Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 716: Nhâ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu tái nhợt, mất hồn mất vía ngã ngồi xuống sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm ông ta, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Nhưng mà mỗi một câu ông ta nói đều là sự thật, không thể không tin!
Nhưng Mộ Liên Tước lấy được tin tức từ đâu ra?
Cô ta xử lý mọi chuyện rất sạch sẽ, ông ta làm sao có thể phát hiện ra?
Chẳng lẽ là có ai đó đã phản bội cô ta?
Tên bác sĩ kia?
Hay là... Ngải Luân?
Mộ Uyển Nhu nhíu chặt mày, nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy bất kỳ người nào ở bên cạnh cô ta cũng đều rất đáng nghi.
"Không có ai phản bội cô cả!"
Mộ Liên Tước nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, nhàn nhạt nói: "Cô đang nghĩ cái gì trong đầu tôi cũng nhìn ra được. Tôi và cô không giống nhau, tôi không bao giờ làm chuyện gì mà tôi không thể nắm bắt cả. Cô cho rằng tôi cũng như cô, ánh mắt thiển cận, đầu óc cũng đơn giản?"
"Không thể nào...”
"Cái gì không thể nào?" Mộ Liên Tước cười: "Cô là đang nói, tôi không thể nào biết những chuyện này?"
Mộ Uyển Nhu nghẹn lời, xiết chặt nắm đấm.
Cô ta rõ ràng không để lại dấu vết gì, làm sao ông ta có thể biết được?
"Mộ Uyển Nhu à, cô quá ngây thơ rồi! Thật sự nghĩ rằng nhà họ Mộ đơn giản như trong tưởng tượng của cô sao?" Mộ Liên Tước đùa cợt cười: "Mộ Thịnh già rồi nên mới hồ đồ, ngay cả mắt cũng nhìn không rõ nữa rồi. Đã một đống tuổi như thế rồi, cũng khó tránh khỏi không minh mẫn. Nhưng cô cho rằng tất cả những việc cô làm đều không để lại chút dấu vết nào sao?"
"Mấy báo cáo này... Rõ ràng là tôi đã tiêu hủy rồi! Mấy thứ này là lấy từ đâu ra?" Mộ Uyển Nhu giơ cao chồng báo cáo trong tay, tức giận đến mức muốn xé vụn ra.
"Mấy thứ này không phải là những tư liệu mà cô đã tiêu hủy.” Mộ Liên Tước nói.
Mộ Uyển Nhu cả kinh, nhưng không hiểu những lời ông ta nói: "Vậy những báo cáo này từ đâu ra?"
Câu nói phía sau của Mộ Liên Tước lại khiến cho cô ta càng hoảng sợ hơn: "Mộ Uyển Nhu, cô không biết sao? Mộ Thịnh từng làm giám định DNA cho cô hai lần!"
"Cái gì?" Mộ Uyển Nhu gần như là sợ đến mức thốt lên thành tiếng, trừng mắt nhìn ông ta: "Ông nội từng làm giám định DNA cho tôi hai lần sao? Tại sao tôi lại không biết!"
Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng, châm biếm: "Mở miệng là ông nội, kêu cũng thật là thân thiết, Mộ Uyển Nhu, cô đừng quên, cô chỉ là đồ giả mạo.”
"Tôi...” Mộ Uyển Nhu nghẹn lời, bị ông ta chặn họng, nhưng hôm nay mặc kệ cô ta có phải đồ giả mạo hay không, cô ta chỉ muốn biết rõ một chuyện.
"Mộ Thịnh thật sự từng làm giám định DNA cho tôi hai lần?"
Mộ Liên Tước hít một hơi xì gà, chậm rãi thở ra, không hề kiêng nể gì mà nhả một hơi khói đến trước mặt Mộ Uyển Nhu.
"Khụ...”
Mùi khói làm cho Mộ Uyển Nhu ho sặc sụa, lại nghe Mộ Liên Tước nói: "Lần đầu tiên, khi cô mới đến nhà họ Mộ chưa lâu đã làm rồi. Khi đó cô lên cơn sốt, lúc đưa đến bệnh viện thì tiện thể rút một ít máu, đưa mẫu máu đi giám định một lần.”
"Không thể nào! Khụ...” Mộ Uyển Nhu cố nhịn cơn sặc, cau chặt mày: "Nếu như thật sự đã làm, vậy thì chắc chắn Mộ Thịnh đã phát hiện ra tôi là giả mạo, đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộ rồi! Rõ ràng là ông đang lừa tôi.”
"Lừa cô?" Mộ Liên Tước cười lạnh không ngừng: "Mộ Uyển Nhu, cô thật là thú vị, tôi còn cho rằng đầu óc cô thông minh, lại không ngờ tới cô ngu xuẩn đến như thế.”
"Vậy ông trả lời tôi, nếu Mộ Thịnh đã từng làm giám định DNA cho tôi một lần, vì sao lúc tôi mười tám tuổi lại làm cho tôi một lần nữa?"
Mộ Liên Tước nhìn chằm chằm vẻ mặt sốt ruột của cô ta, bỗng dưng tầm mắt lại rơi vào bản báo cáo nhăn nhúm trên tay cô ta, cong môi: "Cô cho rằng bản báo cáo trên tay cô là từ đâu mà ra?"
Câu hỏi lạnh lùng này dường như làm cho Mộ Uyển Nhu tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ông ta, trên mặt đều là vẻ không thể tin được!
Nhưng mà mỗi một câu ông ta nói đều là sự thật, không thể không tin!
Nhưng Mộ Liên Tước lấy được tin tức từ đâu ra?
Cô ta xử lý mọi chuyện rất sạch sẽ, ông ta làm sao có thể phát hiện ra?
Chẳng lẽ là có ai đó đã phản bội cô ta?
Tên bác sĩ kia?
Hay là... Ngải Luân?
Mộ Uyển Nhu nhíu chặt mày, nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy bất kỳ người nào ở bên cạnh cô ta cũng đều rất đáng nghi.
"Không có ai phản bội cô cả!"
Mộ Liên Tước nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, nhàn nhạt nói: "Cô đang nghĩ cái gì trong đầu tôi cũng nhìn ra được. Tôi và cô không giống nhau, tôi không bao giờ làm chuyện gì mà tôi không thể nắm bắt cả. Cô cho rằng tôi cũng như cô, ánh mắt thiển cận, đầu óc cũng đơn giản?"
"Không thể nào...”
"Cái gì không thể nào?" Mộ Liên Tước cười: "Cô là đang nói, tôi không thể nào biết những chuyện này?"
Mộ Uyển Nhu nghẹn lời, xiết chặt nắm đấm.
Cô ta rõ ràng không để lại dấu vết gì, làm sao ông ta có thể biết được?
"Mộ Uyển Nhu à, cô quá ngây thơ rồi! Thật sự nghĩ rằng nhà họ Mộ đơn giản như trong tưởng tượng của cô sao?" Mộ Liên Tước đùa cợt cười: "Mộ Thịnh già rồi nên mới hồ đồ, ngay cả mắt cũng nhìn không rõ nữa rồi. Đã một đống tuổi như thế rồi, cũng khó tránh khỏi không minh mẫn. Nhưng cô cho rằng tất cả những việc cô làm đều không để lại chút dấu vết nào sao?"
"Mấy báo cáo này... Rõ ràng là tôi đã tiêu hủy rồi! Mấy thứ này là lấy từ đâu ra?" Mộ Uyển Nhu giơ cao chồng báo cáo trong tay, tức giận đến mức muốn xé vụn ra.
"Mấy thứ này không phải là những tư liệu mà cô đã tiêu hủy.” Mộ Liên Tước nói.
Mộ Uyển Nhu cả kinh, nhưng không hiểu những lời ông ta nói: "Vậy những báo cáo này từ đâu ra?"
Câu nói phía sau của Mộ Liên Tước lại khiến cho cô ta càng hoảng sợ hơn: "Mộ Uyển Nhu, cô không biết sao? Mộ Thịnh từng làm giám định DNA cho cô hai lần!"
"Cái gì?" Mộ Uyển Nhu gần như là sợ đến mức thốt lên thành tiếng, trừng mắt nhìn ông ta: "Ông nội từng làm giám định DNA cho tôi hai lần sao? Tại sao tôi lại không biết!"
Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng, châm biếm: "Mở miệng là ông nội, kêu cũng thật là thân thiết, Mộ Uyển Nhu, cô đừng quên, cô chỉ là đồ giả mạo.”
"Tôi...” Mộ Uyển Nhu nghẹn lời, bị ông ta chặn họng, nhưng hôm nay mặc kệ cô ta có phải đồ giả mạo hay không, cô ta chỉ muốn biết rõ một chuyện.
"Mộ Thịnh thật sự từng làm giám định DNA cho tôi hai lần?"
Mộ Liên Tước hít một hơi xì gà, chậm rãi thở ra, không hề kiêng nể gì mà nhả một hơi khói đến trước mặt Mộ Uyển Nhu.
"Khụ...”
Mùi khói làm cho Mộ Uyển Nhu ho sặc sụa, lại nghe Mộ Liên Tước nói: "Lần đầu tiên, khi cô mới đến nhà họ Mộ chưa lâu đã làm rồi. Khi đó cô lên cơn sốt, lúc đưa đến bệnh viện thì tiện thể rút một ít máu, đưa mẫu máu đi giám định một lần.”
"Không thể nào! Khụ...” Mộ Uyển Nhu cố nhịn cơn sặc, cau chặt mày: "Nếu như thật sự đã làm, vậy thì chắc chắn Mộ Thịnh đã phát hiện ra tôi là giả mạo, đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộ rồi! Rõ ràng là ông đang lừa tôi.”
"Lừa cô?" Mộ Liên Tước cười lạnh không ngừng: "Mộ Uyển Nhu, cô thật là thú vị, tôi còn cho rằng đầu óc cô thông minh, lại không ngờ tới cô ngu xuẩn đến như thế.”
"Vậy ông trả lời tôi, nếu Mộ Thịnh đã từng làm giám định DNA cho tôi một lần, vì sao lúc tôi mười tám tuổi lại làm cho tôi một lần nữa?"
Mộ Liên Tước nhìn chằm chằm vẻ mặt sốt ruột của cô ta, bỗng dưng tầm mắt lại rơi vào bản báo cáo nhăn nhúm trên tay cô ta, cong môi: "Cô cho rằng bản báo cáo trên tay cô là từ đâu mà ra?"
Câu hỏi lạnh lùng này dường như làm cho Mộ Uyển Nhu tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ông ta, trên mặt đều là vẻ không thể tin được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro