Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 794: Đứa...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Phía sau bỗng dưng truyền đến một hồi còi xe, cô ta quay đầu nhìn lại, một chiếc xe màu đen có rèm che đi ngay sau lưng cô ta. Cô ta bỗng dưng có dự cảm xấu, bước chân trở nên vội vàng.
Đèn xe sáng chói, soi cả đoạn đường trước mặt cô ta.
Nhan Băng Thanh ngẩn ra, cái bóng dưới chân càng lúc càng kéo dài. Cô ta kinh hoảng quay đầu, bởi vì ngọn đèn quá sáng nên cô ta không thể nhìn ra là người nào.
Chiếc xe có rèm che chậm rãi bám theo cô ta, Nhan Băng Thanh căng thẳng hít sâu một hơi, xoay người chạy về phía trước.
Chiếc xe bỗng nhiên tăng tốc, tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lướt qua người cô ta. Thắt lưng của Nhan Băng Thanh thình lình bị đụng phải, cả người đau đớn, cô ta không kịp trở tay ngã nhào trên mặt đất, cổ tay bị mặt đường chà xát.
Cùng với tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe có rèm che lại nhanh chóng quay đầu.
Nhan Băng Thanh chật vật ưỡn người lên, thở gấp quay đầu, nhìn thấy chiếc xe đã dừng lại ven đường, hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, cả người đều là sát khí tiến lại gần cô ta.
"Các người, các người là ai?" Nhan Băng Thanh cảnh giác nhìn bọn họ.
Bụng dưới truyền đến một hồi đau đớn khác thường, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cô ta ôm lấy bụng dưới đau nhức, gắng sức bò lên, lảo đảo chạy về phía trước, lấy điện thoại di động ra bấm số của Mạc Ngạn.
Thế nhưng điện thoại còn chưa được kết nối, phía sau đã truyền đến một cơn rét buốt, tóc Nhan Băng Thanh bị kéo mạnh về phía sau, điện thoại trong tay bị đoạt đi, quẳng xuống đất vỡ tan tành.
Một người đàn ông dùng lực đẩy cô ta ngã xuống đất, đầu gối đè lên người cô ta, nâng tay cho cô ta một cái tát.
Một người đàn ông khác lại bẻ từng đốt ngón tay của cô ta một cách vô tình, Nhan Băng Thanh thét lên vì đau đớn, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mặt là một mảnh trắng bệch.
"Không... Không cần... Các người, các người muốn làm gì?" Nhan Băng Thanh vùng vẫy duỗi chân, người đàn ông quỳ gối giẫm đạp lên người cô ta, hai tay bóp chặt cổ họng cô ta, mà các đốt ngón tay đồng thời cũng bị bóp chặt hơn.
Khuôn mặt Nhan Băng Thanh đỏ bừng, mặt mày nhăn nhó, không ngừng ho khan.
Dần dần, cô ta chỉ cảm thấy bên tai ong ong, trong đầu trống rỗng, ngay khi cô ta cảm thấy không thể hít thở nổi nữa thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Buông cô ta ra."
Hai người đàn ông lập tức buông cô ta ra.
Nhan Băng Thanh kích động ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa là một đứa bé gầy gò.
Giữa ánh đèn chói mặt, Nhan Băng Thanh không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu bé kia, chỉ lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ thanh tú của cậu, nhìn thấy đôi mắt tỏa đầy hơi lạnh của cậu.
"Cô tên là Nhan Băng Thanh?"
"Tôi..."
Vân Thiên Hữu chậm rãi nhướng mày, ung dung đi về phía cô ta.
Cậu đi đứng tao nhã, bước chân chậm rãi, mãi cho tới khi cậu đi đến ngay bên cạnh, cô ta mới có thể nhìn rõ dung mạo anh tuấn của cậu.
Hữu Hữu cúi đầu, hạ khóe mày, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt lo sợ nhưng bất lực của Nhan Băng Thanh, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, cười lạnh một tiếng, ánh mắt cũng lạnh như băng.
"Cậu... Cậu là ai?"
Nhan Băng Thanh cắn đôi môi trắng bệch, run rẩy lên tiếng.
Mặc dù đứng trước mặt cô ta lúc này chỉ là một cậu nhóc nhìn qua dường như còn trói gà không chặt, nhưng khi cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng kia của cậu thì trong lòng không tránh khỏi run rẩy, sợ hãi!
Cậu nhóc này, trên người có một cỗ khí chất thành thục không tương xứng với tuổi tác, cả người lại không ngừng tỏa ra hơi lạnh.
Nói là hơi lạnh, chẳng bằng nói rằng đó là sát khí.
Đèn xe sáng chói, soi cả đoạn đường trước mặt cô ta.
Nhan Băng Thanh ngẩn ra, cái bóng dưới chân càng lúc càng kéo dài. Cô ta kinh hoảng quay đầu, bởi vì ngọn đèn quá sáng nên cô ta không thể nhìn ra là người nào.
Chiếc xe có rèm che chậm rãi bám theo cô ta, Nhan Băng Thanh căng thẳng hít sâu một hơi, xoay người chạy về phía trước.
Chiếc xe bỗng nhiên tăng tốc, tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lướt qua người cô ta. Thắt lưng của Nhan Băng Thanh thình lình bị đụng phải, cả người đau đớn, cô ta không kịp trở tay ngã nhào trên mặt đất, cổ tay bị mặt đường chà xát.
Cùng với tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe có rèm che lại nhanh chóng quay đầu.
Nhan Băng Thanh chật vật ưỡn người lên, thở gấp quay đầu, nhìn thấy chiếc xe đã dừng lại ven đường, hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, cả người đều là sát khí tiến lại gần cô ta.
"Các người, các người là ai?" Nhan Băng Thanh cảnh giác nhìn bọn họ.
Bụng dưới truyền đến một hồi đau đớn khác thường, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cô ta ôm lấy bụng dưới đau nhức, gắng sức bò lên, lảo đảo chạy về phía trước, lấy điện thoại di động ra bấm số của Mạc Ngạn.
Thế nhưng điện thoại còn chưa được kết nối, phía sau đã truyền đến một cơn rét buốt, tóc Nhan Băng Thanh bị kéo mạnh về phía sau, điện thoại trong tay bị đoạt đi, quẳng xuống đất vỡ tan tành.
Một người đàn ông dùng lực đẩy cô ta ngã xuống đất, đầu gối đè lên người cô ta, nâng tay cho cô ta một cái tát.
Một người đàn ông khác lại bẻ từng đốt ngón tay của cô ta một cách vô tình, Nhan Băng Thanh thét lên vì đau đớn, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mặt là một mảnh trắng bệch.
"Không... Không cần... Các người, các người muốn làm gì?" Nhan Băng Thanh vùng vẫy duỗi chân, người đàn ông quỳ gối giẫm đạp lên người cô ta, hai tay bóp chặt cổ họng cô ta, mà các đốt ngón tay đồng thời cũng bị bóp chặt hơn.
Khuôn mặt Nhan Băng Thanh đỏ bừng, mặt mày nhăn nhó, không ngừng ho khan.
Dần dần, cô ta chỉ cảm thấy bên tai ong ong, trong đầu trống rỗng, ngay khi cô ta cảm thấy không thể hít thở nổi nữa thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Buông cô ta ra."
Hai người đàn ông lập tức buông cô ta ra.
Nhan Băng Thanh kích động ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa là một đứa bé gầy gò.
Giữa ánh đèn chói mặt, Nhan Băng Thanh không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu bé kia, chỉ lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ thanh tú của cậu, nhìn thấy đôi mắt tỏa đầy hơi lạnh của cậu.
"Cô tên là Nhan Băng Thanh?"
"Tôi..."
Vân Thiên Hữu chậm rãi nhướng mày, ung dung đi về phía cô ta.
Cậu đi đứng tao nhã, bước chân chậm rãi, mãi cho tới khi cậu đi đến ngay bên cạnh, cô ta mới có thể nhìn rõ dung mạo anh tuấn của cậu.
Hữu Hữu cúi đầu, hạ khóe mày, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt lo sợ nhưng bất lực của Nhan Băng Thanh, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, cười lạnh một tiếng, ánh mắt cũng lạnh như băng.
"Cậu... Cậu là ai?"
Nhan Băng Thanh cắn đôi môi trắng bệch, run rẩy lên tiếng.
Mặc dù đứng trước mặt cô ta lúc này chỉ là một cậu nhóc nhìn qua dường như còn trói gà không chặt, nhưng khi cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng kia của cậu thì trong lòng không tránh khỏi run rẩy, sợ hãi!
Cậu nhóc này, trên người có một cỗ khí chất thành thục không tương xứng với tuổi tác, cả người lại không ngừng tỏa ra hơi lạnh.
Nói là hơi lạnh, chẳng bằng nói rằng đó là sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro