Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3280: Th...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Tòa lâu đài này là do Cung Thiếu Ảnh bỏ tiền ra mua, rồi còn chuyển cả lâu đài đến hòn đảo này.
“Chuyển cả tòa lâu đài?!”
“Chi phí chuyển một tòa lâu đài cũng tương đương với chi phí xây mới. Dù sao thì, vượt qua hai đại dương lận mà.”
“Thật là đáng sợ...”
Hữu Hữu buột miệng một câu: “Đúng là nhà tư bản đáng ghét.”
“Gì thế này?”
Cung Kiệt mỉm cười, ý vị sâu sắc nói: “Tài sản của Cung gia chắc chắn nằm ngoài trí tưởng tượng của người thường.”
“....”
Khóe môi Hữu Hữu giật giật. “Tiền nhiều đến mức nào?”
Cung Kiệt đáp: “Tài sản khó có thể nhìn ra hết được.”
Hữu Hữu: “....”
Khó nhìn ra hết được...
Thật là đáng sợ.
Khó tưởng tượng nổi, nếu cha và Cung gia là địch, thì có thể biết được kết cục sẽ thê thảm đến thế nào.
Cậu đứng lên, lòng không khỏi có chút lo lắng, nếu là Cung Thiếu Ảnh... Cũng chính là ông ngoại của cậu, bất luận trong trường hợp nào, ông đều không nhận cha, nên làm sao bây giờ.
Cậu hiểu tính tình của Cung Thiếu Ảnh, mười phần cố chấp, dù ông ở địa vị cao, nhưng mãi vẫn không quên bà ngoại. Mà khi còn trẻ trung nhiệt huyết, ông cũng là người như thế, bất luận làm chuyện gì, cũng đều cố chấp, giữ lấy ý mình!
Nếu ông ngoại khăng khăng không nhận cha cậu, cậu cũng chẳng còn cách nào thuyết phục.
Nhưng...
Cậu càng lo hơn nếu Cung Thiếu Ảnh dùng các thủ đoạn khác để đối phó với cha.
Cung Kiệt nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu trầm tư, cũng hiểu cậu lo lắng chuyện gì.
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên vai Hữu Hữu, Cung Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm vai cậu, hỏi: “Nếu thật sự có một ngày, ông ngoại và cha cháu phải một mất một còn, thì cháu sẽ về phe ai?”
“Mẹ ở phe nào thì cháu về phe ấy.”
Cung Kiệt cười: “Nếu mẹ cháu đứng về phía ông ngoại, cháu cũng thế à? Còn cha cháu thì sao? Cháu thực sự mặc kệ à?”
Hữu Hữu buột miệng theo bản năng: “Đương nhiên không phải rồi!”
Vừa dứt lời, cậu liền nhận ra lời mình vừa nói, mặt liền nóng bừng lên, vẻ lúng túng nói: “Cháu không thể...bỏ mặc cha, không quan tâm được!”
Mẹ cũng thế.
Họ là người một nhà, là một phần không thể chia lìa.
Mẹ sẽ luôn luôn đứng về phía cha, cậu cùng Tiểu Dịch Thần cũng sẽ ủng hộ cha vô điều kiện!
“Còn cậu thì sao?”
Hữu Hữu hỏi: “Nếu có một ngày, cậu cũng trong thế kẹt đó, thế khó xử đó! Cậu sẽ nghe theo lời ông, đối phó với cha cháu không?”
Cung Kiệt nhíu mày, bỗng dưng đứng phắt dậy, tựa vào lan can, bật ra một câu: “Cậu sẽ không làm chuyện khiến chị gái đau lòng.”
Sẽ không bao giờ.
Nếu là thật, nếu vạn bất đắc dĩ, chuyện đó thật sự xảy ra, dù có chống lại cả thế giới, dù bị cha trở mặt thành thù, thành địch thủ của nhau, anh cũng sẽ kiên quyết đứng trước mặt Vân Thi Thi mà bảo vệ.
Trước khi còn chưa sinh ra, cả hai đều là một phần không thể tách rời, cho đến khi lớn lên, cũng vẫn thân mật khăng khít.
Còn với cha, không phải là không có tình cảm, dù cách xa Vân Thi Thi lâu như vậy, nhưng trong cảm nhận của Cung Kiệt, vị trí của Mộ Khuynh Thành và Vân Thi Thi vĩnh viễn không thể thay đổi.
Thật sự ngày đó có đến...
Anh vẫn sẽ đứng bên cạnh Vân Thi Thi.
Anh luôn kiên định với lập trường này, dù có thế nào, đều không thể thay đổi.
“Cậu khẳng định sẽ đứng về phía mẹ!”
Hữu Hữu nói: “Nhưng cậu có thật sự sẵn sàng rời bỏ Cung gia không?”
Dù gì thì, một khi rời bỏ Cung gia, Cung Kiệt thật sự sẽ hai bàn tay trắng.
“Bỏ được.”
Cung Kiệt cúi đầu, nhìn đứa cháu, nói: “Nhưng cậu không hy vọng ngày đó sẽ đến.”
“Chuyển cả tòa lâu đài?!”
“Chi phí chuyển một tòa lâu đài cũng tương đương với chi phí xây mới. Dù sao thì, vượt qua hai đại dương lận mà.”
“Thật là đáng sợ...”
Hữu Hữu buột miệng một câu: “Đúng là nhà tư bản đáng ghét.”
“Gì thế này?”
Cung Kiệt mỉm cười, ý vị sâu sắc nói: “Tài sản của Cung gia chắc chắn nằm ngoài trí tưởng tượng của người thường.”
“....”
Khóe môi Hữu Hữu giật giật. “Tiền nhiều đến mức nào?”
Cung Kiệt đáp: “Tài sản khó có thể nhìn ra hết được.”
Hữu Hữu: “....”
Khó nhìn ra hết được...
Thật là đáng sợ.
Khó tưởng tượng nổi, nếu cha và Cung gia là địch, thì có thể biết được kết cục sẽ thê thảm đến thế nào.
Cậu đứng lên, lòng không khỏi có chút lo lắng, nếu là Cung Thiếu Ảnh... Cũng chính là ông ngoại của cậu, bất luận trong trường hợp nào, ông đều không nhận cha, nên làm sao bây giờ.
Cậu hiểu tính tình của Cung Thiếu Ảnh, mười phần cố chấp, dù ông ở địa vị cao, nhưng mãi vẫn không quên bà ngoại. Mà khi còn trẻ trung nhiệt huyết, ông cũng là người như thế, bất luận làm chuyện gì, cũng đều cố chấp, giữ lấy ý mình!
Nếu ông ngoại khăng khăng không nhận cha cậu, cậu cũng chẳng còn cách nào thuyết phục.
Nhưng...
Cậu càng lo hơn nếu Cung Thiếu Ảnh dùng các thủ đoạn khác để đối phó với cha.
Cung Kiệt nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu trầm tư, cũng hiểu cậu lo lắng chuyện gì.
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên vai Hữu Hữu, Cung Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm vai cậu, hỏi: “Nếu thật sự có một ngày, ông ngoại và cha cháu phải một mất một còn, thì cháu sẽ về phe ai?”
“Mẹ ở phe nào thì cháu về phe ấy.”
Cung Kiệt cười: “Nếu mẹ cháu đứng về phía ông ngoại, cháu cũng thế à? Còn cha cháu thì sao? Cháu thực sự mặc kệ à?”
Hữu Hữu buột miệng theo bản năng: “Đương nhiên không phải rồi!”
Vừa dứt lời, cậu liền nhận ra lời mình vừa nói, mặt liền nóng bừng lên, vẻ lúng túng nói: “Cháu không thể...bỏ mặc cha, không quan tâm được!”
Mẹ cũng thế.
Họ là người một nhà, là một phần không thể chia lìa.
Mẹ sẽ luôn luôn đứng về phía cha, cậu cùng Tiểu Dịch Thần cũng sẽ ủng hộ cha vô điều kiện!
“Còn cậu thì sao?”
Hữu Hữu hỏi: “Nếu có một ngày, cậu cũng trong thế kẹt đó, thế khó xử đó! Cậu sẽ nghe theo lời ông, đối phó với cha cháu không?”
Cung Kiệt nhíu mày, bỗng dưng đứng phắt dậy, tựa vào lan can, bật ra một câu: “Cậu sẽ không làm chuyện khiến chị gái đau lòng.”
Sẽ không bao giờ.
Nếu là thật, nếu vạn bất đắc dĩ, chuyện đó thật sự xảy ra, dù có chống lại cả thế giới, dù bị cha trở mặt thành thù, thành địch thủ của nhau, anh cũng sẽ kiên quyết đứng trước mặt Vân Thi Thi mà bảo vệ.
Trước khi còn chưa sinh ra, cả hai đều là một phần không thể tách rời, cho đến khi lớn lên, cũng vẫn thân mật khăng khít.
Còn với cha, không phải là không có tình cảm, dù cách xa Vân Thi Thi lâu như vậy, nhưng trong cảm nhận của Cung Kiệt, vị trí của Mộ Khuynh Thành và Vân Thi Thi vĩnh viễn không thể thay đổi.
Thật sự ngày đó có đến...
Anh vẫn sẽ đứng bên cạnh Vân Thi Thi.
Anh luôn kiên định với lập trường này, dù có thế nào, đều không thể thay đổi.
“Cậu khẳng định sẽ đứng về phía mẹ!”
Hữu Hữu nói: “Nhưng cậu có thật sự sẵn sàng rời bỏ Cung gia không?”
Dù gì thì, một khi rời bỏ Cung gia, Cung Kiệt thật sự sẽ hai bàn tay trắng.
“Bỏ được.”
Cung Kiệt cúi đầu, nhìn đứa cháu, nói: “Nhưng cậu không hy vọng ngày đó sẽ đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro