Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3373: Số...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Tiểu Dịch Thần vội vàng an ủi: “Mẹ, không nên suy nghĩ lung tung! Không phải cậu đã nói vẫn chưa tìm được người sao? Nghĩa là, Hữu Hữu còn sống… ”
Vân Thi Thi hít một hơi sâu, chậm rãi ngồi xuống đất, bó gối, tuyệt vọng nói: “Tiểu Dịch Thần, Hữu Hữu rơi xuống biển, một vùng biển lớn như thế, cho dù phái nhiều người ngày đêm liên tục tìm kiếm, cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển. Đại dương mênh mông như thế, sâu đến mấy ngàn mét. 72 giờ đã qua, con nghĩ là Hữu Hữu nhất định không việc gì sao? Nó… thật sự không có việc gì sao?”
Tiểu Dịch Thời nhất thời yên lặng không nói gì.
Là vì cậu cũng không thể bảo đảm rằng Hữu Hữu nhất định không sao cả.
Nhưng cậu vẫn một mực chờ đợi.
Chờ kỳ tích xảy ra!
Vân Thi Thi bất lực đỡ lấy trán: “Ba ngày nay, mẹ một mực dối lòng, tin rằng Hữu Hữu sẽ không sao cả, Hữu Hữu nhất định sẽ bình an… Nhưng mà… Mẹ đã sớm không lừa nổi bản thân nữa rồi… ”
Cuối cùng, cô khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, một dòng lệ tuôn trào từ đáy mắt, chảy dài xuống đôi má, đau lòng khóc: “Là mẹ không tốt… Đều là mẹ không tốt… Lúc đó, dù cho nó nói gì, mẹ cũng đều không nên… buông tay nó ra… ”
Tiểu Dịch Thần vươn tay ra ôm lấy mẹ, khóc đến lạc giọng: “Mẹ, đừng làm con sợ, có được không?...”
Cậu cũng không biết nên làm gì bây giờ!
Tin Hữu Hữu mất tích đối với cậu, không khác gì tận thế.
Nhưng cậu vẫn kiên quyết, không dám dễ dàng quỵ ngã, vì cậu còn phải chăm sóc mẹ và em gái.
Nếu cậu mà không gượng dậy được thì mẹ làm sao?
Còn Vân Thi Thi thì không như thế.
Cô vẫn dối lòng, gạt mình, vẫn tin tưởng vững vàng rằng Hữu Hữu nhất định sẽ không sao cả.
Không ai dám bỏ cuộc cả.
Cô cũng hiểu rõ, nếu cô quỵ ngã, thì đối với Tiểu Dịch Thần và Mộ Nhã Triết mà nói, chắc chắn còn đau khổ gấp bội.
Cố Tinh Trạch ra đi cũng đã khiến cô đau đớn khôn nguôi.
Trong một khoảng thời gian, Mộ Nhã Triết trông coi cô cả ngày lẫn đêm, sợ cô làm chuyện thiếu suy nghĩ.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lúc ấy cũng một tấc không rời khỏi cô.
Có một ngày thế này, cô không nghĩ mình lại giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ, toàn bộ chỉ dựa vào một niềm tin rằng: Hữu Hữu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!
Nhưng đã ba ngày trôi qua, một giây mỗi phút đều là giày vò, đều là sự tra tấn cùng cực.
Cô nhắm mắt lại là y như rằng gặp ác mộng. Cô bắt đầu sợ phải nhắm mắt, lo lắng rằng khi tỉnh lại là đang chờ nhận tin dữ, chờ ngày thế giới sụp đổ…
Tiểu Dịch Thần ôm lấy mẹ, bỗng nhiên nói: “Mẹ, con tin Hữu Hữu nhất định sẽ sống sót! Cả nhà mình không thể không có em ấy, em ấy cũng không thể không có cả nhà!”
Lúc trước, Vân Na và Lý Cầm bị Lý Đông Cường ném xuống biển, cuối cùng cũng không chết.
Cung Kiệt nói, anh đã phái tối đa nhân lực tiến hành tìm kiếm, biển sâu mấy ngàn mét cũng không đầu hàng.
Anh một lòng thề rằng, nếu Hữu Hữu gặp nạn, dù có chết, cũng nhất định phải tìm được thi thể.
Nhưng suốt mấy ngày nay đều không có tin tức gì, Cung Kiệt hoài nghi, Hữu Hữu không có tại khu vực biển này.
Có vài hòn đảo nhỏ gần vùng biển này nên anh đã phái tuần tra hạm đi thăm dò, nếu có tin tức gì thì nhất định có thể tìm được khu vực Hữu Hữu rơi xuống.
Mộ Nhã Triết nhìn bóng dáng hai mẹ con ôm nhau, bàn tay đang siết chặt bỗng thả lỏng, anh chậm rãi đi đến phía sau Vân Thi Thi, xót xa ôm vai cô.
“Không sao đâu!”
Anh lặng lẽ nói: “Thằng bé mệnh tốt như thế, nhất định sẽ không xảy ra chuyện!”
Vân Thi Thi hít một hơi sâu, chậm rãi ngồi xuống đất, bó gối, tuyệt vọng nói: “Tiểu Dịch Thần, Hữu Hữu rơi xuống biển, một vùng biển lớn như thế, cho dù phái nhiều người ngày đêm liên tục tìm kiếm, cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển. Đại dương mênh mông như thế, sâu đến mấy ngàn mét. 72 giờ đã qua, con nghĩ là Hữu Hữu nhất định không việc gì sao? Nó… thật sự không có việc gì sao?”
Tiểu Dịch Thời nhất thời yên lặng không nói gì.
Là vì cậu cũng không thể bảo đảm rằng Hữu Hữu nhất định không sao cả.
Nhưng cậu vẫn một mực chờ đợi.
Chờ kỳ tích xảy ra!
Vân Thi Thi bất lực đỡ lấy trán: “Ba ngày nay, mẹ một mực dối lòng, tin rằng Hữu Hữu sẽ không sao cả, Hữu Hữu nhất định sẽ bình an… Nhưng mà… Mẹ đã sớm không lừa nổi bản thân nữa rồi… ”
Cuối cùng, cô khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, một dòng lệ tuôn trào từ đáy mắt, chảy dài xuống đôi má, đau lòng khóc: “Là mẹ không tốt… Đều là mẹ không tốt… Lúc đó, dù cho nó nói gì, mẹ cũng đều không nên… buông tay nó ra… ”
Tiểu Dịch Thần vươn tay ra ôm lấy mẹ, khóc đến lạc giọng: “Mẹ, đừng làm con sợ, có được không?...”
Cậu cũng không biết nên làm gì bây giờ!
Tin Hữu Hữu mất tích đối với cậu, không khác gì tận thế.
Nhưng cậu vẫn kiên quyết, không dám dễ dàng quỵ ngã, vì cậu còn phải chăm sóc mẹ và em gái.
Nếu cậu mà không gượng dậy được thì mẹ làm sao?
Còn Vân Thi Thi thì không như thế.
Cô vẫn dối lòng, gạt mình, vẫn tin tưởng vững vàng rằng Hữu Hữu nhất định sẽ không sao cả.
Không ai dám bỏ cuộc cả.
Cô cũng hiểu rõ, nếu cô quỵ ngã, thì đối với Tiểu Dịch Thần và Mộ Nhã Triết mà nói, chắc chắn còn đau khổ gấp bội.
Cố Tinh Trạch ra đi cũng đã khiến cô đau đớn khôn nguôi.
Trong một khoảng thời gian, Mộ Nhã Triết trông coi cô cả ngày lẫn đêm, sợ cô làm chuyện thiếu suy nghĩ.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lúc ấy cũng một tấc không rời khỏi cô.
Có một ngày thế này, cô không nghĩ mình lại giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ, toàn bộ chỉ dựa vào một niềm tin rằng: Hữu Hữu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!
Nhưng đã ba ngày trôi qua, một giây mỗi phút đều là giày vò, đều là sự tra tấn cùng cực.
Cô nhắm mắt lại là y như rằng gặp ác mộng. Cô bắt đầu sợ phải nhắm mắt, lo lắng rằng khi tỉnh lại là đang chờ nhận tin dữ, chờ ngày thế giới sụp đổ…
Tiểu Dịch Thần ôm lấy mẹ, bỗng nhiên nói: “Mẹ, con tin Hữu Hữu nhất định sẽ sống sót! Cả nhà mình không thể không có em ấy, em ấy cũng không thể không có cả nhà!”
Lúc trước, Vân Na và Lý Cầm bị Lý Đông Cường ném xuống biển, cuối cùng cũng không chết.
Cung Kiệt nói, anh đã phái tối đa nhân lực tiến hành tìm kiếm, biển sâu mấy ngàn mét cũng không đầu hàng.
Anh một lòng thề rằng, nếu Hữu Hữu gặp nạn, dù có chết, cũng nhất định phải tìm được thi thể.
Nhưng suốt mấy ngày nay đều không có tin tức gì, Cung Kiệt hoài nghi, Hữu Hữu không có tại khu vực biển này.
Có vài hòn đảo nhỏ gần vùng biển này nên anh đã phái tuần tra hạm đi thăm dò, nếu có tin tức gì thì nhất định có thể tìm được khu vực Hữu Hữu rơi xuống.
Mộ Nhã Triết nhìn bóng dáng hai mẹ con ôm nhau, bàn tay đang siết chặt bỗng thả lỏng, anh chậm rãi đi đến phía sau Vân Thi Thi, xót xa ôm vai cô.
“Không sao đâu!”
Anh lặng lẽ nói: “Thằng bé mệnh tốt như thế, nhất định sẽ không xảy ra chuyện!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro