Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3406: Th...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Nhóc mập gật đầu, đợi cha mình trút giận giúp mình!
Lý Tiên Lai đi tới trước mặt Cố Cảnh Liên, mỉm cười chào: "Anh là cha của Cố Thừa Trạch đúng không?"
Anh nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Cũng chẳng có gì đặc biệt! Chỉ muốn biết mặt "Đối thủ cạnh tranh" trong tin đồn thôi!"
Lý Tiên Lai hỏi han: "Trẻ con không hiểu chuyện. Anh có biết hai đứa nhỏ nói chúng ta sao không? Nghe con trai tôi nói, Tiểu Bảo nhà anh nói cha cậu là người đẹp trai nhất thế giới nên tôi có hơi tò mò! Quả nhiên khi gặp mặt, thật sự giống như lời đồn!"
Phản ứng của Cố Cảnh Liên rất lạnh nhạt, vốn dĩ anh rất ít nói, vậy nên khi anh ta đến trò chuyện anh không có đáp lại, chỉ lạnh lùng cười một cái.
Rõ ràng là coi thường người khác.
Anh như vậy khiến Lý Tiên Lai rất lúng túng, nhất thời không tìm được thang để leo xuống!
Mặt anh ta có hơi không vui.
Bình thường ở công ty, chỉ có cấp dưới tâng bốc anh ta, làm gì có chuyện anh ta phải nhìn sắc mặt người khác!
Lý Tiên Lai cố tình muốn Cố Cảnh Liên mất mặt, không đơn giản vì mặt mũi con trai mà còn vì mặt mũi chính anh ta.
Anh ta nói: "Hình như chưa nghe anh nói nghề nghiệp của anh?"
Anh lạnh lùng lên tiếng: "Đây không phải chuyện anh cần biết."
"..."
Lý Tiên Lai bất ngờ nuốt một cục tức nữa.
Giọng của anh không lạnh không nóng, mặt dù lời ít ý nhiều nhưng không hề che giấu sự ngạo mạn.
Điều này khiến Lý Tiên Lai cực kỳ không tự nhiên.
Anh ta hừ lạnh: "Không ngờ anh cũng biết ra vẻ lắm? Xem ra cũng là người có chức có quyền, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏ ra thâm sâu! Tôi muốn nói, ở đây không thiếu nhân vật lớn! Có thể để con mình học ở đây thì giá trị con người phải từ mười triệu trở lên! Dù anh có lai lịch thế nào đi nữa cũng có cần kêu ngạo như vậy không?"
Lời này giống như va vào họng súng vậy.
Vỗn dĩ Cố Cảnh Liên cũng đang bực, anh lạnh lùng nói: "Thái độ của tôi thế nào cần anh cho phép nữa sao?"
Tiểu Bảo thấy vậy, sợ anh sẽ làm khó Lý Liên Lai nên lập tức cắt ngang: "Ba, ba đừng tức giận! Đừng chấp nhất mà! Chúng ta vào lớp thôi!"
Vừa nói, cậu vừa kéo tay ba mình đi.
Lý Cảnh Liên giận đến giậm chân, bộ dạng kiêu căng của Cố Cảnh Liên hoàn toàn chọc giận anh ta!
"Mẹ nó! Cái thá gì chứ! Phách lối như vậy làm gì!"
Lý Tiên Lai định sẽ cho người này nếm mùi!
...
Buổi họp phụ huynh cũng không buồn chán lắm, chủ yếu nhà trường kêu gọi sự kết hợp từ gia đình, vì vậy, buổi chiều, dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, cả đám phụ huynh và các em nhỏ đi vào sân thể dục.
Cô Tiết nói tiếp theo sẽ chơi một trò chơi nhỏ.
Ba người bốn chân!
Ba người một nhóm, cột chân lại với nhau thi chạy, quy tắc khá đơn giản, phụ huynh và các em nhỏ chung một đội.
Cuối cùng, đội đầu tiên về đích sẽ là đội thắng cuộc.
Trước đây ở cục công an, Sở Hà đã từng chơi trò này.
Lý Tiên Lai đi tới trước mặt Cố Cảnh Liên, mỉm cười chào: "Anh là cha của Cố Thừa Trạch đúng không?"
Anh nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Cũng chẳng có gì đặc biệt! Chỉ muốn biết mặt "Đối thủ cạnh tranh" trong tin đồn thôi!"
Lý Tiên Lai hỏi han: "Trẻ con không hiểu chuyện. Anh có biết hai đứa nhỏ nói chúng ta sao không? Nghe con trai tôi nói, Tiểu Bảo nhà anh nói cha cậu là người đẹp trai nhất thế giới nên tôi có hơi tò mò! Quả nhiên khi gặp mặt, thật sự giống như lời đồn!"
Phản ứng của Cố Cảnh Liên rất lạnh nhạt, vốn dĩ anh rất ít nói, vậy nên khi anh ta đến trò chuyện anh không có đáp lại, chỉ lạnh lùng cười một cái.
Rõ ràng là coi thường người khác.
Anh như vậy khiến Lý Tiên Lai rất lúng túng, nhất thời không tìm được thang để leo xuống!
Mặt anh ta có hơi không vui.
Bình thường ở công ty, chỉ có cấp dưới tâng bốc anh ta, làm gì có chuyện anh ta phải nhìn sắc mặt người khác!
Lý Tiên Lai cố tình muốn Cố Cảnh Liên mất mặt, không đơn giản vì mặt mũi con trai mà còn vì mặt mũi chính anh ta.
Anh ta nói: "Hình như chưa nghe anh nói nghề nghiệp của anh?"
Anh lạnh lùng lên tiếng: "Đây không phải chuyện anh cần biết."
"..."
Lý Tiên Lai bất ngờ nuốt một cục tức nữa.
Giọng của anh không lạnh không nóng, mặt dù lời ít ý nhiều nhưng không hề che giấu sự ngạo mạn.
Điều này khiến Lý Tiên Lai cực kỳ không tự nhiên.
Anh ta hừ lạnh: "Không ngờ anh cũng biết ra vẻ lắm? Xem ra cũng là người có chức có quyền, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏ ra thâm sâu! Tôi muốn nói, ở đây không thiếu nhân vật lớn! Có thể để con mình học ở đây thì giá trị con người phải từ mười triệu trở lên! Dù anh có lai lịch thế nào đi nữa cũng có cần kêu ngạo như vậy không?"
Lời này giống như va vào họng súng vậy.
Vỗn dĩ Cố Cảnh Liên cũng đang bực, anh lạnh lùng nói: "Thái độ của tôi thế nào cần anh cho phép nữa sao?"
Tiểu Bảo thấy vậy, sợ anh sẽ làm khó Lý Liên Lai nên lập tức cắt ngang: "Ba, ba đừng tức giận! Đừng chấp nhất mà! Chúng ta vào lớp thôi!"
Vừa nói, cậu vừa kéo tay ba mình đi.
Lý Cảnh Liên giận đến giậm chân, bộ dạng kiêu căng của Cố Cảnh Liên hoàn toàn chọc giận anh ta!
"Mẹ nó! Cái thá gì chứ! Phách lối như vậy làm gì!"
Lý Tiên Lai định sẽ cho người này nếm mùi!
...
Buổi họp phụ huynh cũng không buồn chán lắm, chủ yếu nhà trường kêu gọi sự kết hợp từ gia đình, vì vậy, buổi chiều, dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, cả đám phụ huynh và các em nhỏ đi vào sân thể dục.
Cô Tiết nói tiếp theo sẽ chơi một trò chơi nhỏ.
Ba người bốn chân!
Ba người một nhóm, cột chân lại với nhau thi chạy, quy tắc khá đơn giản, phụ huynh và các em nhỏ chung một đội.
Cuối cùng, đội đầu tiên về đích sẽ là đội thắng cuộc.
Trước đây ở cục công an, Sở Hà đã từng chơi trò này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro