Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 680: Tôi...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
*Nghịch lân (Vảy ngược): Hiểu nôm na thì chính là giới hạn nào đó của một người, khi bị động chạm phải, người ta sẽ trở nên rất đáng sợ.
"Tôi biết.”
Vân Thi Thi buông bánh phấn trong tay, nhìn cô: "Tôi biết, Nhan Băng Thanh là người thế nào, cho nên, tôi không dễ dàng đắc tội cô ta. Mộc Tịch, cô nên biết, tôi không phải một người thích gây chuyện thị phi. Nhưng nhân nhượng, đã nhân nhượng rồi.”
Cho nên, lúc Nhan Băng Thanh chiếm phòng nghỉ của cô, Vân Thi Thi cũng không tranh với cô ta, mà là lựa chọn lui nửa bước.
Lúc Nhan Băng Thanh lặp đi lặp lại nhiều lần làm khó dễ cô, xa lánh cô, nói bậy về cô.
Cô cũng cũng không tranh luận với cô ta.
Cô chỉ muốn an phận quay phim xong, không hơn.
"Nhưng mà, việc này không có nghĩa là tôi yếu đuối, chuyện gì cũng nhường nhịn, tôi cũng có của tôi nguyên tắc.” Vân Thi Thi nhìn Mộc Tịch, nhàn nhạt nói: "Cô ta muốn đối nghịch với tôi cũng được, nhưng làm hại người bên cạnh tôi, tôi không thể nhịn.”
Mộc Tịch vì lời của cô mà cảm thấy rung động thật sâu.
"Có lẽ, trong mắt rất nhiều người, tôi là một người yếu đuối. Nhưng, yếu đuối cũng được, nhát gan cũng được, trên người ai, cũng có nghịch lân.”
Trong lòng Mộc Tịch cảm động, trên mặt lại vẫn là lo lắng không thể che hết: “Đúng nhưng... Vạn nhất cô ta trả thù cô thì sao? Thi Thi, cô không cần vì tôi, đắc tội người như vậy! Cô ta trả thù cô, cô nên làm gì bây giờ?"
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Vân Thi Thi nhàn nhạt nói.
Mộc Tịch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, lo lắng trùng trùng.
Buổi chiều là cảnh Vân Thi Thi và Nhan Băng Thanh đối diễn, nhưng mà Nhan Băng Thanh lại chậm chạp không tới, Lâm Phượng Thiên đợi hồi lâu, cũng không đợi đến người, tức giận đến thiếu chút nữa muốn cắt cảnh này.
Kết quả trợ lý Nhan Băng Thanh vội vàng tới báo cáo, nói Nhan Băng Thanh phát sốt rồi.
Phát sốt?
Lâm Phượng Thiên hùng hùng hổ hổ vài câu.
Chỉ nghe nói qua trời này bị cảm nắng, không nghe nói có thể phát sốt.
Không biết lại nghĩ chuyện gì!
"Thôi quên đi!"
Lâm Phượng Thiên khẩn trương sắp xếp cảnh tiếp theo, cảnh này vì Nhan Băng Thanh bệnh xin phép, chỉ có thể kéo dài.
Vân Thi Thi hơi nghi ngờ nhíu nhíu mày, cũng không biết Nhan Băng Thanh muốn làm gì, chẳng lẽ hắt cô một chén nước, thì cảm mạo phát sốt rồi?
Yếu đuối như vậy?
Mộc Tịch nói vào tai cô: “Thi Thi, không chừng là cô ta không kịp trang điểm lại, quần áo cũng bị xối ướt, sợ đạo diễn Lâm trách tội, cho nên tìm cớ.”
Lúc này Vân Thi Thi mới giật mình sở ngộ.
Cảnh diễn buổi chiều kết thúc, thời tiết quá nóng, Lâm Phượng Thiên tuyên bố kết thúc sớm một ngày.
Đã nhiều ngày rồi, tiến trình quay chụp đều vô cùng thuận lợi, tâm trạng Lâm Phượng Thiên thật tốt, đề nghị muốn mờ Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng ăn bữa cơm.
Anh ta cảm thấy, sau chuyện kia, giữa hai người, có chút kì lạ!
Lúc quay phim, tất cả mọi người rất nhập vai, nhưng mà sau khi quay, trao đổi giữa Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi gần như bằng không.
Ở trong lúc quay, Cố Tinh Trạch cũng có lúc không yên lòng, hơi thất thần, mặc dù đây đều là sai lầm nhỏ, nhưng Lâm Phượng Thiên Đô nhìn trong mắt.
Vì thế, cân nhắc, ăn bữa cơm, để cho hai người trai đổi tình cảm.
Vân Thi Thi lại cự tuyệt: “Đạo diễn Lâm, thật có lỗi, tôi về còn có việc!"
"Chuyện gì vậy?"
"Dạ... Trở về vẫn chăm sóc cha tôi.”
Trên thực tế, Vân Nghiệp Trình đã về với ông bà nhiều ngày rồi.
Trong nhà chỉ có một mình Tiểu Hữu Hữu, cô lo lắng.
Tuy nói đến trường có Lý Hàn Lâm đón về, nhưng khó có được kết thúc sớm, cô cũng muốn chạy về cho con mình niềm vui bất ngờ.
Nhưng mà, những thứ này không thể nói cho Lâm Phượng Thiên.
Nếu biết cô có con, một khi để lộ tin tức, sợ rằng sẽ tạo thành thay đổi ghê gớm với cuộc sống của cô.
"Tôi biết.”
Vân Thi Thi buông bánh phấn trong tay, nhìn cô: "Tôi biết, Nhan Băng Thanh là người thế nào, cho nên, tôi không dễ dàng đắc tội cô ta. Mộc Tịch, cô nên biết, tôi không phải một người thích gây chuyện thị phi. Nhưng nhân nhượng, đã nhân nhượng rồi.”
Cho nên, lúc Nhan Băng Thanh chiếm phòng nghỉ của cô, Vân Thi Thi cũng không tranh với cô ta, mà là lựa chọn lui nửa bước.
Lúc Nhan Băng Thanh lặp đi lặp lại nhiều lần làm khó dễ cô, xa lánh cô, nói bậy về cô.
Cô cũng cũng không tranh luận với cô ta.
Cô chỉ muốn an phận quay phim xong, không hơn.
"Nhưng mà, việc này không có nghĩa là tôi yếu đuối, chuyện gì cũng nhường nhịn, tôi cũng có của tôi nguyên tắc.” Vân Thi Thi nhìn Mộc Tịch, nhàn nhạt nói: "Cô ta muốn đối nghịch với tôi cũng được, nhưng làm hại người bên cạnh tôi, tôi không thể nhịn.”
Mộc Tịch vì lời của cô mà cảm thấy rung động thật sâu.
"Có lẽ, trong mắt rất nhiều người, tôi là một người yếu đuối. Nhưng, yếu đuối cũng được, nhát gan cũng được, trên người ai, cũng có nghịch lân.”
Trong lòng Mộc Tịch cảm động, trên mặt lại vẫn là lo lắng không thể che hết: “Đúng nhưng... Vạn nhất cô ta trả thù cô thì sao? Thi Thi, cô không cần vì tôi, đắc tội người như vậy! Cô ta trả thù cô, cô nên làm gì bây giờ?"
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Vân Thi Thi nhàn nhạt nói.
Mộc Tịch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, lo lắng trùng trùng.
Buổi chiều là cảnh Vân Thi Thi và Nhan Băng Thanh đối diễn, nhưng mà Nhan Băng Thanh lại chậm chạp không tới, Lâm Phượng Thiên đợi hồi lâu, cũng không đợi đến người, tức giận đến thiếu chút nữa muốn cắt cảnh này.
Kết quả trợ lý Nhan Băng Thanh vội vàng tới báo cáo, nói Nhan Băng Thanh phát sốt rồi.
Phát sốt?
Lâm Phượng Thiên hùng hùng hổ hổ vài câu.
Chỉ nghe nói qua trời này bị cảm nắng, không nghe nói có thể phát sốt.
Không biết lại nghĩ chuyện gì!
"Thôi quên đi!"
Lâm Phượng Thiên khẩn trương sắp xếp cảnh tiếp theo, cảnh này vì Nhan Băng Thanh bệnh xin phép, chỉ có thể kéo dài.
Vân Thi Thi hơi nghi ngờ nhíu nhíu mày, cũng không biết Nhan Băng Thanh muốn làm gì, chẳng lẽ hắt cô một chén nước, thì cảm mạo phát sốt rồi?
Yếu đuối như vậy?
Mộc Tịch nói vào tai cô: “Thi Thi, không chừng là cô ta không kịp trang điểm lại, quần áo cũng bị xối ướt, sợ đạo diễn Lâm trách tội, cho nên tìm cớ.”
Lúc này Vân Thi Thi mới giật mình sở ngộ.
Cảnh diễn buổi chiều kết thúc, thời tiết quá nóng, Lâm Phượng Thiên tuyên bố kết thúc sớm một ngày.
Đã nhiều ngày rồi, tiến trình quay chụp đều vô cùng thuận lợi, tâm trạng Lâm Phượng Thiên thật tốt, đề nghị muốn mờ Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng ăn bữa cơm.
Anh ta cảm thấy, sau chuyện kia, giữa hai người, có chút kì lạ!
Lúc quay phim, tất cả mọi người rất nhập vai, nhưng mà sau khi quay, trao đổi giữa Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi gần như bằng không.
Ở trong lúc quay, Cố Tinh Trạch cũng có lúc không yên lòng, hơi thất thần, mặc dù đây đều là sai lầm nhỏ, nhưng Lâm Phượng Thiên Đô nhìn trong mắt.
Vì thế, cân nhắc, ăn bữa cơm, để cho hai người trai đổi tình cảm.
Vân Thi Thi lại cự tuyệt: “Đạo diễn Lâm, thật có lỗi, tôi về còn có việc!"
"Chuyện gì vậy?"
"Dạ... Trở về vẫn chăm sóc cha tôi.”
Trên thực tế, Vân Nghiệp Trình đã về với ông bà nhiều ngày rồi.
Trong nhà chỉ có một mình Tiểu Hữu Hữu, cô lo lắng.
Tuy nói đến trường có Lý Hàn Lâm đón về, nhưng khó có được kết thúc sớm, cô cũng muốn chạy về cho con mình niềm vui bất ngờ.
Nhưng mà, những thứ này không thể nói cho Lâm Phượng Thiên.
Nếu biết cô có con, một khi để lộ tin tức, sợ rằng sẽ tạo thành thay đổi ghê gớm với cuộc sống của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro