Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thêm hà vào cản...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Sao lại thế này?
Tại sao lại có giấc mơ như vậy?
Hữu Hữu sờ trán huyệt Thái Dương đột nhiên cứ nhảy dựng lên, gân xanh hiện ra rất lợi hai giống như mạch máu sắp nổ tung!
“Sao lại thế này…”
Hữu Hữu đau đến nổi nhẹ nhàng gõ vào huyệt Thái Dương, mới vừa rồi đứng dậy kế bên lại bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc trong trẻo.
“Hu hu…”
“Oa hu hu…”
Là âm thanh của Nguyệt Dao.
Hữu Hữu xoay người xuống giường mở cửa ra, kế bên chính là phòng của Nguyệt Dao, cậu ấy đi vào đó mở đèn lên nhìn thấy bên trong giường em bé mơ hồ thấy một đôi tay nhỏ hơ lung tung muốn nắm lấy cái gì đó, cái chân nhỏ không ngừng giãy giụa.
Cậu ấy có chút lo lắng đi đến kế bên giường, lại thấy Nguyệt Dao khóc đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nước mắt dính đầy mí mắt!
Hữu Hữu hơi hơi thấp người mang cô bé ẵm ở trong lòng ngực, nhẹ nhàng mà nâng lên.
Hiện giờ cậu ấy đã học xong cách ẵm một em bé, cũng có thể ẵm Nguyệt Dao rất là thoải mái!
Điều làm cho người ta ngạc nhiên chính là cậu ấy mới vừa rồi ẵm Nguyệt Dao lên, Nguyệt Dao lại không khóc rồi!
Cô bé tò mò mở to hai mắt nhìn khóe mắt dính đầy vết nước mắt, nhẹ nhàng nháy mắt nước mắt lập tức chảy xuống dưới!
Nhưng nước mới vừa chảy xuống, Nguyệt Dao mở miệng ra để lộ hai răng cửa trắng tinh nở nụ cười!
“Hi hi hi…”
Cô bé cười đến vui vẻ như vậy, lại lấy ngón tay bé nhỏ dính đầy nước bọt của chính mình sờ lên mặt cậu ấy.
Hữu Hữu nhíu nhíu mày có ý chê tay của cô bé nên đẩy ra, nói nhỏ nhẹ: “Đừng dùng tay bẩn sờ mặt của anh.”
Cậu ấy vỗ vào tay bé nhỏ của cô bé, Nguyệt Dao đau nên rút tay lại đáng thương ôm lấy cái môi, một bộ dạng sắp khóc ra rồi!
“Hu…”
Cô bé cuộn ngón tay nhỏ lại vô tội nhìn cậu ấy, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi!
Do là hiện tại cô bé chưa học nói chuyện, nên chỉ có thể bì bõm nói mấy chữ đơn giản.
“Anh…”
“Ôm nha…”
Nguyệt Dao thật cẩn thận vươn ra móng tay mập mạp, giơ tay ra yêu cầu ôm.
“Anh, ôm một cái nha…”
Hữu Hữu giật mình, cậu ấy nhìn nhìn Nguyệt Dao lại nhìn ngón tay dính đầy nước bọt bong bóng của cô bé, nhíu nhíu mày tuy là chê nhưng vẫn là cầm lấy cổ tay của cô bé, dẫn dắt bàn tay nhỏ bé.
Nguyệt Dao thử thăm dò sờ vào mặt cậu ấy, nước bọt đầy nhũng liền như vậy sờ vào mặt cậu ấy.
Lúc này Nguyệt Dao cuối cùng cũng không khóc rồi, cười hì hì sờ vào khôn mặt của cậu ấy, cảm giác sờ vào nõn nà làm cho cô bé yêu thích không buông tay.
Nguyệt Dao cười càng vui vẻ!
Hữu Hữu sờ sờ mặt của cô bé, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Vân Thi Thi: “Sao con tỉnh dậy rồi?”
Cậu ấy xoay người gặp Vân Thi Thi đứng ở cửa mặt mày nhu hòa, Hữu Hữu có chút không tự nhiên muốn buông Nguyệt Dao xuống, nhưng Nguyệt Dao lại cứ nắm lấy áo của cậu ấy giống như một con mèo nhỏ bám lấy người, không muốn rời khỏi cậu ấy.
Vân Thi Thi có chút bất ngờ, có chút kinh ngạc nói: “Nguyệt Dao thích bám lấy con như vậy? Em gái phần lớn là không muốn cho người ta ẵm!”
Hữu Hữu giật mình: “Ồ, vậy à?”
“Ừ, con không nhớ lúc đó à, lúc nhỏ ai muốn ẵm em, ẵm lâu rồi là em liền duỗi chân loạn khóc. Cũng chỉ có con và mẹ là em gần gũi nhất. Không nghĩ tới con đi hơn một năm rồi em vẫn thích bám lấy con như vậy.”
Hữu Hữu nghe vậy không biết vì sao trong lòng không hiểu dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Em đói bụng rồi.”
Vân Thi Thi đi tới đối với cậu ấy nói: “Con ẵm em, mẹ đi nấu chính lại sữa bột một chút.”
Hữu Hữu không nói thêm gì chỉ là cúi đầu lên tiếng: “Ừ.”
Vân Thi Thi cười xoay người rời khỏi.
Tại sao lại có giấc mơ như vậy?
Hữu Hữu sờ trán huyệt Thái Dương đột nhiên cứ nhảy dựng lên, gân xanh hiện ra rất lợi hai giống như mạch máu sắp nổ tung!
“Sao lại thế này…”
Hữu Hữu đau đến nổi nhẹ nhàng gõ vào huyệt Thái Dương, mới vừa rồi đứng dậy kế bên lại bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc trong trẻo.
“Hu hu…”
“Oa hu hu…”
Là âm thanh của Nguyệt Dao.
Hữu Hữu xoay người xuống giường mở cửa ra, kế bên chính là phòng của Nguyệt Dao, cậu ấy đi vào đó mở đèn lên nhìn thấy bên trong giường em bé mơ hồ thấy một đôi tay nhỏ hơ lung tung muốn nắm lấy cái gì đó, cái chân nhỏ không ngừng giãy giụa.
Cậu ấy có chút lo lắng đi đến kế bên giường, lại thấy Nguyệt Dao khóc đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nước mắt dính đầy mí mắt!
Hữu Hữu hơi hơi thấp người mang cô bé ẵm ở trong lòng ngực, nhẹ nhàng mà nâng lên.
Hiện giờ cậu ấy đã học xong cách ẵm một em bé, cũng có thể ẵm Nguyệt Dao rất là thoải mái!
Điều làm cho người ta ngạc nhiên chính là cậu ấy mới vừa rồi ẵm Nguyệt Dao lên, Nguyệt Dao lại không khóc rồi!
Cô bé tò mò mở to hai mắt nhìn khóe mắt dính đầy vết nước mắt, nhẹ nhàng nháy mắt nước mắt lập tức chảy xuống dưới!
Nhưng nước mới vừa chảy xuống, Nguyệt Dao mở miệng ra để lộ hai răng cửa trắng tinh nở nụ cười!
“Hi hi hi…”
Cô bé cười đến vui vẻ như vậy, lại lấy ngón tay bé nhỏ dính đầy nước bọt của chính mình sờ lên mặt cậu ấy.
Hữu Hữu nhíu nhíu mày có ý chê tay của cô bé nên đẩy ra, nói nhỏ nhẹ: “Đừng dùng tay bẩn sờ mặt của anh.”
Cậu ấy vỗ vào tay bé nhỏ của cô bé, Nguyệt Dao đau nên rút tay lại đáng thương ôm lấy cái môi, một bộ dạng sắp khóc ra rồi!
“Hu…”
Cô bé cuộn ngón tay nhỏ lại vô tội nhìn cậu ấy, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi!
Do là hiện tại cô bé chưa học nói chuyện, nên chỉ có thể bì bõm nói mấy chữ đơn giản.
“Anh…”
“Ôm nha…”
Nguyệt Dao thật cẩn thận vươn ra móng tay mập mạp, giơ tay ra yêu cầu ôm.
“Anh, ôm một cái nha…”
Hữu Hữu giật mình, cậu ấy nhìn nhìn Nguyệt Dao lại nhìn ngón tay dính đầy nước bọt bong bóng của cô bé, nhíu nhíu mày tuy là chê nhưng vẫn là cầm lấy cổ tay của cô bé, dẫn dắt bàn tay nhỏ bé.
Nguyệt Dao thử thăm dò sờ vào mặt cậu ấy, nước bọt đầy nhũng liền như vậy sờ vào mặt cậu ấy.
Lúc này Nguyệt Dao cuối cùng cũng không khóc rồi, cười hì hì sờ vào khôn mặt của cậu ấy, cảm giác sờ vào nõn nà làm cho cô bé yêu thích không buông tay.
Nguyệt Dao cười càng vui vẻ!
Hữu Hữu sờ sờ mặt của cô bé, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Vân Thi Thi: “Sao con tỉnh dậy rồi?”
Cậu ấy xoay người gặp Vân Thi Thi đứng ở cửa mặt mày nhu hòa, Hữu Hữu có chút không tự nhiên muốn buông Nguyệt Dao xuống, nhưng Nguyệt Dao lại cứ nắm lấy áo của cậu ấy giống như một con mèo nhỏ bám lấy người, không muốn rời khỏi cậu ấy.
Vân Thi Thi có chút bất ngờ, có chút kinh ngạc nói: “Nguyệt Dao thích bám lấy con như vậy? Em gái phần lớn là không muốn cho người ta ẵm!”
Hữu Hữu giật mình: “Ồ, vậy à?”
“Ừ, con không nhớ lúc đó à, lúc nhỏ ai muốn ẵm em, ẵm lâu rồi là em liền duỗi chân loạn khóc. Cũng chỉ có con và mẹ là em gần gũi nhất. Không nghĩ tới con đi hơn một năm rồi em vẫn thích bám lấy con như vậy.”
Hữu Hữu nghe vậy không biết vì sao trong lòng không hiểu dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Em đói bụng rồi.”
Vân Thi Thi đi tới đối với cậu ấy nói: “Con ẵm em, mẹ đi nấu chính lại sữa bột một chút.”
Hữu Hữu không nói thêm gì chỉ là cúi đầu lên tiếng: “Ừ.”
Vân Thi Thi cười xoay người rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro