Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Ngẫu nhiên gặp...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Mì được cố ý nấu cho mềm nhừ, cho vào miệng sẽ tan ra, vô cùng dễ tiêu hóa.
Lúc cô đưa tô mì đến trước mặt người đàn ông kia, Mộ Nhã Triết bày ra khuôn mặt lạnh lùng bất mãn, phối hợp với nước mì nóng hổi bốc hơi cuồn cuộn, tình cảnh đúng là đối lập rõ ràng.
Muốn mà không được...
Muốn mà không được...
Đến tột cùng thì anh muốn mà không được đến mức nào...
"Tôi không muốn ăn mì, muốn ăn..."
"Câm miệng, ăn mì đi!" Vân Thi Thi đỏ mặt nói.
"Tôi muốn ăn thịt cũng là không đúng sao?" Mộ Nhã Triết bưng tô mì lên, cố ý nói như vậy, vẻ mặt nhìn qua thì giống như là vô tội, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ chế nhạo!
Cho dù không thể đụng vào người, ngay cả đùa giỡn ngoài miệng cũng không được sao.
Vì vậy, lúc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, tâm tình Mộ Nhã Triết mới khá hơn một chút.
Sau đó, ăn sạch tô mì, không để sót lại giọt nước nào.
Sau khi ăn mì, cảm giác đau dạ dày dường như cũng đã giảm đi rất nhiều.
...
Xe chậm rãi đi vào trung tâm thương mại, Mộ Nhã Triết để Vân Thi Thi xuống xe ở cửa, sau đó đi tìm chỗ đỗ xe.
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn cửa lớn của tòa trung tâm thương mại nguy nga tráng lệ.
Một tòa kiến trúc bề thế như vậy đứng giữa khu vực đắt đỏ nhất ở trung tâm thành phố, gần như là tấc đất tấc vàng.
Bên ngoài xa hoa lộng lẫy, dường như trên mặt người bảo về đứng ngoài cửa cũng viết mấy chữ "Người nghèo và chó không được đi vào".
Cô nói muốn đi mua quà tặng, anh liền lái xe đưa cô đến đây.
Nghe nói giá cả ở đây rất đắt đỏ, một người lương tháng dưới mười vạn chắc chắn không dám bước chân tới nơi này.
Vân Thi Thi không nghĩ nhiều nữa, đi vào.
Tầng một phần lớn đều là cửa hàng mỹ phẩm chuyên doanh và một vài cửa hàng xa xỉ phẩm.
Mộ Nhã Triết bảo cô chờ ở tầng một, cô cũng không vội lên tầng hai, đứng chờ bên cạnh quầy hàng chuyên doanh bán trang sức.
Cô không định mua, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.
Cô đang đi dạo, lại bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc: "Thi Thi?"
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, lại thấy người đang đi tới là một đồng nghiệp lúc trước, Hàn Tiếu Tiếu.
Hàn Tiếu Tiếu này ở trong công ty cũng xem như là một nhành hoa, chẳng những dáng người nóng bỏng mà ngay cả ngũ quan cũng vô cùng xinh đẹp.
Trước khi Vân Thi Thi tới, ở trong công ty cô ta vẫn luôn như cá gặp nước, dù sao thì ở đó nam nhiều nữ ít, số lượng các cô gái còn độc thân lại càng ít đến thê thảm, vì vậy một cô gái vừa độc thân lại vừa xinh đẹp như Hàn Tiếu Tiếu đương nhiên trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, coi như là người có thể hô mưa gọi gió!
Nhưng từ sau khi Vân Thi Thi vào công ty, mọi việc đã không còn như vậy nữa. Vân Thi Thi tính tình dịu dàng, chung sống hòa thuận, chẳng những khiến người khác vui lòng mà còn khác Hàn Tiếu Tiếu ở chỗ, đối với đồng nghiệp nữ thì Vân Thi Thi cũng hết sức giúp đỡ.
Vì vậy, Vân Thi Thi đã lấy đi toàn bộ danh tiếng của cô ta.
Trong lòng Hàn Tiếu Tiếu cực kỳ ghét Vân Thi Thi, vì vậy thường xuyên tìm cớ chèn ép cô.
Hiện giờ Vân Thi Thi đã rời khỏi công ty, Hàn Tiếu Tiếu lại trở về vị trí công chúa lần nữa, trên dưới công ty có không ít người vây quanh cô ta.
Thời gian trước, cô ta và một vị cấp trên lén lút qua lại, nhờ vậy mà suôn sẻ được thăng chức thành Phó giám độc bộ phận Quan hệ xã hội, thực sự là tiền đồ mở rộng.
Vì vậy, hiện giờ Hàn Tiếu Tiếu cũng coi như là không giống ngày xưa nữa, ra tay cũng rộng rãi hơn rất nhiều, thường xuyên tiêu tiền ở nơi xa hoa thế này.
Nhìn thấy Vân Thi Thi ở đây, cô ta cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của cô ta, Vân Thi Thi là một người cứng nhắc bảo thủ, không có chút kiến thức về hàng hiệu, nếu không phải là khuôn mặt kia vốn xinh đẹp thì cả ngày chỉ mặc mấy bộ quần áo giá rẻ như thế thật sự rất thấp kém.
Lúc cô đưa tô mì đến trước mặt người đàn ông kia, Mộ Nhã Triết bày ra khuôn mặt lạnh lùng bất mãn, phối hợp với nước mì nóng hổi bốc hơi cuồn cuộn, tình cảnh đúng là đối lập rõ ràng.
Muốn mà không được...
Muốn mà không được...
Đến tột cùng thì anh muốn mà không được đến mức nào...
"Tôi không muốn ăn mì, muốn ăn..."
"Câm miệng, ăn mì đi!" Vân Thi Thi đỏ mặt nói.
"Tôi muốn ăn thịt cũng là không đúng sao?" Mộ Nhã Triết bưng tô mì lên, cố ý nói như vậy, vẻ mặt nhìn qua thì giống như là vô tội, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ chế nhạo!
Cho dù không thể đụng vào người, ngay cả đùa giỡn ngoài miệng cũng không được sao.
Vì vậy, lúc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, tâm tình Mộ Nhã Triết mới khá hơn một chút.
Sau đó, ăn sạch tô mì, không để sót lại giọt nước nào.
Sau khi ăn mì, cảm giác đau dạ dày dường như cũng đã giảm đi rất nhiều.
...
Xe chậm rãi đi vào trung tâm thương mại, Mộ Nhã Triết để Vân Thi Thi xuống xe ở cửa, sau đó đi tìm chỗ đỗ xe.
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn cửa lớn của tòa trung tâm thương mại nguy nga tráng lệ.
Một tòa kiến trúc bề thế như vậy đứng giữa khu vực đắt đỏ nhất ở trung tâm thành phố, gần như là tấc đất tấc vàng.
Bên ngoài xa hoa lộng lẫy, dường như trên mặt người bảo về đứng ngoài cửa cũng viết mấy chữ "Người nghèo và chó không được đi vào".
Cô nói muốn đi mua quà tặng, anh liền lái xe đưa cô đến đây.
Nghe nói giá cả ở đây rất đắt đỏ, một người lương tháng dưới mười vạn chắc chắn không dám bước chân tới nơi này.
Vân Thi Thi không nghĩ nhiều nữa, đi vào.
Tầng một phần lớn đều là cửa hàng mỹ phẩm chuyên doanh và một vài cửa hàng xa xỉ phẩm.
Mộ Nhã Triết bảo cô chờ ở tầng một, cô cũng không vội lên tầng hai, đứng chờ bên cạnh quầy hàng chuyên doanh bán trang sức.
Cô không định mua, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.
Cô đang đi dạo, lại bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc: "Thi Thi?"
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, lại thấy người đang đi tới là một đồng nghiệp lúc trước, Hàn Tiếu Tiếu.
Hàn Tiếu Tiếu này ở trong công ty cũng xem như là một nhành hoa, chẳng những dáng người nóng bỏng mà ngay cả ngũ quan cũng vô cùng xinh đẹp.
Trước khi Vân Thi Thi tới, ở trong công ty cô ta vẫn luôn như cá gặp nước, dù sao thì ở đó nam nhiều nữ ít, số lượng các cô gái còn độc thân lại càng ít đến thê thảm, vì vậy một cô gái vừa độc thân lại vừa xinh đẹp như Hàn Tiếu Tiếu đương nhiên trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, coi như là người có thể hô mưa gọi gió!
Nhưng từ sau khi Vân Thi Thi vào công ty, mọi việc đã không còn như vậy nữa. Vân Thi Thi tính tình dịu dàng, chung sống hòa thuận, chẳng những khiến người khác vui lòng mà còn khác Hàn Tiếu Tiếu ở chỗ, đối với đồng nghiệp nữ thì Vân Thi Thi cũng hết sức giúp đỡ.
Vì vậy, Vân Thi Thi đã lấy đi toàn bộ danh tiếng của cô ta.
Trong lòng Hàn Tiếu Tiếu cực kỳ ghét Vân Thi Thi, vì vậy thường xuyên tìm cớ chèn ép cô.
Hiện giờ Vân Thi Thi đã rời khỏi công ty, Hàn Tiếu Tiếu lại trở về vị trí công chúa lần nữa, trên dưới công ty có không ít người vây quanh cô ta.
Thời gian trước, cô ta và một vị cấp trên lén lút qua lại, nhờ vậy mà suôn sẻ được thăng chức thành Phó giám độc bộ phận Quan hệ xã hội, thực sự là tiền đồ mở rộng.
Vì vậy, hiện giờ Hàn Tiếu Tiếu cũng coi như là không giống ngày xưa nữa, ra tay cũng rộng rãi hơn rất nhiều, thường xuyên tiêu tiền ở nơi xa hoa thế này.
Nhìn thấy Vân Thi Thi ở đây, cô ta cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của cô ta, Vân Thi Thi là một người cứng nhắc bảo thủ, không có chút kiến thức về hàng hiệu, nếu không phải là khuôn mặt kia vốn xinh đẹp thì cả ngày chỉ mặc mấy bộ quần áo giá rẻ như thế thật sự rất thấp kém.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro