Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Quý tộc và bình...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Cậu bé được mặc một bộ tiểu tây trang Armani đắt tiền sang trọng, lẽ nào là muốn nhân buổi tiệc rượu này để tiết lộ tiểu người thừa kế ư?
Điều càng làm cho Tần Chu chú ý chính là, dù chỉ nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy Tiểu Dịch Thần rất quen, dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi?
Tần Chu đột nhiên kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía Vân Thi Thi. Liền thấy cô đang cúi đầu, cắn chặt cánh môi, ánh mắt đầy sự chịu đựng.
Lúc này trông thần sắc cô vô cùng bất lực, hàng mi thanh tú khẽ nhíu chặt, cô nép phía sau lưng Cố Tinh Trạch, tay trái ôm lấy cánh tay phải, tư thế dường như đầy phòng ngự.
Nếu như chỉ nhìn mình cô ấy hoặc Tiểu Dịch Thần, có lẽ sẽ khó có sự liên hệ.
Nhưng mà bây giờ hai người cứ như vậy mặt đối mặt, rất dễ dàng so sánh.
Nếu là lúc trước nói Mộ Uyển Nhu không phải là mẹ đẻ của Tiểu Dịch Thần, Tần Chu có lẽ sẽ còn có chút hoài nghi, nhưng mà bây giờ, Tiểu Dịch Thần đang đứng trước mặt anh, có thể thấy sự chênh lệch rõ ràng.
Chuyện huyết thống là huyền bí, nhưng căn bản không lừa được ai.
Di truyền, luôn là việc hết sức khó hiểu.
Tiểu Dịch Thần đứng chung một chỗ với Mộ Uyển Nhu, không thấy có nét tương đồng giữa hai mẹ con.
Ngược lại nếu đứng cùng một chỗ với Vân Thi Thi, lại trông rất giống như là ruột thịt.
Tần Chu không ngừng dò xét Vân Thi Thi cùng Tiểu Dịch Thần, trong ánh mắt có chút kín như bưng.
Cố Tinh Trạch tinh ý phát hiện ra ánh mắt Tần Chu không ngừng dò xét Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần, anh khẽ nhướn mày cảnh cáo Tần Chu.
Tần Chu hiển nhiên hiểu được ánh mắt cảnh cáo kia, khẽ mấp máy môi.
Anh ta cũng không biết rõ tình hình, trong lòng Cố Tinh Trạch cũng không thể giữ bình tĩnh.
Cũng như những người khác, anh ta chưa từng thấy qua tiểu công tử nhà họ Mộ, lần này là lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng không giống như họ, anh ta vừa gặp qua Vân Thi Thi cùng cậu bé kia, tiểu công tử nhà họ Mộ, đã nhận thấy khuôn mặt hai người họ có quá nhiều nét tương đồng.
Giống như cùng một cái khuôn mẫu khắc ra vậy.
Nếu như nói không phải ruột thịt, nhiều người sẽ không tin.
Sự nghi hoặc của anh ta sâu hơn bất cứ ai.
Bầu không khí trong căn phòng lúc này yên tĩnh tựa như ngưng đọng.
Vẫn là Alan mau lẹ phản ứng, cung kính nói với người đàn ông: "Tổng giám đốc Mộ!"
"Tổng giám đốc Mộ...”Thiệu Đông cũng lấy lại tinh thần, kìm nén tức giận, tôn kính nới với Mộ Nhã Triết: "Tổng giám đốc Mộ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!"
Lúc trước đối mặt Cố Tinh Trạch ngạo mạn là thế, vậy mà lúc này thái độ Thiệu Đông thay đổi tới 360 độ, dáng vẻ đoan trang, gương mặt cung kính.
Danh tiếng của Cố Tinh Trạch là rất lớn, là một ngôi sao tầm cỡ hàng đầu. Nhưng Mộ Nhã Triết khác biệt.
Mộ Thị là tập đoàn tài phiệt danh tiếng bậc nhất, nắm giữ trong tay rất nhiều công ty con thực lực, tiềm năng và danh tiếng không một ai bì kịp.
Đối với Cố Tinh Trạch, anh ta có thể không coi trọng.
Nhưng, Mộ Nhã Triết, lại không được!
Hàn Ngữ Yên chưa bao giờ thấy qua Mộ Nhã Triết, người thừa kế của tập đoàn Mộ Thị từ trước đến nay đều thần bí khó lường, những tin tức mà cánh truyền thông cung cấp liên quan tới gia tộc họ Mộ cho tới bây giờ đều là tin đồn thất thiệt.
Nhưng mà cô ta cũng rất khéo léo nắm bắt tình hình mà cư xử. Nhìn thấy kẻ vốn ngạo mạn như Thiệu Đông đối với người đàn ông này lại hết sức cung kính, cô ta cũng lập tức bày ra dáng vẻ thanh tao hoàn mỹ, khẽ nở nụ cười đẹp không tì vết, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng mà nhìn Mộ Nhã Triết.
Thiệu Đông thấy Mộ Nhã Triết không có đáp lại, liền tiến lên một bước, đưa tay phải ra: "Tổng giám đốc Mộ, ngài còn nhớ tôi không?"
Tổng giám đốc Mộ!?
Chẳng lẽ đây chính là gia tộc quyền thế thần bí nhất trong truyền thuyết... Nhà họ Mộ?
Hàn Ngữ Yên nghe thấy mà trong lòng không ngừng oán thầm.
Luôn luôn không coi ai ra gì, có thể khiến Thiệu Đông bày ra dáng vẻ nịnh nọt, cung kính gọi một tiếng "Anh Mộ", ngoại trừ nhà họ Mộ đệ nhất Kinh thành, còn có thể là ai?
Mộ Nhã Triết khẽ gật đầu, lại nhìn người kia một cái, so với vẻ mặt xu nịnh của Thiệu Đông, trên mặt của anh vẫn như cũ.
"Anh là?"
Sắc mặt Thiệu Đông hơi xị xuống, trên mặt hiện lên ý cười mất tự nhiên: “Tổng giám đốc Mộ, ngài đã quên rồi ư? Chúng ta từng gặp mặt khi thu mua xí nghiệp Mạnh thị..."
"Quên đi.” Mộ Nhã Triết cũng không có đủ kiên nhẫn nghe nói, trực tiếp lướt qua anh ta.
Thiệu Đông vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, nụ cười ưu nhã trên môi Hàn Ngữ Yên cứng ngắc, tình huống này thực quá xấu hổ.
Tần Chu ở một bên nhất thời nhịn không được: “Phì phì”một tiếng, lẩm bẩm một câu: "Tự mình đa tình, chỉ là một nhà giàu mới nổi, còn muốn trèo cao với nhà giàu quyền quý?"
Giọng của anh ta cực thấp, gần như là đang lầm bầm, nhưng lại vẫn cố ý nói cho Thiệu Đông nghe được, Thiệu Đông cả khuôn mặt đều tái xanh, Hàn Ngữ Yên sắc mặt cũng không tự nhiên, không khỏi xấu hổ mà mặt đỏ lên.
Anh ta bày ra vẻ vạn phần tôn kính, vậy mà lại bị ngó lơ không buồn nhìn thẳng, Thiệu Đông cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
Thật là một người đàn ông ngạo mạn!
Mộ Nhã Triết đi đến trước Cố Tinh Trạch, trên gương mặt băng lãnh cuối cùng cũng giãn ra một chút.
Hai người đàn ông, một người trưởng thành ngạo mạn, một người ôn nhu như ngọc.
Một tuấn mỹ bức người, một đẹp trai nho nhã.
Thân hình Mộ Nhã Triết so với Cố Tinh Trạch cao lớn hơn vài phần, bởi vậy khó tránh khỏi có vẻ hơi ở trên cao nhìn xuống.
Cơn thịnh nộ của Cố Tinh Trạch rõ ràng đã giảm đi mấy phần.
Khóe môi Mộ Nhã Triết nhếch lên, mấy phần khinh miệt cùng ngạo mạn, đôi môi hững hờ ý cười, lại không kịp đáy mắt.
"Thật đẹp!"
Ánh mắt của anh chuyển hướng đến phía sau lưng Cố Tinh Trạch, bộ trang phục lộng lẫy Vân Thi Thi đang mặc khiến anh không khỏi kinh diễm.
Lần đầu anh gặp cô, nhan sắc của cô tựa như làn nước trong, khí chất thanh nhã thoát tục, nhưng bây giờ, cô khoác trên mình bộ lễ phục rực rỡ tôn lên vẻ cao quý tao nhã.Bộ váy đỏ rực với làn váy dài thướt tha khiến cô càng mê hoặc lòng người, đuôi váy tựa như được đính rất nhiều bông hoa hồng, vừa gợi cảm cùng kiều diễm, giờ khắc này, lại cực kỳ mỹ lệ cao quý.
Mộ Nhã Triết ngoắc ngoắc môi, lại bổ sung hai chữ. "Lễ phục."
Y phục có đẹp hay không, vẫn là phụ thuộc vào người khoác nó trên mình.
Vân Thi Thi lại có chút sợ hãi người đàn ông quyền thế này, càng lùi về phía sau Cố Tinh Trạch.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc không kìm được run rẩy mà siết chặt vạt áo Cố Tinh Trạch, động tác này vô tình rơi vào đáy mắt Mộ Nhã Triết.
Tâm tình của người đàn ông cao ngạo này, hơi có chút không vui.
Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên, đôi mắt nháy nháy, càng phát hiện người phụ nữ này có chút cổ quái.
Nhìn thật nhút nhát nha.
Giống một chú nai con vậy.
Từ đáy lòng Tiểu Dịch Thần cảm thấy, người phụ nữ này thật là đẹp.
Toàn thân khoác lên bộ lễ phục màu đỏ lộng lẫy, đặc biệt có khí chất, thanh tao cao quý!
Vừa xinh đẹp duyên dáng, nhưng lại cho cậu nhóc mấy phần cảm giác khác thường.
Người phụ nữ này, dường như đã gặp qua ở đâu đó?
Trong mơ hồ, đầu cậu nhóc hiện ra một số mộng cảnh, cậu nhất thời không nhớ nổi, nhưng sao luôn cảm thấy người phụ nữ này vô cùng quen thuộc như vậy,...
Phảng phất từ nơi sâu xa, cậu nhóc cùng người phụ nữ này có gì đó ràng buộc...
Loại cảm giác này không thể nói rõ, nhưng lại cảm thấy rất thân thuộc.
Lần đầu nhìn thấy cô, cậu nhóc cũng không hề cảm thấy lạ lẫm, thậm chí cho cậu một không khí ấm áp.
Loại ấm áp này quá mức lạ lẫm, lại làm cho người ta mê muội, cho dù là ở bên mẹ ruột, cậu nhóc cũng chưa từng có.
Tiểu Dịch Thần hơi nghiêng đầu, đầu có chút loạn rồi!
Dù mẹ ruột đứng bên cạnh cậu, cậu lại cảm thấy xa lánh.
Một người phụ nữ xa lạ đứng trước mặt, lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu trên người cô.
Tiểu Dịch Thần mấp máy môi, lắc đầu.
Đừng nghĩ lung tung!
Mộ Uyển Nhu nhìn về phía Vân Thi Thi đang khoác trên mình bộ lễ phục hết sức xa hoa lộng lẫy cô ta càng không vừa mắt.
Đứng trước mặt Mộ Nhã Triết là một Vân Thi Thi đẹp tựa nữ vương, lộng lẫy ưu nhã, thế nhưng cô ta cũng chỉ là một người xuất thân bình dân, sao có thể có tư cách bước vào nơi này?
Empress là nơi giới quý tộc thời thượng tụ tập, một người bình dân lại có thể không biết điều bước vào đây?
Mà cô ta vẫn giữ dáng vẻ xinh đẹp lấn át mọi người xung quanh như vậy, chẳng lẽ không phản ứng với sự khiêu khích của mình ư?
"Alan!” Mộ Uyển Nhu khẽ quát một tiếng.
Alan lập tức một mực cung kính cười nói: "Vâng, cô Mộ."
"Từ lúc nào Empress cũng bắt đầu hoan nghênh những kẻ hèn mọn bình dân như cô ta?”Mộ Uyển Nhu không khách khí chỉ thẳng Vân Thi Thi, thanh âm trầm lãnh, giống như là đang xua đuổi một kẻ ăn mày thấp kém.
Alan trên mặt lúc này có chút xấu hổ, đáy lòng lại âm thầm oán thầm: Ôi, cô ta có nhất thiết phải nói ra như vậy không!
Vân Thi Thi này trêu chọc cô ư, không phải là so với cô người ta đẹp hơn, khí chất hơn ư? Cô Mộ bắt đầu ghen tị đến mức không chú ý lựa lời nói a.
"Cô Mộ, cô có chút hiểu lầm rồi. Cô Vân là do ngài Tinh Trạch mời tới đây!"
"Ồ?”Mộ Uyển Nhu ngạo mạn bật cười: “Tinh Trạch, từ khi nào thì mắt nhìn người của anh kém như vậy, sao có thể mời một kẻ thấp hèn đến chỗ này?"
Tần Chu cũng lập tức lạnh mặt."Cô Mộ, để tránh những phiền phức không đáng có, hãy tôn trọng một chút! Lúc nào còn phân biệt quý tộc cùng bình dân? Trên cửa Empress cũng không có viết "Không tiếp đón bình dân" đâu!"
Nói qua, anh ta ra vẻ chực khóc: "Cô Mộ, trong miệng cô nói bình dân, thế nhưng là chỉ tôi à?"
Mộ Uyển Nhu trên mặt không khỏi tức giận, cố nén giận nói: "Tôi không nói anh!"
"Này... Chẳng lẽ đang nói Tinh Trạch của chúng ta?”Tần Chu tội nghiệp mà nhìn xem cô ta, còn thiếu chút nữa là cầm cái khăn tay giả vờ vô tội rồi.
"Không phải, tôi nói cô ta!”Mộ Uyển Nhu âm thầm cắn răng, chỉ vào Vân Thi Thi.
"Ai nha, nhà chúng ta Thi Thi làm sao lại thành bình dân á! Thế nhưng đêm nay cô ấy là bạn gái của Tinh Trạch! Tôi mang cô ấy đến để thử lễ phục."
"Bạn gái của Tinh Trạch?"
Bạn gái của Cố Tinh Trạch ư?
Mộ Uyển Nhu mặt biến sắc, dù là Hàn Ngữ Yên đều sửng sốt.
Bạn gái của Cố Tinh Trạch?
Là tên tuổi ăn khách bậc nhất làng giải trí hiện nay, chỉ dựa vào danh tiếng của Cố Tinh Trạch thôi, việc này đã có thể chiếm trang nhất của bao nhiêu ấn phẩm giải trí rồi!
Dựa vào cái gì! Cô ta này dựa vào cái gì? Lúc trước Giải trí Hoàn Vũ muốn nâng cao danh tiếng của Hàn Ngữ Yên, công ty liên tục gây áp lực với Cố Tinh Trạch, yêu cầu anh phải nắm tay Hàn Ngữ Yên đi thảm đỏ, anh cũng không quan tâm! Cô gái này, rốt cuộc dựa vào cái gì!
Hàn Ngữ Yên ghen tỵ đỏ mắt.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết chứa đầy vẻ lạnh lùng.
Cố Tinh Trạch, bạn gái ư? Đêm tiệc rượu Hoàn Vũ hàng năm, cô ta cũng sẽ tham gia ư?
Người phụ nữ này mặc trang phục lộng lẫy đến vậy lại là vì một người đàn ông khác.
Mộ Nhã Triết khẽ nâng cằm dưới lên vẻ kiêu căng, ánh mắt nhìn Vân Thi Thi đột nhiên trở nên lạnh lẽo thâm thúy.
Điều càng làm cho Tần Chu chú ý chính là, dù chỉ nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy Tiểu Dịch Thần rất quen, dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi?
Tần Chu đột nhiên kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía Vân Thi Thi. Liền thấy cô đang cúi đầu, cắn chặt cánh môi, ánh mắt đầy sự chịu đựng.
Lúc này trông thần sắc cô vô cùng bất lực, hàng mi thanh tú khẽ nhíu chặt, cô nép phía sau lưng Cố Tinh Trạch, tay trái ôm lấy cánh tay phải, tư thế dường như đầy phòng ngự.
Nếu như chỉ nhìn mình cô ấy hoặc Tiểu Dịch Thần, có lẽ sẽ khó có sự liên hệ.
Nhưng mà bây giờ hai người cứ như vậy mặt đối mặt, rất dễ dàng so sánh.
Nếu là lúc trước nói Mộ Uyển Nhu không phải là mẹ đẻ của Tiểu Dịch Thần, Tần Chu có lẽ sẽ còn có chút hoài nghi, nhưng mà bây giờ, Tiểu Dịch Thần đang đứng trước mặt anh, có thể thấy sự chênh lệch rõ ràng.
Chuyện huyết thống là huyền bí, nhưng căn bản không lừa được ai.
Di truyền, luôn là việc hết sức khó hiểu.
Tiểu Dịch Thần đứng chung một chỗ với Mộ Uyển Nhu, không thấy có nét tương đồng giữa hai mẹ con.
Ngược lại nếu đứng cùng một chỗ với Vân Thi Thi, lại trông rất giống như là ruột thịt.
Tần Chu không ngừng dò xét Vân Thi Thi cùng Tiểu Dịch Thần, trong ánh mắt có chút kín như bưng.
Cố Tinh Trạch tinh ý phát hiện ra ánh mắt Tần Chu không ngừng dò xét Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần, anh khẽ nhướn mày cảnh cáo Tần Chu.
Tần Chu hiển nhiên hiểu được ánh mắt cảnh cáo kia, khẽ mấp máy môi.
Anh ta cũng không biết rõ tình hình, trong lòng Cố Tinh Trạch cũng không thể giữ bình tĩnh.
Cũng như những người khác, anh ta chưa từng thấy qua tiểu công tử nhà họ Mộ, lần này là lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng không giống như họ, anh ta vừa gặp qua Vân Thi Thi cùng cậu bé kia, tiểu công tử nhà họ Mộ, đã nhận thấy khuôn mặt hai người họ có quá nhiều nét tương đồng.
Giống như cùng một cái khuôn mẫu khắc ra vậy.
Nếu như nói không phải ruột thịt, nhiều người sẽ không tin.
Sự nghi hoặc của anh ta sâu hơn bất cứ ai.
Bầu không khí trong căn phòng lúc này yên tĩnh tựa như ngưng đọng.
Vẫn là Alan mau lẹ phản ứng, cung kính nói với người đàn ông: "Tổng giám đốc Mộ!"
"Tổng giám đốc Mộ...”Thiệu Đông cũng lấy lại tinh thần, kìm nén tức giận, tôn kính nới với Mộ Nhã Triết: "Tổng giám đốc Mộ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!"
Lúc trước đối mặt Cố Tinh Trạch ngạo mạn là thế, vậy mà lúc này thái độ Thiệu Đông thay đổi tới 360 độ, dáng vẻ đoan trang, gương mặt cung kính.
Danh tiếng của Cố Tinh Trạch là rất lớn, là một ngôi sao tầm cỡ hàng đầu. Nhưng Mộ Nhã Triết khác biệt.
Mộ Thị là tập đoàn tài phiệt danh tiếng bậc nhất, nắm giữ trong tay rất nhiều công ty con thực lực, tiềm năng và danh tiếng không một ai bì kịp.
Đối với Cố Tinh Trạch, anh ta có thể không coi trọng.
Nhưng, Mộ Nhã Triết, lại không được!
Hàn Ngữ Yên chưa bao giờ thấy qua Mộ Nhã Triết, người thừa kế của tập đoàn Mộ Thị từ trước đến nay đều thần bí khó lường, những tin tức mà cánh truyền thông cung cấp liên quan tới gia tộc họ Mộ cho tới bây giờ đều là tin đồn thất thiệt.
Nhưng mà cô ta cũng rất khéo léo nắm bắt tình hình mà cư xử. Nhìn thấy kẻ vốn ngạo mạn như Thiệu Đông đối với người đàn ông này lại hết sức cung kính, cô ta cũng lập tức bày ra dáng vẻ thanh tao hoàn mỹ, khẽ nở nụ cười đẹp không tì vết, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng mà nhìn Mộ Nhã Triết.
Thiệu Đông thấy Mộ Nhã Triết không có đáp lại, liền tiến lên một bước, đưa tay phải ra: "Tổng giám đốc Mộ, ngài còn nhớ tôi không?"
Tổng giám đốc Mộ!?
Chẳng lẽ đây chính là gia tộc quyền thế thần bí nhất trong truyền thuyết... Nhà họ Mộ?
Hàn Ngữ Yên nghe thấy mà trong lòng không ngừng oán thầm.
Luôn luôn không coi ai ra gì, có thể khiến Thiệu Đông bày ra dáng vẻ nịnh nọt, cung kính gọi một tiếng "Anh Mộ", ngoại trừ nhà họ Mộ đệ nhất Kinh thành, còn có thể là ai?
Mộ Nhã Triết khẽ gật đầu, lại nhìn người kia một cái, so với vẻ mặt xu nịnh của Thiệu Đông, trên mặt của anh vẫn như cũ.
"Anh là?"
Sắc mặt Thiệu Đông hơi xị xuống, trên mặt hiện lên ý cười mất tự nhiên: “Tổng giám đốc Mộ, ngài đã quên rồi ư? Chúng ta từng gặp mặt khi thu mua xí nghiệp Mạnh thị..."
"Quên đi.” Mộ Nhã Triết cũng không có đủ kiên nhẫn nghe nói, trực tiếp lướt qua anh ta.
Thiệu Đông vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, nụ cười ưu nhã trên môi Hàn Ngữ Yên cứng ngắc, tình huống này thực quá xấu hổ.
Tần Chu ở một bên nhất thời nhịn không được: “Phì phì”một tiếng, lẩm bẩm một câu: "Tự mình đa tình, chỉ là một nhà giàu mới nổi, còn muốn trèo cao với nhà giàu quyền quý?"
Giọng của anh ta cực thấp, gần như là đang lầm bầm, nhưng lại vẫn cố ý nói cho Thiệu Đông nghe được, Thiệu Đông cả khuôn mặt đều tái xanh, Hàn Ngữ Yên sắc mặt cũng không tự nhiên, không khỏi xấu hổ mà mặt đỏ lên.
Anh ta bày ra vẻ vạn phần tôn kính, vậy mà lại bị ngó lơ không buồn nhìn thẳng, Thiệu Đông cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
Thật là một người đàn ông ngạo mạn!
Mộ Nhã Triết đi đến trước Cố Tinh Trạch, trên gương mặt băng lãnh cuối cùng cũng giãn ra một chút.
Hai người đàn ông, một người trưởng thành ngạo mạn, một người ôn nhu như ngọc.
Một tuấn mỹ bức người, một đẹp trai nho nhã.
Thân hình Mộ Nhã Triết so với Cố Tinh Trạch cao lớn hơn vài phần, bởi vậy khó tránh khỏi có vẻ hơi ở trên cao nhìn xuống.
Cơn thịnh nộ của Cố Tinh Trạch rõ ràng đã giảm đi mấy phần.
Khóe môi Mộ Nhã Triết nhếch lên, mấy phần khinh miệt cùng ngạo mạn, đôi môi hững hờ ý cười, lại không kịp đáy mắt.
"Thật đẹp!"
Ánh mắt của anh chuyển hướng đến phía sau lưng Cố Tinh Trạch, bộ trang phục lộng lẫy Vân Thi Thi đang mặc khiến anh không khỏi kinh diễm.
Lần đầu anh gặp cô, nhan sắc của cô tựa như làn nước trong, khí chất thanh nhã thoát tục, nhưng bây giờ, cô khoác trên mình bộ lễ phục rực rỡ tôn lên vẻ cao quý tao nhã.Bộ váy đỏ rực với làn váy dài thướt tha khiến cô càng mê hoặc lòng người, đuôi váy tựa như được đính rất nhiều bông hoa hồng, vừa gợi cảm cùng kiều diễm, giờ khắc này, lại cực kỳ mỹ lệ cao quý.
Mộ Nhã Triết ngoắc ngoắc môi, lại bổ sung hai chữ. "Lễ phục."
Y phục có đẹp hay không, vẫn là phụ thuộc vào người khoác nó trên mình.
Vân Thi Thi lại có chút sợ hãi người đàn ông quyền thế này, càng lùi về phía sau Cố Tinh Trạch.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc không kìm được run rẩy mà siết chặt vạt áo Cố Tinh Trạch, động tác này vô tình rơi vào đáy mắt Mộ Nhã Triết.
Tâm tình của người đàn ông cao ngạo này, hơi có chút không vui.
Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên, đôi mắt nháy nháy, càng phát hiện người phụ nữ này có chút cổ quái.
Nhìn thật nhút nhát nha.
Giống một chú nai con vậy.
Từ đáy lòng Tiểu Dịch Thần cảm thấy, người phụ nữ này thật là đẹp.
Toàn thân khoác lên bộ lễ phục màu đỏ lộng lẫy, đặc biệt có khí chất, thanh tao cao quý!
Vừa xinh đẹp duyên dáng, nhưng lại cho cậu nhóc mấy phần cảm giác khác thường.
Người phụ nữ này, dường như đã gặp qua ở đâu đó?
Trong mơ hồ, đầu cậu nhóc hiện ra một số mộng cảnh, cậu nhất thời không nhớ nổi, nhưng sao luôn cảm thấy người phụ nữ này vô cùng quen thuộc như vậy,...
Phảng phất từ nơi sâu xa, cậu nhóc cùng người phụ nữ này có gì đó ràng buộc...
Loại cảm giác này không thể nói rõ, nhưng lại cảm thấy rất thân thuộc.
Lần đầu nhìn thấy cô, cậu nhóc cũng không hề cảm thấy lạ lẫm, thậm chí cho cậu một không khí ấm áp.
Loại ấm áp này quá mức lạ lẫm, lại làm cho người ta mê muội, cho dù là ở bên mẹ ruột, cậu nhóc cũng chưa từng có.
Tiểu Dịch Thần hơi nghiêng đầu, đầu có chút loạn rồi!
Dù mẹ ruột đứng bên cạnh cậu, cậu lại cảm thấy xa lánh.
Một người phụ nữ xa lạ đứng trước mặt, lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu trên người cô.
Tiểu Dịch Thần mấp máy môi, lắc đầu.
Đừng nghĩ lung tung!
Mộ Uyển Nhu nhìn về phía Vân Thi Thi đang khoác trên mình bộ lễ phục hết sức xa hoa lộng lẫy cô ta càng không vừa mắt.
Đứng trước mặt Mộ Nhã Triết là một Vân Thi Thi đẹp tựa nữ vương, lộng lẫy ưu nhã, thế nhưng cô ta cũng chỉ là một người xuất thân bình dân, sao có thể có tư cách bước vào nơi này?
Empress là nơi giới quý tộc thời thượng tụ tập, một người bình dân lại có thể không biết điều bước vào đây?
Mà cô ta vẫn giữ dáng vẻ xinh đẹp lấn át mọi người xung quanh như vậy, chẳng lẽ không phản ứng với sự khiêu khích của mình ư?
"Alan!” Mộ Uyển Nhu khẽ quát một tiếng.
Alan lập tức một mực cung kính cười nói: "Vâng, cô Mộ."
"Từ lúc nào Empress cũng bắt đầu hoan nghênh những kẻ hèn mọn bình dân như cô ta?”Mộ Uyển Nhu không khách khí chỉ thẳng Vân Thi Thi, thanh âm trầm lãnh, giống như là đang xua đuổi một kẻ ăn mày thấp kém.
Alan trên mặt lúc này có chút xấu hổ, đáy lòng lại âm thầm oán thầm: Ôi, cô ta có nhất thiết phải nói ra như vậy không!
Vân Thi Thi này trêu chọc cô ư, không phải là so với cô người ta đẹp hơn, khí chất hơn ư? Cô Mộ bắt đầu ghen tị đến mức không chú ý lựa lời nói a.
"Cô Mộ, cô có chút hiểu lầm rồi. Cô Vân là do ngài Tinh Trạch mời tới đây!"
"Ồ?”Mộ Uyển Nhu ngạo mạn bật cười: “Tinh Trạch, từ khi nào thì mắt nhìn người của anh kém như vậy, sao có thể mời một kẻ thấp hèn đến chỗ này?"
Tần Chu cũng lập tức lạnh mặt."Cô Mộ, để tránh những phiền phức không đáng có, hãy tôn trọng một chút! Lúc nào còn phân biệt quý tộc cùng bình dân? Trên cửa Empress cũng không có viết "Không tiếp đón bình dân" đâu!"
Nói qua, anh ta ra vẻ chực khóc: "Cô Mộ, trong miệng cô nói bình dân, thế nhưng là chỉ tôi à?"
Mộ Uyển Nhu trên mặt không khỏi tức giận, cố nén giận nói: "Tôi không nói anh!"
"Này... Chẳng lẽ đang nói Tinh Trạch của chúng ta?”Tần Chu tội nghiệp mà nhìn xem cô ta, còn thiếu chút nữa là cầm cái khăn tay giả vờ vô tội rồi.
"Không phải, tôi nói cô ta!”Mộ Uyển Nhu âm thầm cắn răng, chỉ vào Vân Thi Thi.
"Ai nha, nhà chúng ta Thi Thi làm sao lại thành bình dân á! Thế nhưng đêm nay cô ấy là bạn gái của Tinh Trạch! Tôi mang cô ấy đến để thử lễ phục."
"Bạn gái của Tinh Trạch?"
Bạn gái của Cố Tinh Trạch ư?
Mộ Uyển Nhu mặt biến sắc, dù là Hàn Ngữ Yên đều sửng sốt.
Bạn gái của Cố Tinh Trạch?
Là tên tuổi ăn khách bậc nhất làng giải trí hiện nay, chỉ dựa vào danh tiếng của Cố Tinh Trạch thôi, việc này đã có thể chiếm trang nhất của bao nhiêu ấn phẩm giải trí rồi!
Dựa vào cái gì! Cô ta này dựa vào cái gì? Lúc trước Giải trí Hoàn Vũ muốn nâng cao danh tiếng của Hàn Ngữ Yên, công ty liên tục gây áp lực với Cố Tinh Trạch, yêu cầu anh phải nắm tay Hàn Ngữ Yên đi thảm đỏ, anh cũng không quan tâm! Cô gái này, rốt cuộc dựa vào cái gì!
Hàn Ngữ Yên ghen tỵ đỏ mắt.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết chứa đầy vẻ lạnh lùng.
Cố Tinh Trạch, bạn gái ư? Đêm tiệc rượu Hoàn Vũ hàng năm, cô ta cũng sẽ tham gia ư?
Người phụ nữ này mặc trang phục lộng lẫy đến vậy lại là vì một người đàn ông khác.
Mộ Nhã Triết khẽ nâng cằm dưới lên vẻ kiêu căng, ánh mắt nhìn Vân Thi Thi đột nhiên trở nên lạnh lẽo thâm thúy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro