Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Tiệc rượu (1)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Cậu thậm chí có chút không biết làm sao. Nhiều năm như vậy qua đi, cậu
luôn nghĩ rằng là cậu không có cha, nhưng mà hôm nay cha cậu, gần ngay
trước mắt.
Giống như Vân Thi Thi ở trong lòng luôn mô tả đến hình dáng của đứa trẻ chưa từng gặp mặt kia.
Mà cậu, cũng không chỉ một lần, mô tả hình dáng của người cha này.
Ông ấy nhất định rất cao lớn, ánh mắt rất đẹp mắt, lỗ mũi rất cao, mặc vào âu phục, nhất định hết sức đẹp trai tuấn mỹ.
Bởi vì ở nhà trẻ cô giáo thường khen ngợi cậu, cậu đẹp mắt như vậy, cha cậu nhất định còn đẹp trai hơn.
Trên thực tế người đàn ông này thật rất anh tuấn, thậm chí ngay cả cậu cũng cảm thấy si mê.
Đáy lòng cậu luôn trông đợi, nếu như sáu năm trước, anh chính là cha cậu, thì tốt biết bao a?
Chỉ tiếc...
Trong đầu Hữu Hữu bỗng nhiên vọng lên lời nói ôn nhu của Vân Thi Thi: "Hữu Hữu, Hữu Hữu vĩnh viễn sẽ không rời khỏi mẹ, có được hay không?"
Ừ! Cậu sẽ không rời xa mẹ, vĩnh viễn sẽ không!
Cậu là thiên thần nhỏ ấm ám của cả đời mẹ! Cậu phải bảo vệ mẹ, không để cho bất kỳ người nào tổn thương, cho dù là cha ruột của cậu... Cũng tuyệt đối không thể!
Đôi mắt Hữu Hữu rủ xuống, che giấu đáy mắt chợt lóe qua chút quyến luyến, chậm rãi đem cửa kiếng xe nâng lên.
Mộ Nhã Triết ôm lấy Tiểu Dịch Thần, cưng chìu vuốt ve cái đầu nhỏ của của cậu nhóc, dư quang đột nhiên liếc thấy một chiếc Bentley sang trọng xa lạ.
Anh men theo tầm mắt nhìn sang, chiếc xe Bentley chậm rãi rời đi.
Trong lúc mơ hồ, anh nhìn xuyên qua cửa kính xe, trông thấy bên trong là một bóng dáng cô độc đầy tịch mịch.
Một đứa bé khoảng chứng sáu tuổi ngồi ở phía sau, lười biếng chống đầu, mi mắt tịch mịch nhắm lại, nhìn có chút cô tịch.
Tim đập mạnh một nhịp, giống như mất đi thứ gì đó quan trọng, liền ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu lên, lại thấy anh xuất thần nhìn cách đó không xa, có chút cau mày nói: "Cha, sao vậy?"
" Ừ... Không có sao." Mộ Nhã Triết cúi đầu nhếch môi, nhưng hiển nhiên lòng có chút không yên.
...
Tiệc rượu sắp đặt ở ghế lô cao cấp, cấp bậc tôn quý.
Vân Thi Thi, mới vừa đẩy cửa ra, nhưng lại không ngờ bắt gặp tình cảnh "Hoạt sắc sinh hương".
Chỉ thấy Hàn Tĩnh Y coi thường người khác nằm ở trong ngực đàn ông trung niên, đấm bả vai ông ta uốn éo làm càng.
Cô ấy hơi lộ ra vai, ăn mặc hấp dẫn, không khỏi mê người.
Bên người ngồi một bàn cũng chưa hiểu hết lòng lẫn nhau, chỉ ngồi một bên chuyện trò vui vẻ, tựa như hình ảnh hương diễm này đã quá quen thuộc.
Trong giới giải trí, còn nhiều hình ảnh phóng đãng khác, bọn họ đã sớm thấy nhiều rồi.
Mà người đàn ông trung niên ôm Hàn Tĩnh Y, chính là ông chủ lớn, một nhà khai thác bất động sản, Nghiêm Lương Hùng, giá trị con người hùng hậu, hơi có chút địa vị, chính là một tay biến thành kim chủ của Hàn Tĩnh Y.
Vân Thi Thi có chút không thích ứng được với cảnh tượng như vậy, nhưng cũng cố gắng ép mình dung nhập vào, ngồi ở bên cạnh Hàn Tĩnh Y.
Chẳng qua là, từ khi ông ta đi vào, trong ghế lô không khí hơi có chút biến hóa.
Vốn dĩ, Hàn Tĩnh Y là một nghệ sĩ xuất thân non nớt, lần đầu rời nhà tranh, nhưng thuần thục quy tắc giới giải trí, biết trong này cần có quan hệ.
Dựa vào thân hình, dung mạo xinh đẹp, ký hợp đồng với giải trí Hoàn Vũ, nhưng mà xuất hiện một năm, lại không có bắt được tài nguyên nào, một mực yên lặng âm thầm không được biết đến.
Cho đến trước đây không lâu, cô ấy leo lên Nghiêm Lương Hùng, Nghiêm Lương Hùng si mê sắc đẹp, nhất là thích dáng người yểu điệu như Hàn Tĩnh Y, dung mạo vui vẻ còn non nớt, Hàn Tĩnh Y liền thuận theo tự nhiên nhảy vào lòng ông ta, nắm lấy chút tài nguyên tốt đẹp này để có được lợi ích, xoay người làm nên chút tên tuổi.
Giống như Vân Thi Thi ở trong lòng luôn mô tả đến hình dáng của đứa trẻ chưa từng gặp mặt kia.
Mà cậu, cũng không chỉ một lần, mô tả hình dáng của người cha này.
Ông ấy nhất định rất cao lớn, ánh mắt rất đẹp mắt, lỗ mũi rất cao, mặc vào âu phục, nhất định hết sức đẹp trai tuấn mỹ.
Bởi vì ở nhà trẻ cô giáo thường khen ngợi cậu, cậu đẹp mắt như vậy, cha cậu nhất định còn đẹp trai hơn.
Trên thực tế người đàn ông này thật rất anh tuấn, thậm chí ngay cả cậu cũng cảm thấy si mê.
Đáy lòng cậu luôn trông đợi, nếu như sáu năm trước, anh chính là cha cậu, thì tốt biết bao a?
Chỉ tiếc...
Trong đầu Hữu Hữu bỗng nhiên vọng lên lời nói ôn nhu của Vân Thi Thi: "Hữu Hữu, Hữu Hữu vĩnh viễn sẽ không rời khỏi mẹ, có được hay không?"
Ừ! Cậu sẽ không rời xa mẹ, vĩnh viễn sẽ không!
Cậu là thiên thần nhỏ ấm ám của cả đời mẹ! Cậu phải bảo vệ mẹ, không để cho bất kỳ người nào tổn thương, cho dù là cha ruột của cậu... Cũng tuyệt đối không thể!
Đôi mắt Hữu Hữu rủ xuống, che giấu đáy mắt chợt lóe qua chút quyến luyến, chậm rãi đem cửa kiếng xe nâng lên.
Mộ Nhã Triết ôm lấy Tiểu Dịch Thần, cưng chìu vuốt ve cái đầu nhỏ của của cậu nhóc, dư quang đột nhiên liếc thấy một chiếc Bentley sang trọng xa lạ.
Anh men theo tầm mắt nhìn sang, chiếc xe Bentley chậm rãi rời đi.
Trong lúc mơ hồ, anh nhìn xuyên qua cửa kính xe, trông thấy bên trong là một bóng dáng cô độc đầy tịch mịch.
Một đứa bé khoảng chứng sáu tuổi ngồi ở phía sau, lười biếng chống đầu, mi mắt tịch mịch nhắm lại, nhìn có chút cô tịch.
Tim đập mạnh một nhịp, giống như mất đi thứ gì đó quan trọng, liền ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu lên, lại thấy anh xuất thần nhìn cách đó không xa, có chút cau mày nói: "Cha, sao vậy?"
" Ừ... Không có sao." Mộ Nhã Triết cúi đầu nhếch môi, nhưng hiển nhiên lòng có chút không yên.
...
Tiệc rượu sắp đặt ở ghế lô cao cấp, cấp bậc tôn quý.
Vân Thi Thi, mới vừa đẩy cửa ra, nhưng lại không ngờ bắt gặp tình cảnh "Hoạt sắc sinh hương".
Chỉ thấy Hàn Tĩnh Y coi thường người khác nằm ở trong ngực đàn ông trung niên, đấm bả vai ông ta uốn éo làm càng.
Cô ấy hơi lộ ra vai, ăn mặc hấp dẫn, không khỏi mê người.
Bên người ngồi một bàn cũng chưa hiểu hết lòng lẫn nhau, chỉ ngồi một bên chuyện trò vui vẻ, tựa như hình ảnh hương diễm này đã quá quen thuộc.
Trong giới giải trí, còn nhiều hình ảnh phóng đãng khác, bọn họ đã sớm thấy nhiều rồi.
Mà người đàn ông trung niên ôm Hàn Tĩnh Y, chính là ông chủ lớn, một nhà khai thác bất động sản, Nghiêm Lương Hùng, giá trị con người hùng hậu, hơi có chút địa vị, chính là một tay biến thành kim chủ của Hàn Tĩnh Y.
Vân Thi Thi có chút không thích ứng được với cảnh tượng như vậy, nhưng cũng cố gắng ép mình dung nhập vào, ngồi ở bên cạnh Hàn Tĩnh Y.
Chẳng qua là, từ khi ông ta đi vào, trong ghế lô không khí hơi có chút biến hóa.
Vốn dĩ, Hàn Tĩnh Y là một nghệ sĩ xuất thân non nớt, lần đầu rời nhà tranh, nhưng thuần thục quy tắc giới giải trí, biết trong này cần có quan hệ.
Dựa vào thân hình, dung mạo xinh đẹp, ký hợp đồng với giải trí Hoàn Vũ, nhưng mà xuất hiện một năm, lại không có bắt được tài nguyên nào, một mực yên lặng âm thầm không được biết đến.
Cho đến trước đây không lâu, cô ấy leo lên Nghiêm Lương Hùng, Nghiêm Lương Hùng si mê sắc đẹp, nhất là thích dáng người yểu điệu như Hàn Tĩnh Y, dung mạo vui vẻ còn non nớt, Hàn Tĩnh Y liền thuận theo tự nhiên nhảy vào lòng ông ta, nắm lấy chút tài nguyên tốt đẹp này để có được lợi ích, xoay người làm nên chút tên tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro