Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 756: Của...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
"Mộ Dịch Thần, anh còn dám chụp!"
Vân Thiên Hữu gắt gao lấy tay che chỗ kín, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt lên.
Uy hiếp của cậu, Mộ Dịch Thần lại không để ở trong mắt.
Chỉ thấy cậu nhóc kia giơ di động trong tay lên, đắc ý nói: "Anh muốn chụp thì chụp, không giống như em, anh là quang minh chính đại mà chụp, em có thể làm gì anh? Thế nào?"
"..."
Hữu Hữu thấy anh trai diễu võ dương oai trước mặt thì trong lòng rất tức giận.
Mộ Dịch Thần không kiêng kị việc Hữu Hữu tức giận vẫn vui mừng nhảy nhót.
"Ai, ‘tiểu Hữu’ thật sự rất nhỏ, xinh đẹp như vậy, làm sao giấu đây?"
Mộ Dịch Thần che miệng cười trộm.
Vân Thiên Hữu không phục hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, chậm rãi hỏi lại: "Anh nói của tôi nhỏ, nhưng cũng không thấy của anh lớn như thế nào...?"
"Của anh chắc chắn lớn hơn của em. Bởi vì của cha cũng rất lớn, sau này lớn lên anh chắc chắn cũng sẽ giống như của cha vậy."
Tiểu Dịch Thần chống nạnh, đúng lý hợp tình nói.
Trong lời nói đã hoàn toàn bán đứng Mộ Nhã Triết.
Giờ phút này, Mộ Nhã Triết đang cùng Vân Thi Thi đi dạo trên bờ biển liền hắt hơi một cái.
...
"Tôi mới không tin! Nói chuyện với anh tuyệt đối không thể tin. Rõ ràng cũng rất nhỏ, lại nói là rất lớn, rõ ràng là mặt dày!"
Hữu Hữu khinh miệt, nhìn thoáng qua chỗ kia, cực kì khinh thường.
Tay cậu quá nhỏ, trái phải đều không che được chỗ mấu chốt, cũng không già mồm cãi láo nữa, hai tay buông ra, chống nạnh, lạnh lùng liếc xéo cậu nhóc kia.
Ý tứ trong mắt không thể rõ ràng hơn.
Sắc mặt Mộ Dịch Thần khẽ biến, bị Hữu Hữu vô tình châm chọc và nghi ngờ thì cảm thấy cực kỳ tổn thương, mặt đỏ lên nói: "Anh không lừa em! Của anh lớn hơn của em, em rõ ràng là ghen tị anh, cho nên..."
"Vậy anh cũng cho tôi xem đi. Không cho tôi xem, làm sao tôi biết của anh rất lớn?" Hữu Hữu chỉ vào anh, lạnh lùng mỉm cười, từng bước ép sát.
Súng thật đạn thật, cũng cần phải xem.
Chỉ nói miệng đều là nói dối!
Mộ Dịch Thần tới cùng là người khờ dại đơn thuần, liền bị kích tướng: "Được, cho em xem thì cho em xem! Ai sợ ai?"
Cậu không phục đi đến trước mặt em trai, vừa muốn cởi dây quần xuống, Hữu Hữu cười một tiếng, cũng vươn tay ra, học cách của Tiểu Dịch Thần, trực tiếp kéo quần anh trai xuống.
"A...!"
Mộ Dịch Thần bị động tác của em trai dọa một phen, kinh ngạc lui về phía sau nửa bước,vì mắc quần nên té ngã trên mặt đất.
"Ôi!"
Đặt mông xuống, nước mắt liền chảy ra, sau đó, xấu hổ vì chỗ kín lộ ra ngoài.
Vân Thiên Hữu chăm chú nhìn, trong mắt lập tức lộ vẻ khinh thường.
Còn tưởng rằng của anh lớn ra sao, rõ ràng cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, đắc ý cái gì?
Lần này, đến phiên Mộ Dịch Thần thẹn thùng, vẻ mặt mặt hồng hào che kín chỗ kín, cắn môi, ánh mắt ngập nước vô tội lên án.
"Sao em lại kéo quần của anh!"
"Chúng ta là anh em, nên thẳng thắn mà đối diện!" Vân Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng, lặp lại lời anh mới nói, xem như đáp lễ.
Mộ Dịch Thần lập tức muốn đứng lên, Vân Thiên Hữu tay mắt lanh lẹ tiến lên, đặt mông ngồi ở trên người anh.
Tiểu Dịch Thần còn chưa kịp đứng lên đã bị Vân Thiên Hữu đè lên, ngã ngồi trên mặt đất.
Vân Thiên Hữu gắt gao lấy tay che chỗ kín, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt lên.
Uy hiếp của cậu, Mộ Dịch Thần lại không để ở trong mắt.
Chỉ thấy cậu nhóc kia giơ di động trong tay lên, đắc ý nói: "Anh muốn chụp thì chụp, không giống như em, anh là quang minh chính đại mà chụp, em có thể làm gì anh? Thế nào?"
"..."
Hữu Hữu thấy anh trai diễu võ dương oai trước mặt thì trong lòng rất tức giận.
Mộ Dịch Thần không kiêng kị việc Hữu Hữu tức giận vẫn vui mừng nhảy nhót.
"Ai, ‘tiểu Hữu’ thật sự rất nhỏ, xinh đẹp như vậy, làm sao giấu đây?"
Mộ Dịch Thần che miệng cười trộm.
Vân Thiên Hữu không phục hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, chậm rãi hỏi lại: "Anh nói của tôi nhỏ, nhưng cũng không thấy của anh lớn như thế nào...?"
"Của anh chắc chắn lớn hơn của em. Bởi vì của cha cũng rất lớn, sau này lớn lên anh chắc chắn cũng sẽ giống như của cha vậy."
Tiểu Dịch Thần chống nạnh, đúng lý hợp tình nói.
Trong lời nói đã hoàn toàn bán đứng Mộ Nhã Triết.
Giờ phút này, Mộ Nhã Triết đang cùng Vân Thi Thi đi dạo trên bờ biển liền hắt hơi một cái.
...
"Tôi mới không tin! Nói chuyện với anh tuyệt đối không thể tin. Rõ ràng cũng rất nhỏ, lại nói là rất lớn, rõ ràng là mặt dày!"
Hữu Hữu khinh miệt, nhìn thoáng qua chỗ kia, cực kì khinh thường.
Tay cậu quá nhỏ, trái phải đều không che được chỗ mấu chốt, cũng không già mồm cãi láo nữa, hai tay buông ra, chống nạnh, lạnh lùng liếc xéo cậu nhóc kia.
Ý tứ trong mắt không thể rõ ràng hơn.
Sắc mặt Mộ Dịch Thần khẽ biến, bị Hữu Hữu vô tình châm chọc và nghi ngờ thì cảm thấy cực kỳ tổn thương, mặt đỏ lên nói: "Anh không lừa em! Của anh lớn hơn của em, em rõ ràng là ghen tị anh, cho nên..."
"Vậy anh cũng cho tôi xem đi. Không cho tôi xem, làm sao tôi biết của anh rất lớn?" Hữu Hữu chỉ vào anh, lạnh lùng mỉm cười, từng bước ép sát.
Súng thật đạn thật, cũng cần phải xem.
Chỉ nói miệng đều là nói dối!
Mộ Dịch Thần tới cùng là người khờ dại đơn thuần, liền bị kích tướng: "Được, cho em xem thì cho em xem! Ai sợ ai?"
Cậu không phục đi đến trước mặt em trai, vừa muốn cởi dây quần xuống, Hữu Hữu cười một tiếng, cũng vươn tay ra, học cách của Tiểu Dịch Thần, trực tiếp kéo quần anh trai xuống.
"A...!"
Mộ Dịch Thần bị động tác của em trai dọa một phen, kinh ngạc lui về phía sau nửa bước,vì mắc quần nên té ngã trên mặt đất.
"Ôi!"
Đặt mông xuống, nước mắt liền chảy ra, sau đó, xấu hổ vì chỗ kín lộ ra ngoài.
Vân Thiên Hữu chăm chú nhìn, trong mắt lập tức lộ vẻ khinh thường.
Còn tưởng rằng của anh lớn ra sao, rõ ràng cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, đắc ý cái gì?
Lần này, đến phiên Mộ Dịch Thần thẹn thùng, vẻ mặt mặt hồng hào che kín chỗ kín, cắn môi, ánh mắt ngập nước vô tội lên án.
"Sao em lại kéo quần của anh!"
"Chúng ta là anh em, nên thẳng thắn mà đối diện!" Vân Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng, lặp lại lời anh mới nói, xem như đáp lễ.
Mộ Dịch Thần lập tức muốn đứng lên, Vân Thiên Hữu tay mắt lanh lẹ tiến lên, đặt mông ngồi ở trên người anh.
Tiểu Dịch Thần còn chưa kịp đứng lên đã bị Vân Thiên Hữu đè lên, ngã ngồi trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro