Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thêm hà vào cản...

Hoa Dung Nguyệt Hạ

2024-11-01 21:35:33

Động tĩnh xảy ra đột ngột, làm cho hai người đều cứng lại.

Hữu Hữu nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, không khỏi lo sợ.

Vân Thi Thi cúi đầu nhìn những mảnh vỡ bằng thủy tinh, không biết được rằng thứ đã rơi vỡ là chiếc ly, hay là…

Trái tim của cô!

Vân Thi Thi mím môi, nước mắt lăn xuống theo khóe môi, cuối cùng ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ lên.

“Mẹ, về sau một nhà bốn người chúng ta đều dùng những cái ly giống nhau được không?”

Cô vẫn nhớ rõ lúc Nguyệt Dao sinh ra không lâu, Hữu Hữu phấn khích ôm tới 5 cái ly nho nhỏ đưa tới trước mặt cô.

Có 3 cái ly vẽ mặt trời đáng yêu, còn 2 cái ly còn lại vẽ mặt trăng xinh đẹp. Hữu Hữu nói ba, Tiểu Dịch và cậu là mặt trời, bảo vệ mẹ và em gái là mặt trăng, cho mặt trăng ánh sáng ấm áp.

Mặt trăng sáng ngời vốn là do mặt trời chiếu sáng.

Cung Kiệt còn từng đố kỵ, bất mãn vì năm cái ly này không có phần của cậu ấy.

Hữu Hữu còn nói thầm: “Cậu gả ra ngoài, là nước lã hắt đi, nên không có phần cho cậu đâu.”

Thằng bé đem năm cái ly đặt trên kệ, còn đánh dấu để phân biệt nữa.





Nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất, để lại những dấu vết loang lổ.

Cô từng chút một nhặt những mảnh vỡ lên, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở mảnh vỡ có hình vẽ mặt trời, ngón tay tự nhiên run rẩy, không cẩn thận cắt phải ngón tay.

Một dòng máu chảy ra.

Cô dường như không biết đau, vẫn cầm mảnh nhỏ trong lòng bàn tay, nước mắt đau khổ vẫn không ngừng rơi xuống không một tiếng động.

Hữu Hữu nhìn thấy, nhất là trông thấy nước mắt rơi đầy mặt Vân Thi Thi, không khỏi nắm chặt khăn trải giường.

Khăn trải giường bây giờ gấp khúc thành một nùi, giống hệt như thế giới nội tâm của cậu bây giờ.

“Đừng nhặt nữa!”

Cậu thốt ra một câu như vậy, âm thanh của cậu chưa dứt thì nước mắt của Vân Thi Thi càng chảy nhiều hơn, tiếng nức nở cũng bật ra khỏi miệng.

Hữu Hữu lại nhíu mày, nghe thấy tiếng cô ấy khóc, càng làm cậu đau đầu thêm.

Cậu ôm lấy trán, nhìn Vân Thi Thi đang ngồi xổm khóc bên giường, không biết nên làm sao bây giờ.



“Cô hẳn đã sớm biết, mục đích Alice lên đảo lần này, cô cũng nhận ra Cung Kiệt cùng tôi.”



Gió trên đảo thổi mơn man.

Tiểu Dịch Thần mặc áo khoác, ngồi trên bờ cát, trăng sáng chiếu lên người cậu làm cho cậu giống như đang trầm nửa thân mình trong nước biển, hoặc là do nước biển dâng lên, đẹp không thể tả.

Lisa đứng bên cạnh cậu, giống như là đang đắm chìm trong biển trăng sáng. Tưởng như là một vùng nước biển này, đều là do nước mắt của mặt trăng chảy xuống, tạo thành biển.

Cô im lặng không nói, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dịch Thần, nhìn về phía đường chân trời xa xôi, khóe môi mỉm cười nói: “Tiểu Kiệt của tôi, làm sao có thể không nhận ra được.”

Tiểu Dịch Thần bất ngờ, quay đầu lại nhìn về phía Lisa, ngạc nhiên nói: “Cho nên, cô cố ý?”

“Cố ý?”

Lisa cười: “Cố ý cái gì?”

“Biết rõ tôi và Hữu Hữu bị đánh tráo, vẫn cứ mắt nhắm mắt mở để Cung Kiệt mang Hữu Hữu đi.”

Lisa không nói gì, xem như là thừa nhận.

“Vì sao?”

Tiểu Dịch Thần không hiểu: “Sứ mệnh của cô, nhiệm vụ của cô không phải là chăm sóc tốt cho Hữu Hữu sao? Em ấy bị mang đi có nghĩa là cô đã không hoàn thành chức trách của mình. Cô không lo Cung Thiếu Ảnh trách phạt sao?”

Lisa không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có biết thế nào là tín ngưỡng không?”

Tự nhiên bị hỏi một vấn đề phức tạp như vậy, Tiểu Dịch Thần liền ngây ngẩn cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Số ký tự: 0