Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 787: Muố...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Lúc này hiển nhiên Mộ Nhã Triết như một vương giả bày mưu tính kế.
Trên thực tế, bình thường chuyện nam nữ thế này là do đàn ông nắm quyền chủ động. Nhất là Vân Thi Thi, rất nhiều khi, còn lại thuộc bị động
Nhưng anh muốn biết, trong chuyện này nếu như cô chủ động thì kết quả sẽ thế nào?
Vân Thi Thi mấp máy môi, có chút muốn lùi bước rồi.
Mộ Nhã Triết liếc nhìn liền biết ý nghĩa của cô, cười trêu nói: "Thế nào? Không dám?"
"Có cái gì không dám?" Vân Thi Thi mạnh miệng nói, "Em chỉ là... Không biết thế nào..."
"Anh dạy cho em."
Mộ Nhã Triết nói xong, liền cúi đầu, hôn lên môi cô
u yếm, vẫn là hương vị ngọt ngào như trước, đầu lưỡi không nhịn được vẽ lại bờ môi của cô, mặc kệ như thế nào cũng cảm thấy không hôn đủ, miệng nhỏ của cô giống như một chất gây nghiện trên thế gian làm thế nào cũng không ngăn được.
Ở trên đảo nghỉ phép mấy ngày, có Vân Thiên Hữu ở giữa làm khó dễ, anh không có cơ hội thân thiết với cô, thân mình dĩ nhiên nhớ đến buộc chặt, muốn cô rất muốn cô.
Nhất là trong một khắc khi hôn cô, dục vọng chôn dấu trong thân thể càng lúc càng kêu gào, rục rịch.
Ôm cô, cánh tay chậm rãi đưa xuống eo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp vòng eo, không đầy nắm tay, gầy mà bé bỏng.
Vân Thi Thi nằm ở trong ngực của anh, cũng hiểu được đáp lại, ám dục trong cơ thể cũng bị anh trêu chọc, dập dờn thành một dòng sông xuân.
Đột nhiên anh lại ngừng, ngước mắt, ý trong mắt nhìn chằm chằm cô.
Vân Thi Thi vốn đang đắm chìm trong biển tình vô hạn, thình lình nụ hôn dừng lại.
"Học xong sao?" Anh trầm giọng, hỏi.
Vân Thi Thi mím môi, đã có chút đùa cợt nói: "Kỹ thuật hôn của anh, bình thường."
"Bình thường?" Trong đôi mắt Mộ Nhã Triết để lộ ra ý nguy hiểm "Em nói kỹ thuật hôn của anh bình thường?"
"Không phải, ở trước khi gặp em, anh thật sự không có hôn một người phụ nữ nào đi”
Trong mắt Vân Thi Thi lóe lên một chút giảo hoạt, hỏi.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, cũng không nói.
Cô gái ngốc này, sao anh có thể thừa nhận, ở trước cô, anh chưa từng có người phụ nữ khác.
Cô là người vợ duy nhất của anh.
Vân Thi Thi chậm rãi xoa cánh môi của anh, ôm chặt mặt của anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của anh, mới từ từ bắt chước động tác của anh.
Nhiệt độ trong xe dần tăng lên.
Hai tay cô nắm chặt bờ vai của anh, bỗng nhiên xoay người ngồi người anh, dáng người xinh đẹp mà kiều mị thân mật dán gần anh.
Tay nhỏ bé, dọc theo lồng ngực của anh, chậm rãi dời xuống...
...
Vân Thiên Hữu ngồi ở trong thư phòng, nghỉ phép đã nhiều ngày, di động và máy tính của cậu bị Mộ Nhã Triết giữ lại, về nhà, cậu mở ra máy tính, bưu kiện liền như điên rồi dồn dập chuyển vào hộp thư.
Anh còn dạo tin nhắn, di động lại bỗng nhiên vang lên.
Hữu Hữu tiếp nghe máy, một đầu khác điện thoại truyền đến giọng nói Lý Hàn Lâm: "Tổng giám đốc Vân! Rốt cuộc cháu cũng bắt máy, chú còn tưởng rằng cháu mất tích, lo lắng gần chết, thiếu chút báo án mất tích."
"..." Khóe môi Hữu Hữu rút một chút, "Cháu và mẹ nghỉ phép."
"Nghỉ phép?" Lý Hàn Lâm sợ run một chút.
Dọa chết người.
Mấy ngày hôm trước không gọi được điện thoại, gửi tin nhắn cũng không phản hồi, bưu kiện cũng không có trả lời, giống như một người đột nhiên biến mất khỏi thế gian.
"Có việc gì." Hữu Hữu nói.
"Tổng giám đốc Vân, gần nhất có chuyện không biết cháu có hay không?"
Trên thực tế, bình thường chuyện nam nữ thế này là do đàn ông nắm quyền chủ động. Nhất là Vân Thi Thi, rất nhiều khi, còn lại thuộc bị động
Nhưng anh muốn biết, trong chuyện này nếu như cô chủ động thì kết quả sẽ thế nào?
Vân Thi Thi mấp máy môi, có chút muốn lùi bước rồi.
Mộ Nhã Triết liếc nhìn liền biết ý nghĩa của cô, cười trêu nói: "Thế nào? Không dám?"
"Có cái gì không dám?" Vân Thi Thi mạnh miệng nói, "Em chỉ là... Không biết thế nào..."
"Anh dạy cho em."
Mộ Nhã Triết nói xong, liền cúi đầu, hôn lên môi cô
u yếm, vẫn là hương vị ngọt ngào như trước, đầu lưỡi không nhịn được vẽ lại bờ môi của cô, mặc kệ như thế nào cũng cảm thấy không hôn đủ, miệng nhỏ của cô giống như một chất gây nghiện trên thế gian làm thế nào cũng không ngăn được.
Ở trên đảo nghỉ phép mấy ngày, có Vân Thiên Hữu ở giữa làm khó dễ, anh không có cơ hội thân thiết với cô, thân mình dĩ nhiên nhớ đến buộc chặt, muốn cô rất muốn cô.
Nhất là trong một khắc khi hôn cô, dục vọng chôn dấu trong thân thể càng lúc càng kêu gào, rục rịch.
Ôm cô, cánh tay chậm rãi đưa xuống eo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp vòng eo, không đầy nắm tay, gầy mà bé bỏng.
Vân Thi Thi nằm ở trong ngực của anh, cũng hiểu được đáp lại, ám dục trong cơ thể cũng bị anh trêu chọc, dập dờn thành một dòng sông xuân.
Đột nhiên anh lại ngừng, ngước mắt, ý trong mắt nhìn chằm chằm cô.
Vân Thi Thi vốn đang đắm chìm trong biển tình vô hạn, thình lình nụ hôn dừng lại.
"Học xong sao?" Anh trầm giọng, hỏi.
Vân Thi Thi mím môi, đã có chút đùa cợt nói: "Kỹ thuật hôn của anh, bình thường."
"Bình thường?" Trong đôi mắt Mộ Nhã Triết để lộ ra ý nguy hiểm "Em nói kỹ thuật hôn của anh bình thường?"
"Không phải, ở trước khi gặp em, anh thật sự không có hôn một người phụ nữ nào đi”
Trong mắt Vân Thi Thi lóe lên một chút giảo hoạt, hỏi.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, cũng không nói.
Cô gái ngốc này, sao anh có thể thừa nhận, ở trước cô, anh chưa từng có người phụ nữ khác.
Cô là người vợ duy nhất của anh.
Vân Thi Thi chậm rãi xoa cánh môi của anh, ôm chặt mặt của anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của anh, mới từ từ bắt chước động tác của anh.
Nhiệt độ trong xe dần tăng lên.
Hai tay cô nắm chặt bờ vai của anh, bỗng nhiên xoay người ngồi người anh, dáng người xinh đẹp mà kiều mị thân mật dán gần anh.
Tay nhỏ bé, dọc theo lồng ngực của anh, chậm rãi dời xuống...
...
Vân Thiên Hữu ngồi ở trong thư phòng, nghỉ phép đã nhiều ngày, di động và máy tính của cậu bị Mộ Nhã Triết giữ lại, về nhà, cậu mở ra máy tính, bưu kiện liền như điên rồi dồn dập chuyển vào hộp thư.
Anh còn dạo tin nhắn, di động lại bỗng nhiên vang lên.
Hữu Hữu tiếp nghe máy, một đầu khác điện thoại truyền đến giọng nói Lý Hàn Lâm: "Tổng giám đốc Vân! Rốt cuộc cháu cũng bắt máy, chú còn tưởng rằng cháu mất tích, lo lắng gần chết, thiếu chút báo án mất tích."
"..." Khóe môi Hữu Hữu rút một chút, "Cháu và mẹ nghỉ phép."
"Nghỉ phép?" Lý Hàn Lâm sợ run một chút.
Dọa chết người.
Mấy ngày hôm trước không gọi được điện thoại, gửi tin nhắn cũng không phản hồi, bưu kiện cũng không có trả lời, giống như một người đột nhiên biến mất khỏi thế gian.
"Có việc gì." Hữu Hữu nói.
"Tổng giám đốc Vân, gần nhất có chuyện không biết cháu có hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro