Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 829: Lập...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
"A... Tinh Trạch cũng có mặt!"
Mộc Tịch thất thanh kinh hô một tiếng, đụng lên nhìn, cũng thấy Vân Thi Thi đã lùi vào trong thảm lông, dáng vẻ lạnh run, đau lòng nói: "Trời ạ, cô mắc mưa, bị nhốt ở trong thang máy lâu như vậy, không biết có bị cảm mạo hay không!"
Dứt lời, vẻ mặt cô ấy tức giận nhìn quản lí, nước mắt sắp chảy ra: "Khách sạn này tới cùng là chuyện gì xảy ra!? Tiếp tân thì ngủ gà ngủ gật, phòng theo dõi cũng không ai quản, bảo an đều đã chạy đi đánh bài rồi! Người bị nhốt ở trong thang máy lâu như vậy cũng không biết! Nếu có chuyện không hay xảy ra, các người gánh nổi trách nhiệm sao?!"
"Thực xin lỗi thực xin lỗi!..." Quản lí nhận lỗi, hối hận không thôi.
Mộ Nhã Triết ra lệnh: "Còn không mau đi liên hệ đội cứu viện?"
"Vâng! Vâng!" Quản lí vội vàng liên hệ đội cứu viện.
Tay nhỏ Hữu Hữu mò mẫn màn hình, thương tiếc trong mắt cơ hồ muốn tràn ra hốc mắt: "Mẹ..."
Mộ Nhã Triết hờn giận chưa tiêu, đứng trước màn hình, nhìn Cố Tinh Trạch gắt gao ôm lấy Vân Thi Thi, đôi mắt bỗng nhiên nguy hiểm nheo lại.
Mộc Tịch hiểu phải tùy mặt gửi lời, thấy trên mặt anh là hàn ý lạnh thấu xương, lập tức giải thích: "Tinh Trạch nhất định là sợ Thi Thi cảm lạnh, lúc này mới ôm cô."
"Giờ nói những chuyện là vô dụng, vẫn là cứu người quan trọng hơn."
Hữu Hữu ở một bên bình tĩnh nói.
Mộc Tịch âm thầm kinh ngạc, không khỏi lại cảm khái đứa nhỏ này quá trấn định.
Lúc Đội cứu viện và đội phòng cháy đuổi tới, đã là bình minh.
Xe cứu thương cũng vội vàng tới rồi.
Nhưng mà cũng không biết là ai lộ ra tin tức, mà lại để cho truyền thông nghe thấy tiếng gió, nghe nói Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi bị nhốt trong thang máy, vì lấy tin, nhao nhao cắm chốt tại cửa khách sạn.
Trần Vĩ lập tức hô cảnh lực đến đây, đề phòng những phóng viên truyền thông này can thiệp cứu viện.
Nhân viên sửa chữa thang máy bắt đầu thăm dò chỗ thang máy ngừng lại, cho ra kết luận là, thang máy không phải đứng tầng một, mà là ở dưới đáy.
Đám người Mộ Nhã Triết ở trong phòng theo dõi xem xét tình huống, mà đội cứu viện lại xuống đất ba tầng, mở cửa thang máy ra, Mộc Tịch bước lên phía trước kêu vài câu: "Tinh Trạch, Thi Thi, các ngươi có ở đây không?!"
Trong thang máy, Cố Tinh Trạch nghe thấy Mộc Tịch gọi, lập tức đáp lại: "Ở đây!"
Vân Thi Thi đã sốt cao ngất xỉu, không có phản ứng gì.
"Chúng tôi đang nghĩ cách cứu hai người ra ngoài! Tinh Trạch, Thi Thi, hai người có khỏe không?"
Rất nhanh truyền đến tiếng của Cố Tinh Trạch trả lời: "Tôi thì tốt, nhưng Thi Thi phát sốt, mau lên!"
Mộc Tịch giật mình, lập tức nói: "Cầu xin các anh, nhanh cứu người ra!"
"Được, cô này, cô bình tĩnh trước! Chúng tôi lập tức mang thiết bị tới."
Bởi vì thang máy đứng dưới đáy, đầu tiên phải tiến hành quay bàn xa, kéo thang máy đến song song tầng trệt, mới có thể cứu người ra.
Mộc Tịch lập tức nói: "Tinh Trạch, Thi Thi, chú ý an toàn, lập tức có thể cứu người rồi."
"Được."
Cố Tinh Trạch lập tức vỗ nhẹ đôi má Vân Thi Thi, dịu dàng nói: "Thi Thi, tỉnh tỉnh, tỉnh táo lại, chúng ta lập tức có thể đi ra ngoài."
"... Ừ."
Cố Tinh Trạch không khỏi càng ôm chặt cô vài phần, nhẹ nhàng hôn cổ vũ lên trán cô, ngẩng mặt lên nhắm hai mắt lại, hít sâu.
Mộ Nhã Triết ở trong phòng theo dõi, nhìn nhất cử nhất động trong thang máy, nhất là lúc Cố Tinh Trạch hôn lên trán Vân Thi Thi, anh không khỏi xiết chặt quả đấm.
Mộc Tịch thất thanh kinh hô một tiếng, đụng lên nhìn, cũng thấy Vân Thi Thi đã lùi vào trong thảm lông, dáng vẻ lạnh run, đau lòng nói: "Trời ạ, cô mắc mưa, bị nhốt ở trong thang máy lâu như vậy, không biết có bị cảm mạo hay không!"
Dứt lời, vẻ mặt cô ấy tức giận nhìn quản lí, nước mắt sắp chảy ra: "Khách sạn này tới cùng là chuyện gì xảy ra!? Tiếp tân thì ngủ gà ngủ gật, phòng theo dõi cũng không ai quản, bảo an đều đã chạy đi đánh bài rồi! Người bị nhốt ở trong thang máy lâu như vậy cũng không biết! Nếu có chuyện không hay xảy ra, các người gánh nổi trách nhiệm sao?!"
"Thực xin lỗi thực xin lỗi!..." Quản lí nhận lỗi, hối hận không thôi.
Mộ Nhã Triết ra lệnh: "Còn không mau đi liên hệ đội cứu viện?"
"Vâng! Vâng!" Quản lí vội vàng liên hệ đội cứu viện.
Tay nhỏ Hữu Hữu mò mẫn màn hình, thương tiếc trong mắt cơ hồ muốn tràn ra hốc mắt: "Mẹ..."
Mộ Nhã Triết hờn giận chưa tiêu, đứng trước màn hình, nhìn Cố Tinh Trạch gắt gao ôm lấy Vân Thi Thi, đôi mắt bỗng nhiên nguy hiểm nheo lại.
Mộc Tịch hiểu phải tùy mặt gửi lời, thấy trên mặt anh là hàn ý lạnh thấu xương, lập tức giải thích: "Tinh Trạch nhất định là sợ Thi Thi cảm lạnh, lúc này mới ôm cô."
"Giờ nói những chuyện là vô dụng, vẫn là cứu người quan trọng hơn."
Hữu Hữu ở một bên bình tĩnh nói.
Mộc Tịch âm thầm kinh ngạc, không khỏi lại cảm khái đứa nhỏ này quá trấn định.
Lúc Đội cứu viện và đội phòng cháy đuổi tới, đã là bình minh.
Xe cứu thương cũng vội vàng tới rồi.
Nhưng mà cũng không biết là ai lộ ra tin tức, mà lại để cho truyền thông nghe thấy tiếng gió, nghe nói Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi bị nhốt trong thang máy, vì lấy tin, nhao nhao cắm chốt tại cửa khách sạn.
Trần Vĩ lập tức hô cảnh lực đến đây, đề phòng những phóng viên truyền thông này can thiệp cứu viện.
Nhân viên sửa chữa thang máy bắt đầu thăm dò chỗ thang máy ngừng lại, cho ra kết luận là, thang máy không phải đứng tầng một, mà là ở dưới đáy.
Đám người Mộ Nhã Triết ở trong phòng theo dõi xem xét tình huống, mà đội cứu viện lại xuống đất ba tầng, mở cửa thang máy ra, Mộc Tịch bước lên phía trước kêu vài câu: "Tinh Trạch, Thi Thi, các ngươi có ở đây không?!"
Trong thang máy, Cố Tinh Trạch nghe thấy Mộc Tịch gọi, lập tức đáp lại: "Ở đây!"
Vân Thi Thi đã sốt cao ngất xỉu, không có phản ứng gì.
"Chúng tôi đang nghĩ cách cứu hai người ra ngoài! Tinh Trạch, Thi Thi, hai người có khỏe không?"
Rất nhanh truyền đến tiếng của Cố Tinh Trạch trả lời: "Tôi thì tốt, nhưng Thi Thi phát sốt, mau lên!"
Mộc Tịch giật mình, lập tức nói: "Cầu xin các anh, nhanh cứu người ra!"
"Được, cô này, cô bình tĩnh trước! Chúng tôi lập tức mang thiết bị tới."
Bởi vì thang máy đứng dưới đáy, đầu tiên phải tiến hành quay bàn xa, kéo thang máy đến song song tầng trệt, mới có thể cứu người ra.
Mộc Tịch lập tức nói: "Tinh Trạch, Thi Thi, chú ý an toàn, lập tức có thể cứu người rồi."
"Được."
Cố Tinh Trạch lập tức vỗ nhẹ đôi má Vân Thi Thi, dịu dàng nói: "Thi Thi, tỉnh tỉnh, tỉnh táo lại, chúng ta lập tức có thể đi ra ngoài."
"... Ừ."
Cố Tinh Trạch không khỏi càng ôm chặt cô vài phần, nhẹ nhàng hôn cổ vũ lên trán cô, ngẩng mặt lên nhắm hai mắt lại, hít sâu.
Mộ Nhã Triết ở trong phòng theo dõi, nhìn nhất cử nhất động trong thang máy, nhất là lúc Cố Tinh Trạch hôn lên trán Vân Thi Thi, anh không khỏi xiết chặt quả đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro