Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Cô đáng giá 200...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Con số hai trăm triệu của cô không phải là con số nhỏ.
Mộ Nhã Triết cười khẩy, dù là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Thăng, dù anh là một kẻ hào phóng, nhưng muốn anh bỏ tiền ra, phải xem thứ đó có thật sự có giá trị hay không đã.
“Hai trăm triệu, cô đáng giá đó sao? Có phải cô đang được đằng chân lên đằng đầu không vậy?”
“Chẳng phải anh bảo muốn có tôi sao? Anh nói dù là biệt thự, xe hơi, cái gì anh cũng có thể cho tôi sao? Tôi chỉ cần anh đưa tôi 200 triệu, anh không làm được sao?”
Vân Thi Thi cười cười, cầm lấy một góc của tờ ngân phiếu giựt lấy, trước mặt anh nói câu trêu chọc: “Anh cũng chỉ đến thế thôi!”
Mộ Nhã Triết cứng họng, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
Vân Thi Thi cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, nắm lấy cằm anh, nói thật Mộ Nhã Triết là một người rất hoàn mĩ, từ ngũ quan vô cùng hoàn hảo đến thân hình rất đỗi tuyệt vời, từng đường cong, đến ánh mắt, thật khiến người khác ganh tị. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng nói.
“Mấy tên đàn ông các anh toàn một lũ hèn hạ, chẳng coi tình cảm của người khác ra gì, chẳng lẽ cứ là phụ nữ thì chỉ cần dùng tiền là có thể có được họ sao? Tổng giám đốc à, chẳng lẽ anh không biết, trong thời thế hiện giờ mấy cách mua bán đó đã quá lỗi thời rồi sao?”
“Tình cảm, hừ, nó thì đáng giá bao nhiêu?” Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, anh thấy cô thật thú vị, vì thế hỏi ngược lại cô: “Thứ đó có đáng 200 triệu không?”
Vân Thi Thi lạnh lùng nhìn anh cười, sau đó cô cầm tờ chi phiếu, dùng sức bóp nát nó, quăng về phía anh.
“Tình cảm của con người không phải muốn trả giá bao nhiêu là được…” Vân Thi Thi im lặng một lúc, đưa tay chỉ vào tim anh, hung hăng nói: “Ít nhất, phải dùng thứ này để đổi lấy!”
Trong lúc anh đang thẫn thờ, Vân Thi Thi chợp lấy cơ hội đẩy anh ra, nhanh chóng mở cửa xe, dùng tốc độ sét đánh nhảy khỏi chiếc xe Bentley sang trọng.
Cũng may lúc đó xe đang gặp đèn đỏ, nên tốc độ đi cũng không nhanh.
Vân Thi Thi từ trên mặt đường đứng lên, khuỷu tay cô đã bị trầy một chút, nhưng cô vẫn một mạch bỏ đi, không quay đầu lại.
Chiếc váy trắng nhẹ bay trong gió, bước đi trên đường, trông cô tựa như một con bướm nhỏ đáng thương, mê ly động lòng người.
Chiếc xe Ben vẫn dừng lại nơi đó.
Cô thư kí đang ngồi bên ghế phụ thấy cô nhảy xuống khỏi xe, trợn mắt sửng sốt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc không thôi.Trước giờ, ở trong thành phố này, chỉ cần tổng giám đốc Mộ ngoắc ngoắc tay vài cái, bất luận là chuyện gì, hôm sau chắc chắn cũng có hàng tá tiểu thư con nhà danh giá bu theo, thế nhưng dù họ có làm gì thì cũng không bao giờ thu hút được sự chú ý của anh.
Tổng giám đốc trước giờ không quan tâm đến mấy chuyện tình cảm riêng tư, cũng chưa từng ăn nằm với ai bao giờ, mà nếu được anh liếc mắt nhìn một cái, đám tiểu thư kia cũng đủ sướng đến tim nhảy lên cổ họng rồi. Nhà họ Mộ nắm quyền cao nhất trong giới giải trí, nếu quan hệ mập mờ của nghệ sĩ nào có liên quan tới tổng giám đốc thì dù không phải là sự thật cũng sẽ trở nên nổi tiếng.
Thế nhưng Vân Thi Thi, cô bé này, lại từ chối anh!
Cuối cùng Vân Thi Thi đang nghĩ gì vậy?
Nếu có thể được tổng giám đốc coi trọng, cả đời này sẽ chẳng có gì phải lo nữa.
Nếu nói cô lạt mềm buộc chặt thì không đúng, ánh mắt của cô khi nhìn tổng giám đốc như một con thỏ đang đề phòng con sói, cô xem tổng giám đốc như một mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nghĩ đến đây, cô thư kí mỉm cười nói: “Tổng giám đốc, cô bé này tính tình rất mạnh mẽ kiên cường, có lẽ cô ấy thật sự không giống với mấy loại phụ nữ mà tổng giám đốc từng gặp trước đây!”
Thư kí Lý nhìn ra được, Vân Thi Thi mặt ngoài là một phụ nữ chân chất khiêm tốn, nhưng nội tâm là một cô gái vô cùng kiêu ngạo.
Mộ Nhã Triết nhắm mắt, không chút lưu luyến, đôi mắt trở nên lạnh lùng như băng, miệng nói: “Lái xe”
Chiếc xe Bentley sang trọng chậm rãi chạy đi.
…
Hữu Hữu thấy Vân Thi Thi trễ vậy vẫn chưa về nhà, nên mở cửa đi ra ngoài, định đi đổi lấy một chiếc di động khác.
Vân Thi Thi tưởng rằng đã mua cho Hữu Hữu một chiếc di động trẻ em sao? Thật quá ngây thơ.
Vào thời khắc mấu chốt này, cậu nhóc muốn vận dụng kỹ thuật định vị xem thử Vân Thi Thi ở đâu, hiện tại đó là cách duy nhất để tìm được cô.
Trời sinh, Hữu Hữu đã có khả năng tiếp thu rất tuyệt vời.
4 tuổi, cậu đã có thể tự mình lắp ráp ra một máy tính siêu việt.
Mộ Nhã Triết cười khẩy, dù là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Thăng, dù anh là một kẻ hào phóng, nhưng muốn anh bỏ tiền ra, phải xem thứ đó có thật sự có giá trị hay không đã.
“Hai trăm triệu, cô đáng giá đó sao? Có phải cô đang được đằng chân lên đằng đầu không vậy?”
“Chẳng phải anh bảo muốn có tôi sao? Anh nói dù là biệt thự, xe hơi, cái gì anh cũng có thể cho tôi sao? Tôi chỉ cần anh đưa tôi 200 triệu, anh không làm được sao?”
Vân Thi Thi cười cười, cầm lấy một góc của tờ ngân phiếu giựt lấy, trước mặt anh nói câu trêu chọc: “Anh cũng chỉ đến thế thôi!”
Mộ Nhã Triết cứng họng, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
Vân Thi Thi cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, nắm lấy cằm anh, nói thật Mộ Nhã Triết là một người rất hoàn mĩ, từ ngũ quan vô cùng hoàn hảo đến thân hình rất đỗi tuyệt vời, từng đường cong, đến ánh mắt, thật khiến người khác ganh tị. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng nói.
“Mấy tên đàn ông các anh toàn một lũ hèn hạ, chẳng coi tình cảm của người khác ra gì, chẳng lẽ cứ là phụ nữ thì chỉ cần dùng tiền là có thể có được họ sao? Tổng giám đốc à, chẳng lẽ anh không biết, trong thời thế hiện giờ mấy cách mua bán đó đã quá lỗi thời rồi sao?”
“Tình cảm, hừ, nó thì đáng giá bao nhiêu?” Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, anh thấy cô thật thú vị, vì thế hỏi ngược lại cô: “Thứ đó có đáng 200 triệu không?”
Vân Thi Thi lạnh lùng nhìn anh cười, sau đó cô cầm tờ chi phiếu, dùng sức bóp nát nó, quăng về phía anh.
“Tình cảm của con người không phải muốn trả giá bao nhiêu là được…” Vân Thi Thi im lặng một lúc, đưa tay chỉ vào tim anh, hung hăng nói: “Ít nhất, phải dùng thứ này để đổi lấy!”
Trong lúc anh đang thẫn thờ, Vân Thi Thi chợp lấy cơ hội đẩy anh ra, nhanh chóng mở cửa xe, dùng tốc độ sét đánh nhảy khỏi chiếc xe Bentley sang trọng.
Cũng may lúc đó xe đang gặp đèn đỏ, nên tốc độ đi cũng không nhanh.
Vân Thi Thi từ trên mặt đường đứng lên, khuỷu tay cô đã bị trầy một chút, nhưng cô vẫn một mạch bỏ đi, không quay đầu lại.
Chiếc váy trắng nhẹ bay trong gió, bước đi trên đường, trông cô tựa như một con bướm nhỏ đáng thương, mê ly động lòng người.
Chiếc xe Ben vẫn dừng lại nơi đó.
Cô thư kí đang ngồi bên ghế phụ thấy cô nhảy xuống khỏi xe, trợn mắt sửng sốt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc không thôi.Trước giờ, ở trong thành phố này, chỉ cần tổng giám đốc Mộ ngoắc ngoắc tay vài cái, bất luận là chuyện gì, hôm sau chắc chắn cũng có hàng tá tiểu thư con nhà danh giá bu theo, thế nhưng dù họ có làm gì thì cũng không bao giờ thu hút được sự chú ý của anh.
Tổng giám đốc trước giờ không quan tâm đến mấy chuyện tình cảm riêng tư, cũng chưa từng ăn nằm với ai bao giờ, mà nếu được anh liếc mắt nhìn một cái, đám tiểu thư kia cũng đủ sướng đến tim nhảy lên cổ họng rồi. Nhà họ Mộ nắm quyền cao nhất trong giới giải trí, nếu quan hệ mập mờ của nghệ sĩ nào có liên quan tới tổng giám đốc thì dù không phải là sự thật cũng sẽ trở nên nổi tiếng.
Thế nhưng Vân Thi Thi, cô bé này, lại từ chối anh!
Cuối cùng Vân Thi Thi đang nghĩ gì vậy?
Nếu có thể được tổng giám đốc coi trọng, cả đời này sẽ chẳng có gì phải lo nữa.
Nếu nói cô lạt mềm buộc chặt thì không đúng, ánh mắt của cô khi nhìn tổng giám đốc như một con thỏ đang đề phòng con sói, cô xem tổng giám đốc như một mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nghĩ đến đây, cô thư kí mỉm cười nói: “Tổng giám đốc, cô bé này tính tình rất mạnh mẽ kiên cường, có lẽ cô ấy thật sự không giống với mấy loại phụ nữ mà tổng giám đốc từng gặp trước đây!”
Thư kí Lý nhìn ra được, Vân Thi Thi mặt ngoài là một phụ nữ chân chất khiêm tốn, nhưng nội tâm là một cô gái vô cùng kiêu ngạo.
Mộ Nhã Triết nhắm mắt, không chút lưu luyến, đôi mắt trở nên lạnh lùng như băng, miệng nói: “Lái xe”
Chiếc xe Bentley sang trọng chậm rãi chạy đi.
…
Hữu Hữu thấy Vân Thi Thi trễ vậy vẫn chưa về nhà, nên mở cửa đi ra ngoài, định đi đổi lấy một chiếc di động khác.
Vân Thi Thi tưởng rằng đã mua cho Hữu Hữu một chiếc di động trẻ em sao? Thật quá ngây thơ.
Vào thời khắc mấu chốt này, cậu nhóc muốn vận dụng kỹ thuật định vị xem thử Vân Thi Thi ở đâu, hiện tại đó là cách duy nhất để tìm được cô.
Trời sinh, Hữu Hữu đã có khả năng tiếp thu rất tuyệt vời.
4 tuổi, cậu đã có thể tự mình lắp ráp ra một máy tính siêu việt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro