Một Thoáng Kinh Hồng Muôn Đời Luân Hãm

Xông vào

Vũ Ái Li (Châu Trần)

2024-07-15 06:50:36

Ngay khi cánh cửa phòng vừa được khép lại, Đổng Tuyết lúc này mới kéo chăn xuống để lộ ra cặp mắt phượng xinh đẹp.

Cảm xúc hỗn loạn lóe lên không ngừng dưới đáy mắt của y. Hai má y vẫn đỏ ửng. Trong đầu liên tục vang lên giọng nói của Hiên Trì Ngân.

"Đổng Tuyết, ta thích em."

"Ta đã thích em lâu lắm rồi."

"Ta là muốn em ở bên cạnh ta... Chỉ vậy thôi..."

Càng nghĩ hai má Đổng Tuyết càng đỏ lên dữ tợn, nóng đến độ y cảm giác như sắp có khói bốc lên.

Vừa nãy là Hiên Trì Ngân vừa thổ lộ với y sao?

Hắn thổ lộ với y rằng hắn thích y?

Đổng Tuyết: "..."

Không được, việc này quá đột ngột, y không đỡ kịp.

Cả gương mặt Đổng Tuyết đỏ lựng, nóng ran, không hề có dấu hiệu sẽ hạ nhiệt.

" Tuyết nhi của ta... Con sau này chắc chắn sẽ gặp được hạnh phúc."

Bỗng ngay lúc này, trong đầu y vang lên một giọng nói. Hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng hiện lên, hướng y mỉm cười. Không xuất hiện quá lâu, rất nhanh hình ảnh đó liền nhòe đi.

Sắc mặt Đổng Tuyết liền bình tĩnh trở lại. Vẻ bối rối rút mất, thay vào đó là sự lãnh đạm tuyệt đối.

Đúng vậy, y vẫn chưa thực hiện xong việc của mình.

Những kẻ kia vẫn còn sống thảnh thơi, ngày nào chưa giết được họ, y chắc chắn sẽ không thể vui vẻ.

.......

Đổng Tuyết cởi y phục ướt nước ra quăng qua một bên, tấm lưng trắng nõn mượt mà bại lộ trong không khí. Bàn chân trắng như sứ liền nhẹ nhàng chạm xuống mặt nước.

Phía sau điện Thất Tử có xây một cái hồ, mục đích là phục vụ cho việc tắm rửa. Xung quanh thành hồ đính đầy đá hồng ngọc xen lẫn Tinh thạch.

Hồng ngọc màu đỏ, vừa vặn hợp với màu y thích. Tinh thạch thì có linh khí, lại thanh mát dịu nhẹ, khiến đầu óc y rất thỏa mái. Hiên Trì Ngân đúng là rất biết cách làm Đổng Tuyết vừa lòng.

Đổng Tuyết ngâm mình trong hồ, mái tóc dài đen nhánh xõa tự do trong làn nước. Nước trong hồ rất ấm áp, vừa đủ để xoa dịu cơn lạnh do nước hắt lên người mà y phải hứng chịu lúc ở trong núi.

Thần sắc Đổng Tuyết rất lãnh đạm, không thể nhìn ra y đang vui hay giận. Đổng Tuyết kì cọ khắp người một hồi liền an ổn tựa lưng vào thành hồ mà nhắm mắt dưỡng thần.

Một khắc trôi qua, thiếu niên mỹ mạo như tranh họa vẫn không chút xê dịch.

Bên ngoài, Hiên Trì Ngân giành lấy khay đựng y phục của Đổng Tuyết từ tay hạ nhân, nói: " vẫn chưa xong sao? Các ngươi lui ra hết đi, việc này để ta."

" Vâng, thưa cung chủ!"

Đám hạ nhân lần lượt lui xuống, Hiên Trì Ngân đưa tay gõ cửa, " Tuyết Tuyết, ta vào nhé?"

Đáp lại hắn là một khoảng không yên lặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiên Trì Ngân hít sâu một hơi, đánh bạo mở cửa ra. Bên trong phòng trống không, hoàn toàn không thấy người. Hiên Trì Ngân liền đảo mắt tìm kiếm.

Ngay lúc này có tiếng nước róc rách như có như không truyền vào tai. Hiên Trì Ngân liền nhẹ nhàng tiến ra sau điện Thất tử. Có lẽ là Đổng Tuyết vẫn còn chưa tắm xong.

Vừa đi vòng qua khỏi tấm bình phong to lớn, Hiên Trì Ngân liền thấy bóng dáng của Đổng Tuyết. Tấm lưng trần của y được suối tóc dài đen nhánh che phủ nhanh chóng đập vào tầm mắt của Hiên Trì Ngân.

Đáy mắt hắn liền có chút tối đi, Hiên Trì Ngân khẽ nuốt nước bọt. Ánh mắt cố dời ra khỏi bóng lưng kia, nói: " Tuyết Tuyết, ta đem đồ đến cho em đây."

Đổng Tuyết không đáp lời, Hiên Trì Ngân đặt khay y phục xuống bàn gỗ nhỏ dùng để đồ lặt nhặt, sau đó tiến đến chỗ Đổng Tuyết.

" Tuyết Tuyết?" Hiên Trì Ngân lên tiếng gọi lại.

"..."

Vẫn không có ai đáp lời.

Hiên Trì Ngân liền khụy một chân xuống đất, hắn đưa tay đặt lên vai Đổng Tuyết lay nhẹ, lời còn chưa kịp thốt ra trên cổ đã có cảm giác sắc lạnh.

Hiên Trì Ngân: "!!!"

Hiên Trì Ngân phản xạ nhanh, lập tức dồn nội lực vào tay hất văng thứ đang kề trên cổ ra.

" Ưm..."

Thứ kề lên cổ Hiên Trì Ngân tuy nhanh nhưng hắn còn nhanh hơn, Hiên Trì Ngân ra tay theo phản xạ vậy nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, hắn hoàn toàn dùng toàn lực để hất văng thứ kia. Khi nghe thấy tiêng rên đau đớn Hiên Trì Ngân liền sững người.

" Leng keng!"

Âm thanh vật sắc nhọn rơi xuống đất vang lên, thu hút Hiên Trì Ngân.

Hiên Trì Ngân nhìn sang nơi vật thể kia vừa rơi, liền thấy một con dao với ngoại hình kì lạ. Cán dao đính đầy tinh thạch, lại còn thuôn dài, lưỡi dao hình mũi giáo lại ngắn hơn so với cán dao, thoạt nhìn có chút kì quặc.

Hiên Trì Ngân không để mắt quá lâu, hắn đưa mắt nhìn xuống liền thấy gương mặt Đổng Tuyết hơi tái, cổ tay ửng đỏ, bắt đầu có dấu hiệu sưng lên.

" Tuyết Tuyết, em không sao chứ? Ta thật sự không cố ý.", Hiên Trì Ngân nâng cánh tay Đổng Tuyết lên xem xét, còn đưa lên môi thổi thổi.

Đổng Tuyết nén cảm xúc ngượng nghịu, y dứt khoát rút tay lại: " Cút!"

Hiên Trì Ngân không nói không rằng, hắn lấy áo choàng lên người Đổng Tuyết rồi dứt khoát bế người lên tiến về giường.

Đổng Tuyết mím môi, lười cãi với Hiên Trì Ngân, chỉ lấy tay còn lại xoa xoa cổ tay phải sưng đau của mình.

Hiên Trì Ngân đặt người xuống giường, đưa tay định lau người cho y thì bị Đổng Tuyết lạnh mặt quát: " cút ra ngoài, ta tự làm được."

Tiếng động trong phòng vang lên không nhỏ, đánh động đến thính giác nhạy bén của hai thị vệ bên ngoài. Cả hai bối rối nhìn nhau.

Đây là cung chủ bị cung chủ phu nhân đuổi ra khỏi phòng? Tình thế này có chút không tiêu hóa kịp...

Hiên Trì Ngân đã thông báo xuống thuộc hạ, Đổng Tuyết chính là cung chủ phu nhân tương lai của Thất Sát cung. Vậy nên bọn họ gặp y cứ lấy thân phận phu nhân mà hành xử.

" Y da mặt mỏng, các ngươi trước mắt cứ gọi y một tiếng Đổng công tử là được.", Hiên Trì Ngân tỉ mỉ dặn dò.

" Rõ thưa cung chủ!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kết thúc hồi tưởng, bọn họ nhìn nhau thở dài, xem ra cung chủ thật sự vướng vào lưới tình rồi.

.......

Hiên Trì Ngân nhẹ nhàng dừng bước trước một cánh cổng cao lớn đồ sộ. Chỉ là cánh cổng nhưng lại tỏa ra uy thế đáng sợ, chứng minh cho thân phận không phải tầm thường của người ở sau cánh cổng này.

Bên trên cổng còn treo một tấm bảng khắc bốn chữ "Tịnh Lạc học viện" oai vệ, còn được khảm tinh thạch lấp lánh. Khiến người nhìn vào phải lóa mắt, muốn được vào Tịnh Lạc học viện làm học trò.

Hôm nay Hiên Trì Ngân không mang theo người nhiều, chỉ mang theo một tốp mười ám vệ cùng Tứ Sát Hành Thiên. Hôm qua vốn dĩ hắn đã báo trước, rằng hôm nay nếu không thấy viên đan dược cấp tám kia, hắn sẽ đến đòi.

Hiên Trì Ngân bật cười nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, mở mắt ra, đôi con ngươi đen huyền vốn có đã hóa đỏ từ lúc nào. Hiên Trì Ngân không nói nhiều liền nhẹ nhàng vung tay, cánh cửa nguy nga tráng lệ kia liền nhanh chóng vỡ tan thành nhiều mảnh.

Người bên trong giật mình nhìn ra cửa, ai cũng sợ hãi nhìn người mặc áo trắng tiến vào.

Hiên Trì Ngân thong dong bước vào Tịnh Lạc học viện trước bao ánh mắt kinh hãi của các đệ tử ngoại môn.

Những đệ tử ngoại môn này vốn thực lực yếu kém, lại chưa từng gặp Hiên Trì Ngân, nên bọn chúng vẫn còn mập mờ không biết người áo trắng kia là ai mà lại ngang nhiên phá cửa Tịnh Lạc học viện như vậy.

Nhưng nhìn phong thái của Hiên Trì Ngân, bọn chúng liền cảm thấy quen mắt, hình như đã từng nghe một câu chuyện.

Rằng cung chủ của Thất Sát cung là một nam nhân khôi ngô tuấn tú, hắn một thân áo trắng sạch sẽ, phong thái toát lên sự chết chóc đáng sợ, giết người không nói lý. Hắn có một thanh kiếm màu bạc vắt bên hông, tên là Bạc Nguyệt. Chuôi kiếm có treo một miếng ngọc bội hình con bướm đỏ đậm như máu, nhìn cực kì không ăn nhập với màu kiếm chút nào. Khi hắn muốn giết người, đôi mắt là một màu đỏ tươi lạnh lẽo.

Đám đệ tử ngoại môn nhìn Hiên Trì Ngân đang bước vào, bắt đầu đối chiếu với câu chuyện mình đã từng nghe. Ừm... Người kia cũng mặc áo trắng kìa.

Cung chủ Thất Sát cung có đeo bên hông một thanh kiếm màu bạc. Bên hông người này có thanh kiếm bạc nè.

Cung chủ Thất Sát cung có treo trên chuôi kiếm một ngọc bội màu đỏ hình con bướm. Bọn họ liếc mắt nhìn thanh kiếm của người áo trắng kia, ờm, cũng có ngọc bội màu đỏ hình bướm....

Không hiểu sao bọn họ lại cảm thấy bắt đầu lạnh sống lưng. Để nhớ xem, cung chủ Thất Sát cung nếu muốn giết người, đôi mắt hắn sẽ có màu đỏ.

Người này... Hiên Trì Ngân hơi cúi đầu, bọn họ không thể nhìn rõ được mắt của hắn.

" Xấc xược!", Lý Niên Ngọc, chấp quản sự quản đệ tử ngoại môn liền nhanh chóng xuất hiện, chiếc quạt Bích Phiến được nàng cầm trên tay. Đây cũng là pháp khí gia truyền của Lý gia.

" Người của Thất Sát cung không biết lý lẽ như vậy sao? Vào nhà người khác mà cũng không biết gõ cửa à?", Lý Niên Ngọc gằn giọng quát.

Hiên Trì Ngân ngẩng đầu, nâng mắt nhìn Lý Niên Ngọc, đôi con ngươi đỏ rực khẽ co lại.

" Ta không có nhiều thời gian đôi co với ngươi, gọi Mộ Khấu ra đây.", Hiên Trì Ngân lạnh lẽo nói.

Đám đệ tử ngoại môn của Tịnh Lạc học viện lúc này tay chân liền bủn rủn, người kia... Người kia có đôi mắt màu đỏ!!!

Đây đích thị là cung chủ của Thất Sát cung - Hiên Trì Ngân không sai đi đâu được!!!

Lý Niên Ngọc tức giận, " ngươi đừng không biết trên dưới như vậy. Xông vào Tịnh Lạc học viện, lại còn hiên ngang phá cửa, bây giờ muốn gặp Mộ tôn trưởng. Ngươi nghĩ mình là ai?"

Hiên Trì Ngân nhíu mày, thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt Lý Niên Ngọc.

Lý Niên Ngọc giật mình, vội nhảy lùi ta sau muốn kéo xa khoảng cách. Nhưng Hiên Trì Ngân đã nhanh hơn, hắn đã dùng tay kẹp lấy cổ nàng, nhẹ nhàng nhấc bổng Lý Niên Ngọc lên.

Lý Niên Ngọc khó thở, hai tay nắm lấy tay Hiên Trì Ngân muốn gỡ tay hắn ra. Nhưng sức lực của nàng không là gì so với lực tay của hắn.

" Một chấp quản sự nhỏ bé như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Ta nói lại, mau gọi Mộ Khấu ra đây, bằng không, ngươi cũng không cần sống nữa.", dứt lời, quanh thân Hiên Trì Ngân liền tỏa ra hắc khí quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thoáng Kinh Hồng Muôn Đời Luân Hãm

Số ký tự: 0