười thỏa mãn.
Nhưng hôm nay, tôi đã không còn là cô bé khi đó, không rành sự đời.
Giống như khi tan học, anh ở cửa, mở rộng vòng tay nghênh đón tôi, gọi tên tôi.
Giống như khi tôi thi rớt tín chỉ trường trung học, cầm bài thi về nhà, chắp tay năn nỉ anh ký giả tên, anh lại lẩm bẩm gọi trách tên tôi.
Hạ Thuần...
Hạ Thuần...
Cái âm thanh đó, từng ở trong đầu tôi, giống như mưa gió bão bùng làm tôi điên đảo.
Đã vô số lần trong đêm, tôi hồi tưởng lại giọng nói đó, giống như kim châm, đâm thủng màng nhĩ của tôi.
Rõ ràng đã cảnh báo chính mình, bất luận như thế nào, cũng không nên khinh địch mà rơi nước mắt, nhưng khi nghe được giọng nói êm ái đó, con mắt của tôi liền đỏ bừng.
Tôi cúi đầu thật thấp, thừa dịp bóng đêm, giọt nước mắt tràn mi lén lút rơi xuống nền xi măng, rồi lại rơi vào tay tôi, liền khiến tôi bình tĩnh hơn ít nhiều.
"Vâng..."
"Hạ Thuần..."
"Vâng!"
"Hạ Thuần..."
Cõ lẽ là lâu lắm anh không gọi cái tên này, liền thấy anh không ngừng mà lẩm bẩm, có vẻ rất khắc chế.
Tôi cắn chặt răng, miễn cưỡng mỉm cười: "Anh, em nghe anh gọi như vậy! Anh gọi em bao nhiêu lần mới đủ đây?"
Tôi không dám ngẩng đầu, cho nên không nhìn thấy, trên mặt anh rốt cuộc là có biểu tình gì.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh, lần thứ hai vang lên: "Em đừng nhúc nhích!"
Âm thanh rơi xuống, tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh, đi tới chỗ tôi.
Tôi vô thức lùi lại, cho đến khi dựa lưng vào tương, không còn đường lui, cho đến khi đôi chân thon dài của anh hiện lên trước mặt tôi, tôi siết chặt nắm tay, cả người không ngừng căng thẳng, trong nháy mắt cứng đờ.
"Ngẩng đầu lên, để anh nhìn em thật kỹ!"
"Anh, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi một chút..."
"Hạ Thuần..."
"Ngày mai là hôn lễ của anh rồi, anh không muốn nghỉ ngơi sớm đi sao?"
"Hạ Thuần!"
Anh bỗng vươn tay, ôm lấy tôi thật chặt.
Anh nói: "Hạ Thuần, có vài lời, anh nghĩ muốn nói cho em nghe, những lời đến muộn tám năm, không biết em còn muốn nghe hay không?"
Trước mặt tôi hiện lên dáng vẻ Đông Vũ lúc tám tuổi, anh đứng trước mặt tôi, mỉm cười vẫy tay tôi, bí ẩn nói: "Hạ Thuần, qua đây! Anh có lời này bí mật, chỉ có thể nói cho em nghe!"
Tôi tò mò đi tới, nhón chân lên, ghé vào vai anh.
Anh bưng lỗ tai tôi, đôi môi thở ra hơi thở ấm áp, lúc nói thầm, khóe môi cong lên, vô cùng thuần khiết đáng yêu.
"Anh thích nhất chính là em!"
Tôi hồi phục lại tinh thần, khóe môi cong lên, cũng giống như lúc còn bé vậy, nhón chân lên, đôi tay nhẹ nhàng đỡ bờ vai em, ghé sát vào môi em.
Đông Vũ bưng lấy tai tôi: "Doãn Hạ Thuần, anh yêu em!"
Ánh mắt tôi chấn động, giọng nói thành thục của Đông Vũ, cùng lời nói đó vẫn vang lên bên tai tôi.
Tôi xoay người lại nhìn anh, hàm chứa nước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn anh, cố gắng cười, ánh mắt lại càng ê ẩm, dường như sắp không nhìn rõ bất cứ thứ gì rồi.
Đổi thành khi xưa, tôi nghe được câu này, sẽ hài lòng mà nhảy cẫng lên mất.
Ôm vai anh, ngọt ngào nở nụ cười thỏa mãn.
Nhưng hôm nay, tôi đã không còn là cô bé khi đó, không rành sự đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro