Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thêm hà vào cản...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Lần đầu gặp Hữu Hữu, đứa nhỏ này lại đặc biệt như vậy.
Một mặt thì lòng dạ độc ác, không chừa thủ đoạn.
Mặt khác thì lại ấm áp như lúc ban đầu, giống như ánh mặt trời sưởi ấm cả cõi lòng.
Thế nhưng, sự ấm áp đó chỉ có trước mặt Vân Thi Thi mới được thể hiện sâu sắc nhất.
Khi đó, Hữu Hữu được yêu thương, cũng hiểu được như thế nào là cho đi và nhận lại.
Hạnh phúc như thế đấy.
Hữu Hữu của hiện tại, ngồi đó như một bức tranh trống rỗng, yên lặng không chút sức sống nào.
Cô biết, cậu như vậy là không hề vui vẻ chút nào!
Vậy nên, cô mới cố tình để Hữu Hữu chạy thoát, ít nhất, khi được đưa về Mộ gia, cậu sẽ được yêu thương, bảo vệ, không ai có thể lợi dụng cậu nữa!
Hiện tại, mong muốn duy nhất của cô là hy vọng tiểu chủ nhân của mình có thể trở lại như lúc trước, để lộ lúm đồng tiền từ đáy lòng!
Tiểu Dịch Thần chăm chú nhìn Lisa, dường như có sự xúc động sâu sắc trong đáy lòng!
...
Vân Thi Thi ôm mảnh vỡ, nước mắt không ngừng nhỏ xuống thảm, đôi môi liên tục run rẩy, dù cho các mảnh vỡ cắt vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu cô vẫn không có cảm giác gì!
Hữu Hữu tiện tay mở đèn trên tường, bất ngờ nhìn thấy rõ dòng nước mắt trên mặt cô!
Nhất thời, cậu không biết phải làm sao cả.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu luống cuống như lúc này, đối mặt với người phụ nữ đang đau khổ trước mắt, giống như có một bàn tay vô hình đang xé nát tim cậu!
Cậu chợt thốt một câu: “Được rồi! đừng khóc nữa!”
Vân Thi Thi vẫn bất động, nghĩ đến chuyện năm cái ly Hữu Hữu giờ thiếu mất một cái, nước mắt lại tranh nhau rơi xuống!
“Đừng khóc nữa!”
Hữu Hữu bực bội nện chiếc đèn bàn xuống đất, cậu không biết làm sao để ngăn nước mắt của cô, lại càng không biết nên an ủi cô thế nào!
Cậu chỉ biết, khi thấy cô rơi nước mắt tim mình cũng sẽ đau theo, thấy cô đau khổ, cậu cũng sẽ rất khó chịu!
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt bực bội của Hữu Hữu, lúc này cô mới đứng lên, ôm những mảnh vỡ rời đi, chỉ lát sau cô quay lại, dùng bao tay và máy hút bụi dọn sạch sẽ những mảnh vụn!
“Con... Con ngủ sớm đi!”
Cô nói xong, buồn bã lau nước mắt rồi rời khỏi phòng.
Hữu Hữu nhìn cửa phòng đóng lại, cậu có hơi thất thần.
Cậu nằm xuống giường, làm thế nào cũng ngủ không được!
Mở to mắt nhìn trần nhà, rất khó đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên cậu ngồi dậy, xoay người xuống giường rồi mở cửa đi ra phòng khách... Kể từ khi trở về Mộ gia, đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi phòng!
Trên bàn trong phòng khách có mấy miếng khăn giấy, trên đó là các mảnh vụn, Vân Thi Thi không nở vứt bỏ nên dán chúng lại.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua, dường như trái tim đang dâng lên vô số gợn sóng...
Cậu xoay người nhìn bốn phía, đột nhiên thấy trong cái tủ gần đó có mấy chiếc ly, cậu nhíu nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến đó.
Hữu Hữu lấy một cái ly đi về phòng, cậu ngồi trước bàn đọc sách, tiện tay mở ngăn kéo thì lại phát hiện bên trong có mấy chai màu nước.
Cậu nặn màu ra đĩa, cầm lấy bút quệt chút màu rồi chậm rãi vẽ một cái vòng tròn lên chiếc ly trống không.
Đột nhiên bừng tỉnh, rốt cuộc mình đang làm chuyện ngốc nghếch gì đây, cậu nhíu mày, đặt cái ly xuống bàn với vẻ chán ghét, sau đó xoay người định đứng dậy về giường.
Nhưng động tác đứng dậy của cậu chợt khựng lại.
Một mặt thì lòng dạ độc ác, không chừa thủ đoạn.
Mặt khác thì lại ấm áp như lúc ban đầu, giống như ánh mặt trời sưởi ấm cả cõi lòng.
Thế nhưng, sự ấm áp đó chỉ có trước mặt Vân Thi Thi mới được thể hiện sâu sắc nhất.
Khi đó, Hữu Hữu được yêu thương, cũng hiểu được như thế nào là cho đi và nhận lại.
Hạnh phúc như thế đấy.
Hữu Hữu của hiện tại, ngồi đó như một bức tranh trống rỗng, yên lặng không chút sức sống nào.
Cô biết, cậu như vậy là không hề vui vẻ chút nào!
Vậy nên, cô mới cố tình để Hữu Hữu chạy thoát, ít nhất, khi được đưa về Mộ gia, cậu sẽ được yêu thương, bảo vệ, không ai có thể lợi dụng cậu nữa!
Hiện tại, mong muốn duy nhất của cô là hy vọng tiểu chủ nhân của mình có thể trở lại như lúc trước, để lộ lúm đồng tiền từ đáy lòng!
Tiểu Dịch Thần chăm chú nhìn Lisa, dường như có sự xúc động sâu sắc trong đáy lòng!
...
Vân Thi Thi ôm mảnh vỡ, nước mắt không ngừng nhỏ xuống thảm, đôi môi liên tục run rẩy, dù cho các mảnh vỡ cắt vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu cô vẫn không có cảm giác gì!
Hữu Hữu tiện tay mở đèn trên tường, bất ngờ nhìn thấy rõ dòng nước mắt trên mặt cô!
Nhất thời, cậu không biết phải làm sao cả.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu luống cuống như lúc này, đối mặt với người phụ nữ đang đau khổ trước mắt, giống như có một bàn tay vô hình đang xé nát tim cậu!
Cậu chợt thốt một câu: “Được rồi! đừng khóc nữa!”
Vân Thi Thi vẫn bất động, nghĩ đến chuyện năm cái ly Hữu Hữu giờ thiếu mất một cái, nước mắt lại tranh nhau rơi xuống!
“Đừng khóc nữa!”
Hữu Hữu bực bội nện chiếc đèn bàn xuống đất, cậu không biết làm sao để ngăn nước mắt của cô, lại càng không biết nên an ủi cô thế nào!
Cậu chỉ biết, khi thấy cô rơi nước mắt tim mình cũng sẽ đau theo, thấy cô đau khổ, cậu cũng sẽ rất khó chịu!
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt bực bội của Hữu Hữu, lúc này cô mới đứng lên, ôm những mảnh vỡ rời đi, chỉ lát sau cô quay lại, dùng bao tay và máy hút bụi dọn sạch sẽ những mảnh vụn!
“Con... Con ngủ sớm đi!”
Cô nói xong, buồn bã lau nước mắt rồi rời khỏi phòng.
Hữu Hữu nhìn cửa phòng đóng lại, cậu có hơi thất thần.
Cậu nằm xuống giường, làm thế nào cũng ngủ không được!
Mở to mắt nhìn trần nhà, rất khó đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên cậu ngồi dậy, xoay người xuống giường rồi mở cửa đi ra phòng khách... Kể từ khi trở về Mộ gia, đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi phòng!
Trên bàn trong phòng khách có mấy miếng khăn giấy, trên đó là các mảnh vụn, Vân Thi Thi không nở vứt bỏ nên dán chúng lại.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua, dường như trái tim đang dâng lên vô số gợn sóng...
Cậu xoay người nhìn bốn phía, đột nhiên thấy trong cái tủ gần đó có mấy chiếc ly, cậu nhíu nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến đó.
Hữu Hữu lấy một cái ly đi về phòng, cậu ngồi trước bàn đọc sách, tiện tay mở ngăn kéo thì lại phát hiện bên trong có mấy chai màu nước.
Cậu nặn màu ra đĩa, cầm lấy bút quệt chút màu rồi chậm rãi vẽ một cái vòng tròn lên chiếc ly trống không.
Đột nhiên bừng tỉnh, rốt cuộc mình đang làm chuyện ngốc nghếch gì đây, cậu nhíu mày, đặt cái ly xuống bàn với vẻ chán ghét, sau đó xoay người định đứng dậy về giường.
Nhưng động tác đứng dậy của cậu chợt khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro