Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Không có đối lậ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Mộ Nhã Triết lười biếng mà ưu nhã mà dựa vào trên sô pha, ung dung tựa
như đế vương quân chủ thời cổ, khí thế khinh ngạo bức người.
“Anh cho rằng, cái này không đáng giá một trăm triệu?”
Sắc mặt mọi người cứng lại, khoảnh khắc chấn động qua đi, dường như đã sáng tỏ, địa vị của tập đoàn tài chính lớn mạnh là vậy, Mộ Nhã Triết vốn là người thừa kế của tập đoàn tài chính, quyền sinh quyền sát không nói hai lời.
Địa vị của tập đoàn đừng nói là ở Trung Quốc, đối với tài chính ở toàn bộ Châu Á, đều hết sức quan trọng.
Một trăm triệu, đối với Mộ Nhã Triết đích là không đáng kể.
Hàn Ngữ Yên nghe xong trong lòng càng khiếp sợ, cô ta chỉ biết là gia tộc nhà họ Mộ giàu có quyền quý đệ nhất Bắc Kinh, lại không biết, nhà họ Mộ quyền thế kinh người như vậy.
So sánh với người đứng ở bên cô ta, sắc mặt của Thiệu Đông càng thêm ngưng trọng, thật sự là một sự đả kích quá lớn.
Hàn Ngữ Yên gắt gao mà cắn cắn môi, bắt đầu có chút hận ánh mắt thiển cận của chính mình.
Trong lòng lại có chút không khỏi ghen ghét với Mộ Uyển Nhu.
So với nhà họ Mộ, tập đoàn tài chính nhà họ Thiệu quả là không cùng đẳng cấp..
Mộ Nhã Triết bá đạo khiêu khích, khiến cho Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi ngẩn ra.
Luôn luôn độc miệng như Tần Chu cũng bất đắc dĩ mà đỡ trán thở dài —— Anh ta hiểu quá rõ Mộ Nhã Triết mà.
Hiển nhiên là muốn khiêu khích Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch sắc mặt trầm xuống, trong mắt luôn luôn lạnh nhạt như nước thế nhưng hiện lên một tia sắc bén rét thấu xương.
Anh nhíu chặt ấn đường, xoay mặt đi, hai người đàn ông mặt đối mặt, trong không khí tức khắc tràn ngập khói thuốc súng.
“Tổng giám đốc Mộ, bộ lễ phục này bày ở trong tiệm, lại không bán, lời này là có ý gì?”
Mộ Nhã Triết ưu nhã nhếch môi, chậm rãi đứng dậy, theo động tác của anh, khí chất áp bức trên người anh chiếm trọn căn phòng, trong nhất thời không khí càng thêm đọng lại.
“Bán hay không, là quyền của tôi, người khác không có quyền can thiệp.”
Cố Tinh Trạch trong mắt lạnh băng, cả người cơ bắp đều trở nên cứng đờ, đang muốn mở miệng, chợt thấy Vân Thi Thi khẽ kéo ống tay áo của anh.
Anh ngẩn ra, cúi đầu, lại thấy cô nở nụ cười trong veo, nhàn nhạt nói: “Tinh Trạch, cám ơn ý tốt của anh! Bất quá, em cởi bộ lễ phục này ra vậy.”
“Em không cần sợ, an tâm. Bộ lễ phục này thực sự rất hợp với em……”
“Em vẫn thích bộ lễ phục anh cùng Tần Chu chọn lúc trước hơn…… Bộ lễ phục dạ hội trắng như tuyết kia, em cũng rất thích mà.”Vân Thi Thi lắc đầu, ngắt lời anh.
Hàn Ngữ Yên nghe vậy, ở một bên châm biếm: “Hừ. Empress này là sản nghiệp nhà họ Mộ, lễ phục này đương nhiên thuộc sự định đoạt của Tổng giám đốc Mộ. Tổng giám đốc Mộ yêu thương vợ mình như vậy, sao có thể từ bỏ những thứ cô ấy yêu thích?”
Những lời nói này thực sự chói tai.
Không biết vì sao, Vân Thi Thi nghe xong đau đớn thấu tim.
Mộ Uyển Nhu…… Cô ta là vợ chưa cưới của anh, anh đương nhiên sẽ không đem bộ lễ phục dạ hội đẹp nhất này cho người khác.
Chỉ là…… Không hiểu vì sao trong ngực rầu rĩ.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười trào phúng.
Điều này chẳng có gì đáng nghi ngờ!
Anh không yêu thương vị hôn thê của mình, chẳng lẽ yêu thương cô sao?
Cô cũng không là gì của anh cả!
Nhưng mà trong lòng Vân Thi Thi cũng không so đo nhiều.
Bộ lễ phục này tuy rằng đẹp đẽ quý giá, nếu đêm nay cô mặc bộ lễ phục dạ hội lộng lẫy này tham dự, chắc chắn sẽ lấn át người chủ trì buổi tiệc, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Nhưng mà, cô bất quá cũng chỉ là một tên tuổi mới, không có bối cảnh, không có tác phẩm nổi bật, nếu rêu rao quá mức, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Cô cũng không phải người ham hư vinh, không quan trọng ánh mắt của người khác.
Vân Thi Thi cười, liền đi đến phòng thử đồ. Cô tư thái ưu nhã mà dẫn theo góc váy, bước chân thong dong, lưng thẳng, không hề có một chút chật vật lúng túng nào, cô trấn an mình phải cư xử tự nhiên, ngược lại làm Mộ Uyển Nhu cùng Hàn Ngữ Yên ở một bên chờ xem cô diễn trò vui như nghẹn ở cổ họng.
Bọn họ vốn cho rằng, Vân Thi Thi bị chế nhạo như vậy, chắc chắn chật vật như cô bé lọ lem, khóc sướt mướt mà chạy về xóm nghèo của mình; cũng hoặc là, đầy bụng tâm cơ mà muốn trèo cao, nhưng mà, lại không có……
Vân Thi Thi hết sức thản nhiên, ngược lại với Hàn Ngữ Yên và Mộ Uyển Nhu ác độc cùng dối trá.
Thiệu Đông ánh mắt có chút si mê mà nhìn chăm chú bóng dáng ngạo nghễ của Vân Thi Thi, trong lòng chấn động vô cùng.
Loại tình huống này, vốn cho rằng cô sẽ rất khó xử. Ở trước mặt Mộ Nhã Triết, bất luận là ai căn bản đều không thể giữ gìn thể diện cho cô.
Cô lại hoàn toàn lạnh nhạt, thậm chí không có một tia chật vật……
Không giống như Mộ Uyển Nhu, Vân Thi Thi tuy không phải xuất thân quý tộc, nhưng mà cô gái đó là như vậy, trên người phảng phất khí chất quý tộc cùng vương tộc ưu nhã, bẩm sinh đã có sẵn, khó có thể lấn át.
Mộ Nhã Triết nhìn bóng dáng của cô, đôi mắt thâm thúy từ từ nheo lại, trong mắt hiện lên một ý vị sâu thẳm.
Có chút nhìn không thấu cô.
Anh cho rằng dưới sự nhục mạ cùng ngạo mạn của anh, cô sẽ nhu nhược, bất lực cùng thất thố.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô đều ưu nhã như vậy, làm người khác nhìn không thấu cô.
Không vui……
Anh rất không vui.
Anh cảm thấy cô gái này, không dễ khống chế như trong tưởng tượng của anh.
Anh thừa nhận sở dĩ anh không kiêng nể gì mà làm nhục cô, làm cô khó chịu, là bởi vì cô dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, lại nép ở phía sau người đàn ông khác.
So với khi ở bên Cố Tinh Trạch, ở trước mặt anh Vân Thi Thi cực kỳ giống một con mèo nhỏ võ trang kỹ càng, vươn nanh vuốt sắc nhọn, không cho phép anh xâm phạm.
Có lẽ là người đàn ông này che dấu quá tốt ham muốn chinh phục, ngày thường không lên tiếng, trên thực tế anh đang khống chế dục vọng kinh người, đây là thiên tính cũng như là bản năng của anh.
Trong xương cốt chảy dòng máu đế vương không cho phép bất luận kẻ nào làm trái, cô gái này lại cố tình tỏ ra quật cường.
Mộ Nhã Triết môi mỏng nhấp thành một đường, trong mắt giữ kín như bưng.
Alan thấy vậy, không đành lòng, cũng theo sát đi lên, dưới sự trợ giúp của bà, lúc trước Vân Thi Thi và Tần Chu đã nhìn trúng một bộ lễ phục dạ hội, kiểu tóc, trang sức giản lược lại không phối cùng trang sức xa hoa.
Trong lòng vô cùng áy náy, vì thế Alan trang điểm cho cô đặc biệt tỉ mỉ.
Thay đổi bộ lễ phục dạ hội thanh nhã như thế này, phong cách trang điểm tự nhiên cũng phải thay đổi.
Lớp trang điểm sắc xảo của cô được thay thế bởi lớp trang điểm nhẹ nhàng tươi sáng hơn, khi Alan nhìn vào trong gương, khuôn mặt Vân Thi Thi hiện lên hoàn mỹ không tì vết.
Ngũ quan của cô bẩm sinh đã tinh xảo mỹ lệ, Alan lại là bậc thầy về tạo hình, toàn bộ quá trình trang điểm đều một tay bà thực hiện.
Vân Thi Thi đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Alan, đẹp không tả xiết.
Trong lòng Alan lại lần nữa kinh ngạc cảm thán: Cô ấy đích thực mỹ lệ hơn người, trời sinh tuyệt mỹ, căn bản không cần dựa vào trang phục hay trang sức xa xỉ, không khó hiểu vì sao Vân Thi Thi hiện giờ chỉ mặc một bộ váy trắng, vậy mà vẫn rực rỡ tỏa sáng như vậy.
Khi cô cầm làn váy lần nữa bước ra từ phòng thay quần áo, liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Vẻ kinh diễm trong mắt Cố Tinh Trạch so với khi nãy càng sâu hơn.
Mà Tiểu Dịch Thần ngồi ở trong lòng Mộ Nhã Triết lại càng chấn động đến không nói nên lời, Tần Chu đứng bên cạnh ngắm nhìn không rời mắt.
Hàn Ngữ Yên đứng một bên vừa không khỏi choáng ngợp lại đố kỵ đến thấu tim gan! Dung mạo cùng khí chất của Vân Thi Thi vì sao lại được ông trời ưu ái như vậy?
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu càng phức tạp hơn, trong mắt toàn sự ác độc.
Vân Thi Thi đi về phía Cố Tinh Trạch cùng Tần Chu, mỉm cười nói: “Như thế nào?”
“Tuyệt! Đẹp, quá đẹp! Thi thi, cô mặc cái gì cũng rất hợp, quả thực là vóc dáng trời sinh a!”Vừa nói, Tần Chu ý vị mà nhìn về phía Hàn Ngữ Yên, không quên độc miệng một câu, “Hừ hừ, không giống người nào đó, mặc quần áo hàng hiệu, cùng lắm cũng chỉ xứng làm nền! Người với người, không thể so sánh a!”
Câu nói khiến mặt Hàn Ngữ Yên biến sắc.
Nhưng mà bị Tần Chu châm chọc, cô ta lại không dám mở miệng, Tần Chu này, tuy rằng chỉ là người đại diện, nhưng lại là át chủ bài của giải trí Hoàn Vũ, trên tay tài nguyên vô số, bối cảnh cũng rất tốt, cô ta đắc tội không nổi.
Cố Tinh Trạch cũng nói: “Tần Chu, mắt thẩm mỹ của anh cũng không tồi, cái này thực rất đẹp!”
“Thi Thi mặc cái gì cũng rất đẹp!”Tần Chu quả thực nhìn mê.
Vân Thi Thi cười nói: “Đâu có? Là nhờ Tần quản lý có mắt chọn rất chuẩn đấy chứ.”
“Miệng cô thật ngọt, thật biết cách khiến người khác thoải mái nha!”
Cố Tinh Trạch nhìn cô, mọi lo lắng trong lòng tức khắc biến mất, quay đầu nói với Alan: “Bộ trang phục này hãy tính vào thẻ của tôi.”
Alan gật gật đầu, lại cẩn thận mà quan sát sắc mặt Mộ Nhã Triết một chút.
Không biết vì cái gì, Tổng giám đốc Mộ đối với cô gái này đặc biệt chú ý nha?
Thấy Mộ Nhã Triết buông mi mắt xuống, thậm chí không có liếc mắt một cái nhìn phía Thi Thi, dường như không quan tâm cô ấy.
Alan mím môi, không lẽ bà hiểu lầm sao?
Cảm thấy Tổng giám đốc Mộ thực sự chú ý giai nhân này a.
Hiện tại gương mặt ngài ấy vẫn lạnh lùng cao ngạo như cũ.
Tâm tư người đàn ông vốn khó đoán như mò kim đáy biển, đặc biệt là một người cao thâm như Mộ Nhã Triết, không một ai có thể đoán được tâm ý của ngài ấy.
Cho đến khi Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi rời đi, anh đều không nhìn lấy một cái.
Mộ Uyển Nhu lập tức phân phó Alan đem bộ lễ phục Vân Thi Thi vừa thay ra cầm lại đây, lòng tràn đầy vui mừng mà đi vào phòng thử đồ, gấp không chờ nổi mà muốn thay ngay lập tức.
Bộ lễ phục này, thực ra cô ta cũng không thích.
So với màu đỏ rực rỡ của hoa hồng, cô ta thích màu tím ưu nhã hơn.
Nhưng đây là bộ lễ phục mà Vân Thi Thi đã mặc, đẹp đến mức kinh động lòng người, lại có thể…… Hấp dẫn ánh mắt của anh.
Trong lòng cô ta tự nhiên không cam chịu.
Dựa vào cái gì…… Cô ta có thể thu hút sự chú ý của anh như vậy?
Cô ta muốn chứng minh, chỉ cần quần áo được cô ta khoác trên người, đều sẽ tỏa sáng!
Cô ta nôn nóng muốn chứng minh cho mọi người xem,vô cùng nôn nóng!
Không bao lâu, cô ta sẽ mặc bộ váy kia mà đi ra, bộ lễ phục này ở trên người cô ta nhất định sẽ càng thêm động lòng người.
Nhưng khi cô ta vừa mới đi ra, trái ngược với sự chờ đợi những lời ca ngợi, khi mọi người nhìn phía cô ta, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng ảm đạm đi vài phần.
Ngay cả Hàn Ngữ Yên suýt nữa bật cười.
Quá tầm thường.
Bộ lễ phục dạ hội tao nhã như vậy, thế nhưng ở trên người cô ta có vẻ vài phần bình dân.
Quần áo có đẹp hay không, vẫn là phụ thuộc vào người mặc. Nếu người mặc tư chất bình thường, nhất định không thể lấn át bộ lễ phục lộng lẫy quý giá như vậy.
Vân Thi Thi mặc vào, nó dường như tôn lên khí chất trời sinh của cô.
Mộ Uyển Nhu mặc nó, lại thành người làm nền.
Trong nhất thời, không khí lặng im, lại có chút tẻ ngắt.
Hàn Ngữ Yên xem xét thời thế, vội vàng cười tán thưởng nói: “Mộ Thiếu phu nhân, cô mặc bộ lễ phục này thật đẹp quá đi!”
Tầm thường đến không thể khen nổi, chỉ có vài câu ca ngợi ít ỏi, Tiểu Dịch Thần đều lập tức nghe ra tới trong lời nói của cô ta không có ý khen ngợi.
“Anh cho rằng, cái này không đáng giá một trăm triệu?”
Sắc mặt mọi người cứng lại, khoảnh khắc chấn động qua đi, dường như đã sáng tỏ, địa vị của tập đoàn tài chính lớn mạnh là vậy, Mộ Nhã Triết vốn là người thừa kế của tập đoàn tài chính, quyền sinh quyền sát không nói hai lời.
Địa vị của tập đoàn đừng nói là ở Trung Quốc, đối với tài chính ở toàn bộ Châu Á, đều hết sức quan trọng.
Một trăm triệu, đối với Mộ Nhã Triết đích là không đáng kể.
Hàn Ngữ Yên nghe xong trong lòng càng khiếp sợ, cô ta chỉ biết là gia tộc nhà họ Mộ giàu có quyền quý đệ nhất Bắc Kinh, lại không biết, nhà họ Mộ quyền thế kinh người như vậy.
So sánh với người đứng ở bên cô ta, sắc mặt của Thiệu Đông càng thêm ngưng trọng, thật sự là một sự đả kích quá lớn.
Hàn Ngữ Yên gắt gao mà cắn cắn môi, bắt đầu có chút hận ánh mắt thiển cận của chính mình.
Trong lòng lại có chút không khỏi ghen ghét với Mộ Uyển Nhu.
So với nhà họ Mộ, tập đoàn tài chính nhà họ Thiệu quả là không cùng đẳng cấp..
Mộ Nhã Triết bá đạo khiêu khích, khiến cho Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi ngẩn ra.
Luôn luôn độc miệng như Tần Chu cũng bất đắc dĩ mà đỡ trán thở dài —— Anh ta hiểu quá rõ Mộ Nhã Triết mà.
Hiển nhiên là muốn khiêu khích Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch sắc mặt trầm xuống, trong mắt luôn luôn lạnh nhạt như nước thế nhưng hiện lên một tia sắc bén rét thấu xương.
Anh nhíu chặt ấn đường, xoay mặt đi, hai người đàn ông mặt đối mặt, trong không khí tức khắc tràn ngập khói thuốc súng.
“Tổng giám đốc Mộ, bộ lễ phục này bày ở trong tiệm, lại không bán, lời này là có ý gì?”
Mộ Nhã Triết ưu nhã nhếch môi, chậm rãi đứng dậy, theo động tác của anh, khí chất áp bức trên người anh chiếm trọn căn phòng, trong nhất thời không khí càng thêm đọng lại.
“Bán hay không, là quyền của tôi, người khác không có quyền can thiệp.”
Cố Tinh Trạch trong mắt lạnh băng, cả người cơ bắp đều trở nên cứng đờ, đang muốn mở miệng, chợt thấy Vân Thi Thi khẽ kéo ống tay áo của anh.
Anh ngẩn ra, cúi đầu, lại thấy cô nở nụ cười trong veo, nhàn nhạt nói: “Tinh Trạch, cám ơn ý tốt của anh! Bất quá, em cởi bộ lễ phục này ra vậy.”
“Em không cần sợ, an tâm. Bộ lễ phục này thực sự rất hợp với em……”
“Em vẫn thích bộ lễ phục anh cùng Tần Chu chọn lúc trước hơn…… Bộ lễ phục dạ hội trắng như tuyết kia, em cũng rất thích mà.”Vân Thi Thi lắc đầu, ngắt lời anh.
Hàn Ngữ Yên nghe vậy, ở một bên châm biếm: “Hừ. Empress này là sản nghiệp nhà họ Mộ, lễ phục này đương nhiên thuộc sự định đoạt của Tổng giám đốc Mộ. Tổng giám đốc Mộ yêu thương vợ mình như vậy, sao có thể từ bỏ những thứ cô ấy yêu thích?”
Những lời nói này thực sự chói tai.
Không biết vì sao, Vân Thi Thi nghe xong đau đớn thấu tim.
Mộ Uyển Nhu…… Cô ta là vợ chưa cưới của anh, anh đương nhiên sẽ không đem bộ lễ phục dạ hội đẹp nhất này cho người khác.
Chỉ là…… Không hiểu vì sao trong ngực rầu rĩ.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười trào phúng.
Điều này chẳng có gì đáng nghi ngờ!
Anh không yêu thương vị hôn thê của mình, chẳng lẽ yêu thương cô sao?
Cô cũng không là gì của anh cả!
Nhưng mà trong lòng Vân Thi Thi cũng không so đo nhiều.
Bộ lễ phục này tuy rằng đẹp đẽ quý giá, nếu đêm nay cô mặc bộ lễ phục dạ hội lộng lẫy này tham dự, chắc chắn sẽ lấn át người chủ trì buổi tiệc, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Nhưng mà, cô bất quá cũng chỉ là một tên tuổi mới, không có bối cảnh, không có tác phẩm nổi bật, nếu rêu rao quá mức, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Cô cũng không phải người ham hư vinh, không quan trọng ánh mắt của người khác.
Vân Thi Thi cười, liền đi đến phòng thử đồ. Cô tư thái ưu nhã mà dẫn theo góc váy, bước chân thong dong, lưng thẳng, không hề có một chút chật vật lúng túng nào, cô trấn an mình phải cư xử tự nhiên, ngược lại làm Mộ Uyển Nhu cùng Hàn Ngữ Yên ở một bên chờ xem cô diễn trò vui như nghẹn ở cổ họng.
Bọn họ vốn cho rằng, Vân Thi Thi bị chế nhạo như vậy, chắc chắn chật vật như cô bé lọ lem, khóc sướt mướt mà chạy về xóm nghèo của mình; cũng hoặc là, đầy bụng tâm cơ mà muốn trèo cao, nhưng mà, lại không có……
Vân Thi Thi hết sức thản nhiên, ngược lại với Hàn Ngữ Yên và Mộ Uyển Nhu ác độc cùng dối trá.
Thiệu Đông ánh mắt có chút si mê mà nhìn chăm chú bóng dáng ngạo nghễ của Vân Thi Thi, trong lòng chấn động vô cùng.
Loại tình huống này, vốn cho rằng cô sẽ rất khó xử. Ở trước mặt Mộ Nhã Triết, bất luận là ai căn bản đều không thể giữ gìn thể diện cho cô.
Cô lại hoàn toàn lạnh nhạt, thậm chí không có một tia chật vật……
Không giống như Mộ Uyển Nhu, Vân Thi Thi tuy không phải xuất thân quý tộc, nhưng mà cô gái đó là như vậy, trên người phảng phất khí chất quý tộc cùng vương tộc ưu nhã, bẩm sinh đã có sẵn, khó có thể lấn át.
Mộ Nhã Triết nhìn bóng dáng của cô, đôi mắt thâm thúy từ từ nheo lại, trong mắt hiện lên một ý vị sâu thẳm.
Có chút nhìn không thấu cô.
Anh cho rằng dưới sự nhục mạ cùng ngạo mạn của anh, cô sẽ nhu nhược, bất lực cùng thất thố.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô đều ưu nhã như vậy, làm người khác nhìn không thấu cô.
Không vui……
Anh rất không vui.
Anh cảm thấy cô gái này, không dễ khống chế như trong tưởng tượng của anh.
Anh thừa nhận sở dĩ anh không kiêng nể gì mà làm nhục cô, làm cô khó chịu, là bởi vì cô dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, lại nép ở phía sau người đàn ông khác.
So với khi ở bên Cố Tinh Trạch, ở trước mặt anh Vân Thi Thi cực kỳ giống một con mèo nhỏ võ trang kỹ càng, vươn nanh vuốt sắc nhọn, không cho phép anh xâm phạm.
Có lẽ là người đàn ông này che dấu quá tốt ham muốn chinh phục, ngày thường không lên tiếng, trên thực tế anh đang khống chế dục vọng kinh người, đây là thiên tính cũng như là bản năng của anh.
Trong xương cốt chảy dòng máu đế vương không cho phép bất luận kẻ nào làm trái, cô gái này lại cố tình tỏ ra quật cường.
Mộ Nhã Triết môi mỏng nhấp thành một đường, trong mắt giữ kín như bưng.
Alan thấy vậy, không đành lòng, cũng theo sát đi lên, dưới sự trợ giúp của bà, lúc trước Vân Thi Thi và Tần Chu đã nhìn trúng một bộ lễ phục dạ hội, kiểu tóc, trang sức giản lược lại không phối cùng trang sức xa hoa.
Trong lòng vô cùng áy náy, vì thế Alan trang điểm cho cô đặc biệt tỉ mỉ.
Thay đổi bộ lễ phục dạ hội thanh nhã như thế này, phong cách trang điểm tự nhiên cũng phải thay đổi.
Lớp trang điểm sắc xảo của cô được thay thế bởi lớp trang điểm nhẹ nhàng tươi sáng hơn, khi Alan nhìn vào trong gương, khuôn mặt Vân Thi Thi hiện lên hoàn mỹ không tì vết.
Ngũ quan của cô bẩm sinh đã tinh xảo mỹ lệ, Alan lại là bậc thầy về tạo hình, toàn bộ quá trình trang điểm đều một tay bà thực hiện.
Vân Thi Thi đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Alan, đẹp không tả xiết.
Trong lòng Alan lại lần nữa kinh ngạc cảm thán: Cô ấy đích thực mỹ lệ hơn người, trời sinh tuyệt mỹ, căn bản không cần dựa vào trang phục hay trang sức xa xỉ, không khó hiểu vì sao Vân Thi Thi hiện giờ chỉ mặc một bộ váy trắng, vậy mà vẫn rực rỡ tỏa sáng như vậy.
Khi cô cầm làn váy lần nữa bước ra từ phòng thay quần áo, liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Vẻ kinh diễm trong mắt Cố Tinh Trạch so với khi nãy càng sâu hơn.
Mà Tiểu Dịch Thần ngồi ở trong lòng Mộ Nhã Triết lại càng chấn động đến không nói nên lời, Tần Chu đứng bên cạnh ngắm nhìn không rời mắt.
Hàn Ngữ Yên đứng một bên vừa không khỏi choáng ngợp lại đố kỵ đến thấu tim gan! Dung mạo cùng khí chất của Vân Thi Thi vì sao lại được ông trời ưu ái như vậy?
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu càng phức tạp hơn, trong mắt toàn sự ác độc.
Vân Thi Thi đi về phía Cố Tinh Trạch cùng Tần Chu, mỉm cười nói: “Như thế nào?”
“Tuyệt! Đẹp, quá đẹp! Thi thi, cô mặc cái gì cũng rất hợp, quả thực là vóc dáng trời sinh a!”Vừa nói, Tần Chu ý vị mà nhìn về phía Hàn Ngữ Yên, không quên độc miệng một câu, “Hừ hừ, không giống người nào đó, mặc quần áo hàng hiệu, cùng lắm cũng chỉ xứng làm nền! Người với người, không thể so sánh a!”
Câu nói khiến mặt Hàn Ngữ Yên biến sắc.
Nhưng mà bị Tần Chu châm chọc, cô ta lại không dám mở miệng, Tần Chu này, tuy rằng chỉ là người đại diện, nhưng lại là át chủ bài của giải trí Hoàn Vũ, trên tay tài nguyên vô số, bối cảnh cũng rất tốt, cô ta đắc tội không nổi.
Cố Tinh Trạch cũng nói: “Tần Chu, mắt thẩm mỹ của anh cũng không tồi, cái này thực rất đẹp!”
“Thi Thi mặc cái gì cũng rất đẹp!”Tần Chu quả thực nhìn mê.
Vân Thi Thi cười nói: “Đâu có? Là nhờ Tần quản lý có mắt chọn rất chuẩn đấy chứ.”
“Miệng cô thật ngọt, thật biết cách khiến người khác thoải mái nha!”
Cố Tinh Trạch nhìn cô, mọi lo lắng trong lòng tức khắc biến mất, quay đầu nói với Alan: “Bộ trang phục này hãy tính vào thẻ của tôi.”
Alan gật gật đầu, lại cẩn thận mà quan sát sắc mặt Mộ Nhã Triết một chút.
Không biết vì cái gì, Tổng giám đốc Mộ đối với cô gái này đặc biệt chú ý nha?
Thấy Mộ Nhã Triết buông mi mắt xuống, thậm chí không có liếc mắt một cái nhìn phía Thi Thi, dường như không quan tâm cô ấy.
Alan mím môi, không lẽ bà hiểu lầm sao?
Cảm thấy Tổng giám đốc Mộ thực sự chú ý giai nhân này a.
Hiện tại gương mặt ngài ấy vẫn lạnh lùng cao ngạo như cũ.
Tâm tư người đàn ông vốn khó đoán như mò kim đáy biển, đặc biệt là một người cao thâm như Mộ Nhã Triết, không một ai có thể đoán được tâm ý của ngài ấy.
Cho đến khi Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi rời đi, anh đều không nhìn lấy một cái.
Mộ Uyển Nhu lập tức phân phó Alan đem bộ lễ phục Vân Thi Thi vừa thay ra cầm lại đây, lòng tràn đầy vui mừng mà đi vào phòng thử đồ, gấp không chờ nổi mà muốn thay ngay lập tức.
Bộ lễ phục này, thực ra cô ta cũng không thích.
So với màu đỏ rực rỡ của hoa hồng, cô ta thích màu tím ưu nhã hơn.
Nhưng đây là bộ lễ phục mà Vân Thi Thi đã mặc, đẹp đến mức kinh động lòng người, lại có thể…… Hấp dẫn ánh mắt của anh.
Trong lòng cô ta tự nhiên không cam chịu.
Dựa vào cái gì…… Cô ta có thể thu hút sự chú ý của anh như vậy?
Cô ta muốn chứng minh, chỉ cần quần áo được cô ta khoác trên người, đều sẽ tỏa sáng!
Cô ta nôn nóng muốn chứng minh cho mọi người xem,vô cùng nôn nóng!
Không bao lâu, cô ta sẽ mặc bộ váy kia mà đi ra, bộ lễ phục này ở trên người cô ta nhất định sẽ càng thêm động lòng người.
Nhưng khi cô ta vừa mới đi ra, trái ngược với sự chờ đợi những lời ca ngợi, khi mọi người nhìn phía cô ta, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng ảm đạm đi vài phần.
Ngay cả Hàn Ngữ Yên suýt nữa bật cười.
Quá tầm thường.
Bộ lễ phục dạ hội tao nhã như vậy, thế nhưng ở trên người cô ta có vẻ vài phần bình dân.
Quần áo có đẹp hay không, vẫn là phụ thuộc vào người mặc. Nếu người mặc tư chất bình thường, nhất định không thể lấn át bộ lễ phục lộng lẫy quý giá như vậy.
Vân Thi Thi mặc vào, nó dường như tôn lên khí chất trời sinh của cô.
Mộ Uyển Nhu mặc nó, lại thành người làm nền.
Trong nhất thời, không khí lặng im, lại có chút tẻ ngắt.
Hàn Ngữ Yên xem xét thời thế, vội vàng cười tán thưởng nói: “Mộ Thiếu phu nhân, cô mặc bộ lễ phục này thật đẹp quá đi!”
Tầm thường đến không thể khen nổi, chỉ có vài câu ca ngợi ít ỏi, Tiểu Dịch Thần đều lập tức nghe ra tới trong lời nói của cô ta không có ý khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro