Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chuyện cũ năm x...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vọng đến tiếng bước chân, rồi dừng ở trước cửa phòng bệnh.
Cốc cốc cốc.
Cánh cửa bị gõ.
Vân Thi Thi nhíu mày, đi tới mở cửa ra, đứng ngoài cửa là Vân Nghiệp Trình với khuôn mặt u sầu.
Chẳng hiểu sao, trong một đêm, như già đi mười tuổi.
Vân Thi Thi kinh ngạc, nhìn thoáng qua phía sau ông, không thấy đám người Lý Cầm.
Vân Nghiệp Trình thấy sắc mặt phòng bị của cô, lập tức nói: “Không có ai khác, chỉ một mình cha thôi.”
“Cha...” Nhìn ông, vẻ mặt Vân Thi Thi phức tạp, đang muốn nói lại thôi.
Lúng túng, yêu thương, hổ thẹn, kiên quyết, tất cả đều hiện rõ trong mắt Vân Nghiệp Trình.
Đối với đứa con này, ông thực sự mắc nợ quá nhiều, lần này tới cũng vì muốn làm rõ mọi chuyện.
“Thi Thi, cha đến thăm Hữu Hữu, tiện thể bàn một số việc với con.”
Vân Thi Thi do dự: “Cha, Hữu Hữu không sau đâu, bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, đại khái là bệnh cũ tái phát, giờ đã ngủ rồi."
Vân Nghiệp Trình thở dài, chậm rãi nói: “Con yên tâm, cha sẽ chỉ nhìn chút rồi rời đi luôn.”
Vân Thi Thi gật đầu, hé mở cửa.
Vân Nghiệp Trình bước vào, hình như không nhìn thấy Mộ Nhã Triết bên cạnh, bước thẳng đến bên giường.
Lúc này, Hữu Hữu đã được Mộ Nhã Triết cẩn thận ôm lên giường, đắp chăn, khuôn mặt điềm tĩnh dịu ngoan.
Vân Nghiệp Trình ngồi bên giường, nhìn dáng vẻ yếu ớt của cậu, muốn đưa tay an ủi, đưa được một nửa lại ảo não rụt về, sắc mặt đau đớn.
“Cha không xứng để được thằng bé gọi một tiếng ông ngoại...”“Cha...”
Vân Nghiệp Trình bỗng đứng dậy, đi tới ban công, vẫy tay với Vân Thi Thi, ý muốn cô qua đấy.
Vân Thi Thi lập tức đi đến ban công, đóng cửa lại.
Hai cha con đối diện một lúc lâu, sự tĩnh mịch qua đi, Vân Nghiệp Trình bất ngờ rơi nước mắt.
“Mấy năm qua, con đã chịu bao nhiêu uất ức! Là cha có lỗi với con, không thể bảo vệ con thật tốt, khiến con chịu nhiều khổ cực như vậy!”
Vừa dứt lời, viền mắt Vân Thi Thi cũng đau nhức, đỏ lên.
Không ai có thể cảm nhận được, lúc này trong lòng cô ngũ vị tạp trần.
Mấy năm qua, Vân Nghiệp Trình luôn đối xử rất tốt với cô, dù cho hai người Lý Cầm và Vân Na không bao giờ đón nhận cô, nhưng chí ít chi phí ăn mặc vẫn có, Vân Nghiệp Trình đã thực sự thực hiện trách nhiệm của một người cha.
Khoảng chục năm trước, bởi vì Vân Nghiệp Trình không có khả năng sinh con nữa, Lý Cầm vẫn muốn có đứa con trai, hai người bèn đến viện mồ côi, dự định nhận nuôi một cậu bé.
Khi đó, lần đầu nhìn thấy cô, là ở trong phòng ngủ.
Vân Nghiệp Trình đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Vân Thi Thi hồi đó mới chín tuổi, cơ thể rúm ró trong góc tường phòng ngủ, hai mắt trống rỗng, trên mặt đầy vẻ u ám.
Nhìn kĩ trên người cô có đầy vết thương. Xanh, đen, tình trạng cả người rất suy nhược.
Không hiểu sao trái tim Vân Nghiệp Trình lại co rút đau đớn.
Đứa bé này, bất luận là ngũ quan hay khí chất đều vô cùng mĩ lệ động lòng người, nhìn có vẻ là một đứa bé khéo léo, khuôn mặt thanh lệ rất có linh khí.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong phòng ngủ trống không, tất cả bọn trẻ đều chơi đùa bên ngoài, chỉ có mình cô bé ở trong phòng ngủ, ôm đầu gối, sợ hãi run rẩy.
Chắc chắn là bị những đứa bé khác bắt nạt không ít?
Lý Cầm thúc giục ông mau đi, Vân Nghiệp Trình lại nói với cô trông trẻ, muốn gặp đứa trẻ vừa thấy đã thương này
Cốc cốc cốc.
Cánh cửa bị gõ.
Vân Thi Thi nhíu mày, đi tới mở cửa ra, đứng ngoài cửa là Vân Nghiệp Trình với khuôn mặt u sầu.
Chẳng hiểu sao, trong một đêm, như già đi mười tuổi.
Vân Thi Thi kinh ngạc, nhìn thoáng qua phía sau ông, không thấy đám người Lý Cầm.
Vân Nghiệp Trình thấy sắc mặt phòng bị của cô, lập tức nói: “Không có ai khác, chỉ một mình cha thôi.”
“Cha...” Nhìn ông, vẻ mặt Vân Thi Thi phức tạp, đang muốn nói lại thôi.
Lúng túng, yêu thương, hổ thẹn, kiên quyết, tất cả đều hiện rõ trong mắt Vân Nghiệp Trình.
Đối với đứa con này, ông thực sự mắc nợ quá nhiều, lần này tới cũng vì muốn làm rõ mọi chuyện.
“Thi Thi, cha đến thăm Hữu Hữu, tiện thể bàn một số việc với con.”
Vân Thi Thi do dự: “Cha, Hữu Hữu không sau đâu, bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, đại khái là bệnh cũ tái phát, giờ đã ngủ rồi."
Vân Nghiệp Trình thở dài, chậm rãi nói: “Con yên tâm, cha sẽ chỉ nhìn chút rồi rời đi luôn.”
Vân Thi Thi gật đầu, hé mở cửa.
Vân Nghiệp Trình bước vào, hình như không nhìn thấy Mộ Nhã Triết bên cạnh, bước thẳng đến bên giường.
Lúc này, Hữu Hữu đã được Mộ Nhã Triết cẩn thận ôm lên giường, đắp chăn, khuôn mặt điềm tĩnh dịu ngoan.
Vân Nghiệp Trình ngồi bên giường, nhìn dáng vẻ yếu ớt của cậu, muốn đưa tay an ủi, đưa được một nửa lại ảo não rụt về, sắc mặt đau đớn.
“Cha không xứng để được thằng bé gọi một tiếng ông ngoại...”“Cha...”
Vân Nghiệp Trình bỗng đứng dậy, đi tới ban công, vẫy tay với Vân Thi Thi, ý muốn cô qua đấy.
Vân Thi Thi lập tức đi đến ban công, đóng cửa lại.
Hai cha con đối diện một lúc lâu, sự tĩnh mịch qua đi, Vân Nghiệp Trình bất ngờ rơi nước mắt.
“Mấy năm qua, con đã chịu bao nhiêu uất ức! Là cha có lỗi với con, không thể bảo vệ con thật tốt, khiến con chịu nhiều khổ cực như vậy!”
Vừa dứt lời, viền mắt Vân Thi Thi cũng đau nhức, đỏ lên.
Không ai có thể cảm nhận được, lúc này trong lòng cô ngũ vị tạp trần.
Mấy năm qua, Vân Nghiệp Trình luôn đối xử rất tốt với cô, dù cho hai người Lý Cầm và Vân Na không bao giờ đón nhận cô, nhưng chí ít chi phí ăn mặc vẫn có, Vân Nghiệp Trình đã thực sự thực hiện trách nhiệm của một người cha.
Khoảng chục năm trước, bởi vì Vân Nghiệp Trình không có khả năng sinh con nữa, Lý Cầm vẫn muốn có đứa con trai, hai người bèn đến viện mồ côi, dự định nhận nuôi một cậu bé.
Khi đó, lần đầu nhìn thấy cô, là ở trong phòng ngủ.
Vân Nghiệp Trình đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Vân Thi Thi hồi đó mới chín tuổi, cơ thể rúm ró trong góc tường phòng ngủ, hai mắt trống rỗng, trên mặt đầy vẻ u ám.
Nhìn kĩ trên người cô có đầy vết thương. Xanh, đen, tình trạng cả người rất suy nhược.
Không hiểu sao trái tim Vân Nghiệp Trình lại co rút đau đớn.
Đứa bé này, bất luận là ngũ quan hay khí chất đều vô cùng mĩ lệ động lòng người, nhìn có vẻ là một đứa bé khéo léo, khuôn mặt thanh lệ rất có linh khí.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong phòng ngủ trống không, tất cả bọn trẻ đều chơi đùa bên ngoài, chỉ có mình cô bé ở trong phòng ngủ, ôm đầu gối, sợ hãi run rẩy.
Chắc chắn là bị những đứa bé khác bắt nạt không ít?
Lý Cầm thúc giục ông mau đi, Vân Nghiệp Trình lại nói với cô trông trẻ, muốn gặp đứa trẻ vừa thấy đã thương này
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro