Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Đạp cô ta!
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Khi Vân Thi Thi đi ngang qua cô ta, ma xui quỷ khiến, cô ta thầm vươn đầu ngón chân từ dưới váy ra.
Có lẽ ánh mắt cô ta quá lộ liễu, khiến Vân Thi Thi chú ý.
Cô đã từng nhìn thấy Dương Mị ngáng chân Vân Na, bởi vậy rất chú ý dưới chân.
Trường hợp long trọng như tiệc rượu, Cố Tinh Trạch không tiếc lấy bản thân để tạo thế cho cô, nên cô càng thêm quý trọng phần tình cảm này, bởi vậy bất luận là dáng vẻ hay biểu cảm ưu nhã, đều duy trì tiêu chuẩn cao nhất.
Vân Thi Thi thấy ánh mắt không có ý tốt của Lục Cảnh Điềm, cảnh giác nhìn thoáng qua chân cô ta, nhanh chóng thấy sự mờ ám.
Song, cô giả vờ như không thấy, vân đạm phong kinh kéo tay Cố Tinh Trạch, ung dung bước qua cô ta.
Dưới chân, một đôi giày cao gót nhọn dày 7 cm, nghiến mạnh lên chân Lục Cảnh Điềm.
“Á...” Lục Cảnh Điềm chưa kịp ra táy với Vân Thi Thi đã bị sự đau điếng từ ngón chân truyền đến kêu thành tiếng, trên trán đổ mồ hôi hột.
Giày cao gót của Vân Thi Thi rất tinh xảo, nhất là phần gót, vừa cao vừa nhọn, mà không may, Lục Cảnh Điềm vì để phối hợp với lễ phục hôm nay, đi một đôi cao gót hở mui.
Vân Thi Thi cố ý nhắm ngay ngón chân cái hở ra của cô ta, đạp rất ác, móng chân vỡ là việc nhỏ, chỉ sợ thịt bên trong cũng bị thương.
Y như bị nghiến vào xương, đau tê tâm liệt phế.
Một cú đạp này, Lục Cảnh Điềm lập tức ngã ngồi trên đất.
Hôm nay cô ta chọn váy ngắn, không biết xuất phát từ nguyên nhân đặc biệt gì, không mặc quần bảo hộ, cả người ngã trên đất không nói, còn hớ hênh ra, bị mắt sắc của truyền thông nhanh tanh lẹ mắt chụp cho mấy tấm hình, vô cùng chật vật.
Cô ta kêu đau không chút hình tượng, đau đến mồ hôi đầm đìa, cảm thấy đến hít thở cũng không xong, hổn hà hổn hển, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Vân Thi Thi!”Tiếng hét chói tai vang lên, Đường Vũ nhìn thấy cảnh này, là người đầu tiên nhảy ra, chỉ vào Vân Thi Thi hung tợn nói: “Cô cố ý đó hả?!”
Vân Thi Thi cũng bất thình lình “ngoài ý muốn” sợ hãi đứng sững tại chỗ, luống cuống đưa tay che mồm, dáng vẻ hoảng sợ không dám nói gì.
Sự việc bất ngờ này gây ra náo động không nhỏ.
Cố Tinh Trạch kéo Vân Thi Thi ra sau lưng bảo vệ, cảnh cáo trừng mắt nhìn Đường Vũ, lạnh lùng nói: “Có ý gì?”
Ánh mắt rét lạnh của anh khiến bầu không khi xung quanh hạ xuống âm độ.
Đường Vũ bị ánh mắt của anh dọa sợ, giọng nói hung dữ thu bớt vài phần, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Người mới này không biết trời cao đất dày, đạp chân của cô Lục!”
Cô Lục, đây chính là cách gọi của người trong giải trí Hoàn Vũ với Lục Cảnh Điềm.
Với những người là nghệ sĩ như Dương Mị và Hàn Ngữ Yên thì gọi thẳng tên cũng không sao.
Nhưng Đường Vũ chỉ là diễn viên hạng ba, không lớn không nhỏ, chỉ có thể gọi “cô Lục”.
Mặt Cố Tinh Trạch không đổi nói: “Thi Thi đạp chân Cảnh Điềm? Cô nhìn thấy sao?”
Đường Vũ lúng túng đáp: “Không thấy...”
Dương Mị và Hàn Ngữ Yên đứng ở đằng xa, không tiến lên như dự định.
Hôm nay giám đốc Mộ và vợ tương lai đều có mặt ở đây, vẫn nên thu mình thì hơn, không nên cho chân vào vũng nước đục này.
“Là... Là cô ta đạp em!” Lục Cảnh Điềm uất ức nói: “Cô ta gan to thật đấy, anh Tinh Trạch, em cảm giác chân đau như sắp đứt ra rồi...”
Có lẽ ánh mắt cô ta quá lộ liễu, khiến Vân Thi Thi chú ý.
Cô đã từng nhìn thấy Dương Mị ngáng chân Vân Na, bởi vậy rất chú ý dưới chân.
Trường hợp long trọng như tiệc rượu, Cố Tinh Trạch không tiếc lấy bản thân để tạo thế cho cô, nên cô càng thêm quý trọng phần tình cảm này, bởi vậy bất luận là dáng vẻ hay biểu cảm ưu nhã, đều duy trì tiêu chuẩn cao nhất.
Vân Thi Thi thấy ánh mắt không có ý tốt của Lục Cảnh Điềm, cảnh giác nhìn thoáng qua chân cô ta, nhanh chóng thấy sự mờ ám.
Song, cô giả vờ như không thấy, vân đạm phong kinh kéo tay Cố Tinh Trạch, ung dung bước qua cô ta.
Dưới chân, một đôi giày cao gót nhọn dày 7 cm, nghiến mạnh lên chân Lục Cảnh Điềm.
“Á...” Lục Cảnh Điềm chưa kịp ra táy với Vân Thi Thi đã bị sự đau điếng từ ngón chân truyền đến kêu thành tiếng, trên trán đổ mồ hôi hột.
Giày cao gót của Vân Thi Thi rất tinh xảo, nhất là phần gót, vừa cao vừa nhọn, mà không may, Lục Cảnh Điềm vì để phối hợp với lễ phục hôm nay, đi một đôi cao gót hở mui.
Vân Thi Thi cố ý nhắm ngay ngón chân cái hở ra của cô ta, đạp rất ác, móng chân vỡ là việc nhỏ, chỉ sợ thịt bên trong cũng bị thương.
Y như bị nghiến vào xương, đau tê tâm liệt phế.
Một cú đạp này, Lục Cảnh Điềm lập tức ngã ngồi trên đất.
Hôm nay cô ta chọn váy ngắn, không biết xuất phát từ nguyên nhân đặc biệt gì, không mặc quần bảo hộ, cả người ngã trên đất không nói, còn hớ hênh ra, bị mắt sắc của truyền thông nhanh tanh lẹ mắt chụp cho mấy tấm hình, vô cùng chật vật.
Cô ta kêu đau không chút hình tượng, đau đến mồ hôi đầm đìa, cảm thấy đến hít thở cũng không xong, hổn hà hổn hển, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Vân Thi Thi!”Tiếng hét chói tai vang lên, Đường Vũ nhìn thấy cảnh này, là người đầu tiên nhảy ra, chỉ vào Vân Thi Thi hung tợn nói: “Cô cố ý đó hả?!”
Vân Thi Thi cũng bất thình lình “ngoài ý muốn” sợ hãi đứng sững tại chỗ, luống cuống đưa tay che mồm, dáng vẻ hoảng sợ không dám nói gì.
Sự việc bất ngờ này gây ra náo động không nhỏ.
Cố Tinh Trạch kéo Vân Thi Thi ra sau lưng bảo vệ, cảnh cáo trừng mắt nhìn Đường Vũ, lạnh lùng nói: “Có ý gì?”
Ánh mắt rét lạnh của anh khiến bầu không khi xung quanh hạ xuống âm độ.
Đường Vũ bị ánh mắt của anh dọa sợ, giọng nói hung dữ thu bớt vài phần, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Người mới này không biết trời cao đất dày, đạp chân của cô Lục!”
Cô Lục, đây chính là cách gọi của người trong giải trí Hoàn Vũ với Lục Cảnh Điềm.
Với những người là nghệ sĩ như Dương Mị và Hàn Ngữ Yên thì gọi thẳng tên cũng không sao.
Nhưng Đường Vũ chỉ là diễn viên hạng ba, không lớn không nhỏ, chỉ có thể gọi “cô Lục”.
Mặt Cố Tinh Trạch không đổi nói: “Thi Thi đạp chân Cảnh Điềm? Cô nhìn thấy sao?”
Đường Vũ lúng túng đáp: “Không thấy...”
Dương Mị và Hàn Ngữ Yên đứng ở đằng xa, không tiến lên như dự định.
Hôm nay giám đốc Mộ và vợ tương lai đều có mặt ở đây, vẫn nên thu mình thì hơn, không nên cho chân vào vũng nước đục này.
“Là... Là cô ta đạp em!” Lục Cảnh Điềm uất ức nói: “Cô ta gan to thật đấy, anh Tinh Trạch, em cảm giác chân đau như sắp đứt ra rồi...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro