Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu
Đều Mua Cho Ngư...
2024-09-10 10:45:12
Đã nhiều ngày sống yên ổn không xảy ra chuyện gì, mọi người đều cho rằng phố tây đã thái bình trở lại. Không nghĩ đến sáng sớm nay, hoa khôi của Kỳ Các được nha hoàn bên người phát hiện đã chết ở khuê phòng.
Kỳ Các sở dĩ đặt tên là 'Kỳ', thứ nhất là chỉ nơi đây chứa đầy kỳ trân, thứ hai là lấy đồng âm khác chữ của 'Cờ' (1), ngay cả tiểu nha hoàn trong Kỳ Các cũng mang trong mình kĩ năng chơi cờ xuất sắc, tài đánh cờ của hoa khôi càng là thứ nhiều đại nguyên trong triều không dám coi thường.
Hoa khôi tên gọi 'Tàn Kỳ' (2), không ai biết vì sao một mỹ nhân tuyệt sắc lại đặt cho mình cái tên như thế. Chắc là nàng rất thích nghiên cứu những ván cờ do người xưa truyền xuống.
(1) 'Kỳ' trong Kỳ Các là 琪 trong kỳ trân, còn kỳ (cờ) là 棋 trong cầm kỳ thi họa.
(2) Tàn Kỳ: ván cờ còn dang dở.
Lúc Triển Chiêu và Công Tôn tới đó, ngoài cửa Kỳ Các đã tụ đầy người. Trương Long, Triệu Hổ tiến lên tách đám người ra, để lại hai người một trước một sau bước vào, rồi mới đi theo sau.
Trong đại sảnh, tú bà khóc xé ruột gan, hai mắt sưng như quả hạch đào, khuôn mặt trang điểm cũng lem luốc không còn hình dáng. Nếu hơn nửa đêm đi ra ngoài bị người khác bắt gặp, không bị dọa cho khóc ngất là chuyện không thể nào. Vài nha hoàn cũng vừa khóc vừa an ủi bà, thoạt nhìn làm người ta đau lòng theo.
Công Tôn xách hòm thuốc theo nha hoàn lên tầng ba, Triển Chiêu ở lại tầng dưới hỏi chút đầu mối. Lại bị tú bà dẫn theo một đám cô nương vây quanh khóc lóc kể lể, ngượng đến mức hắn đỏ từ tai đến cổ. Cuối cùng bất đắc dĩ, qua loa tắc trách nói mấy câu, sau đó kéo Trương Long Triệu Hổ xem náo nhiệt bên cạnh tới giải quyết, bản thân mình thì xoay người chạy. Nhảy lên nóc nhà, nghĩ xem trực tiếp đi vào từ cửa sổ thì có an toàn hơn không.
Đương lúc Triển Chiêu cúi người, chuẩn bị đẩy cửa sổ ra chui vào trong phòng, khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng có chút quen thuộc trong Khoái Vân Lâu đối diện. Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một người đang ngồi hướng mặt về phía hắn, trong căn phòng đối diện nơi này. Chỉ là tầm mắt hắn bị mái che mưa chặn mất, hơi dời xuống một xuống, hắn cũng chỉ thấy được từ bả vai trở xuống của người nọ.
Triển Chiêu treo ngược trên mái hiên, cố hết sức thò người ra nhìn. Từng chút từng chút, bắt đầu thấy được cổ của người kia. Rướn người về phía trước, đã có thể thấy được đỉnh cằm, sau đó là đôi môi đang mấp máy. Lúc Triển Chiêu sắp nhìn thấy mũi người kia, y đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa sổ. Đưa tay qua, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Lỗ tai Triển Chiêu khẽ giật giật, nghe một tiếng vang nhỏ phát ra khi cửa sổ đóng lại. Nhô đầu khỏi góc khuất của mái hiên ra nhìn nhìn, thở phào nhẹ nhõm. Xoay người về lại nóc nhà, vững vàng ngồi xếp bằng rồi bắt đầu gõ cằm suy tư.
Lúc mới vừa trốn vào, hắn có nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt vẫn luôn bị che đi của người nọ. Từ phần môi trở lên đều bị mặt nạ che lại, hơn nữa mặt nạ này coi bộ không phải kiểu từ lúc đầu đã có nửa tấm, phần phía trên môi có vết đứt rất rõ ràng.
Triển Chiêu ngồi trên mái hiên nghĩ ngợi xem người mang mặt nạ chỉ còn nửa đoạn kia rốt cuộc là ai, Công Tôn đã ra khỏi phòng vị hoa khôi kia. Lúc xuống lầu chỉ nhìn thấy tú bà và các cô nương vẫn đang khóc, còn có Trương Long Triệu Hổ mặt đen thui bị bỏ lại một bên.
Công Tôn đóng hòm thuốc lại, cầm khăn thấm nước thuốc lau tay. Nhìn quanh một vòng, hỏi: "Triển hộ vệ đâu?"
Trương Long há mồm định trả lời, Triệu Hổ đã ngây ngô cười, mở miệng: "Triển đại nhân trốn rồi."
Triển Chiêu bên ngoài mới vừa nhảy xuống khỏi trên nóc nhà, đang tính cất bước đi vào nghe vậy, bước chân ngừng lại. Lấy tay che mắt, lại yên lặng lui ra ngoài.
Công Tôn ho khẽ một tiếng, che giấu nụ cười nhẹ nhịn không được. Nói: "Đưa thi thể về Khai Phong phủ." Xoay người đi ra khỏi Kỳ Các.
Cũng khó trách Triển Chiêu muốn chạy, mấy người phụ nữ này khóc thảm quá mà.
Triển Chiêu thấy Công Tôn đi ra, bước vài bước chạy tới, chắp tay cầm Cự Khuyết. Đi theo y cùng trở về, ngay cả trình tự của chân trái chân phải cũng giống nhau. Hỏi: "Tiên sinh, thế nào rồi?"
Công Tôn suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói: "Nếu nói tới vết thương, về cơ bản cũng giống mấy người trước đó, chỗ khác biệt thì phải chờ khi nào về mới xác định được. Lát nữa Triển hộ vệ đi tuần phố, có thể hỏi thăm thân thế của Tàn Kỳ thử, dù tú bà không chịu nói, bên phía nha hoàn chắc cũng biết không ít."
Triển Chiêu nghe vậy sắc mặt đau khổ, ngửa đầu nhìn trời một hồi, tay còn khẩy kiếm tuệ rũ xuống trên chuôi Cự Khuyết. Cuối cùng giọng điệu xoắn xuýt lại loáng thoáng kỳ vọng, hỏi: "Tiên sinh, nhất định phải là Triển mỗ đi hỏi thăm sao?"
Công Tôn cười vô hại: "Bạch thiếu hiệp đương nhiên sẽ đi theo."
Chân mày Triển Chiêu nhăn lại, cuối cùng như đã cam chịu số phận hung hăng gật đầu: "Được, tiên sinh yên tâm, Triển mỗ sẽ đi."
Nụ cười trên mặt Công Tôn vẫn không đổi, đưa tay chọt chọt hắn, chỉ chỉ phía trước: "Kìa, người tới rồi."
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bóng dáng trắng tinh đi tới đối diện mình, trong tay còn xách theo cái rương to hơn hẳn người khác. Triển Chiêu nhoáng người thân hình thoắt một cái, đã xuất hiện bên người Bạch Ngọc Đường, ngửi quanh người y, cuối cùng ngửi cái rương. Ngửa đầu, mắt mèo cong lên, cười híp mắt hỏi: "Cái gì vậy? Bạch Ngũ gia."
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, lẩm bẩm một câu: "Mũi mèo." Nâng cái rương tới trước mặt hắn: "Đây, tự xem đi."
Triển Chiêu vẻ mặt chờ mong mở rương ra, sau đó đứng ngốc tại chỗ. Chỉ thấy bên trong rương chứa toàn đồ ăn. Bánh bao, vài loại bánh điểm tâm, còn có gà quay vịt quay. Thậm chí ngay cả cá giấm, sữa đậu nành, canh trứng gà cũng có. Công phu Bạch Ngọc Đường tốt, một đường đi rất vững, nước canh một giọt cũng không bị đổ.
Triển Chiêu gãi đầu nhìn y: "Trạch Diễm, ăn không hết đâu."
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn người phía sau: "Cùng ăn thì sao?"
Triển Chiêu gật đầu, mặt mày cong cong, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Công Tôn phía sau liếc mắt nhìn, hơi thở dài, quả nhiên chuyện này cũng chỉ có đại kim chủ như Bạch Ngọc Đường mới làm được. Mấy món này, đừng nói Triển Chiêu, dù có thêm mười mấy người nữa cũng đủ ăn.
Một cánh tay Bạch Ngọc Đường nâng rương gỗ lớn kia, trên đường đi theo Triển Chiêu vừa nói vừa cười, ung dung đến mức làm mọi người Khai Phong phủ phía sau nhìn thấy mà 'hãi hùng khiếp vía'. Rất sợ Bạch Ngọc Đường mất thăng bằng, một rương thức ăn ngon kia đều thành đồ cúng thổ địa.
Nhưng đoạn đường này Bạch Ngọc Đường lại đi vững vàng ổn định, người phía sau luôn chuẩn bị tinh thần xông về phía trước, Tứ đại môn trụ tới tiếp cái rương thiếu chút nữa sụp đổ.
Suốt dọc đường miệng Triển Chiêu cũng không rảnh rỗi, vừa ăn vừa trò chuyện, vô cùng bận rộn. Đợi đến khi tới ngoài cửa Khai Phong phủ, cả tay và miệng của Triển Chiêu đều đã bóng nhẫy.
Bàn tay trống không của Bạch Ngọc Đường cầm một chiếc khăn đưa tới, Triển Chiêu rất tự nhiên ghé mặt sang. Khóe môi Bạch Ngọc Đường không nhịn được cong lên, ấn khăn chà chà miệng hắn, sau đó lại chỉ chỉ tay hắn.
Triển Chiêu ngửa đầu, đặt Cự Khuyết lên sư tử bằng đá bên cạnh, sau đó giơ cả hai tay lên phía trước Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bỏ rương xuống, kéo tay người kia tới trước mặt mình, cầm khăn, cẩn thận lau mười ngón tay mảnh khảnh kia.
Công Tôn phía sau ho khẽ một tiếng, hơi ngước đầu, đi lướt qua hai người kia, trực tiếp vào Khai Phong phủ. Tứ đại môn trụ và chúng bọn nha dịch cũng nhất trí vò đầu bứt tai, một đường ngắm trời nhìn đất, bước nhanh theo y vào trong.
Khai Phong phủ trừ Bao đại nhân và Vương Triều ra, những người khác đều còn độc thân. Lúc đầu Triển Chiêu là trụ cột vững chắc của đại quân độc thân, tiếc là Bạch Ngọc Đường lại xuất hiện. Hai người dính nhau như vậy, coi như là một cặp rồi.
Tiếp đó đó nhóm người độc thân từ lớn tới nhỏ tiếp tục nhìn hai cặp biến thành ba cặp, hoặc là ra vào có đôi, hoặc là thư từ qua lại. Ai nhìn cũng ghen tị đến đỏ mắt, bản thân thì chỉ có thể lo lắng suông.
Sau đó Bàng Thống đúng lúc xuất hiện, nhìn mọi người đang đứng ngoài cửa, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Cánh tay dài duỗi ra, cực kỳ thuận tay ôm bả vai Công Tôn, nói: "Nhìn gì vậy? Nhanh vào đi chứ." Dứt lời trên tay dùng chút lực, Công Tôn xoay một vòng, bị hắn kéo vào. Tiếp đó phía sau lưng hai người mát lạnh, mấy ánh mắt từ trên người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tách ra, nhìn về phía bọn họ.
Kỳ Các sở dĩ đặt tên là 'Kỳ', thứ nhất là chỉ nơi đây chứa đầy kỳ trân, thứ hai là lấy đồng âm khác chữ của 'Cờ' (1), ngay cả tiểu nha hoàn trong Kỳ Các cũng mang trong mình kĩ năng chơi cờ xuất sắc, tài đánh cờ của hoa khôi càng là thứ nhiều đại nguyên trong triều không dám coi thường.
Hoa khôi tên gọi 'Tàn Kỳ' (2), không ai biết vì sao một mỹ nhân tuyệt sắc lại đặt cho mình cái tên như thế. Chắc là nàng rất thích nghiên cứu những ván cờ do người xưa truyền xuống.
(1) 'Kỳ' trong Kỳ Các là 琪 trong kỳ trân, còn kỳ (cờ) là 棋 trong cầm kỳ thi họa.
(2) Tàn Kỳ: ván cờ còn dang dở.
Lúc Triển Chiêu và Công Tôn tới đó, ngoài cửa Kỳ Các đã tụ đầy người. Trương Long, Triệu Hổ tiến lên tách đám người ra, để lại hai người một trước một sau bước vào, rồi mới đi theo sau.
Trong đại sảnh, tú bà khóc xé ruột gan, hai mắt sưng như quả hạch đào, khuôn mặt trang điểm cũng lem luốc không còn hình dáng. Nếu hơn nửa đêm đi ra ngoài bị người khác bắt gặp, không bị dọa cho khóc ngất là chuyện không thể nào. Vài nha hoàn cũng vừa khóc vừa an ủi bà, thoạt nhìn làm người ta đau lòng theo.
Công Tôn xách hòm thuốc theo nha hoàn lên tầng ba, Triển Chiêu ở lại tầng dưới hỏi chút đầu mối. Lại bị tú bà dẫn theo một đám cô nương vây quanh khóc lóc kể lể, ngượng đến mức hắn đỏ từ tai đến cổ. Cuối cùng bất đắc dĩ, qua loa tắc trách nói mấy câu, sau đó kéo Trương Long Triệu Hổ xem náo nhiệt bên cạnh tới giải quyết, bản thân mình thì xoay người chạy. Nhảy lên nóc nhà, nghĩ xem trực tiếp đi vào từ cửa sổ thì có an toàn hơn không.
Đương lúc Triển Chiêu cúi người, chuẩn bị đẩy cửa sổ ra chui vào trong phòng, khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng có chút quen thuộc trong Khoái Vân Lâu đối diện. Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một người đang ngồi hướng mặt về phía hắn, trong căn phòng đối diện nơi này. Chỉ là tầm mắt hắn bị mái che mưa chặn mất, hơi dời xuống một xuống, hắn cũng chỉ thấy được từ bả vai trở xuống của người nọ.
Triển Chiêu treo ngược trên mái hiên, cố hết sức thò người ra nhìn. Từng chút từng chút, bắt đầu thấy được cổ của người kia. Rướn người về phía trước, đã có thể thấy được đỉnh cằm, sau đó là đôi môi đang mấp máy. Lúc Triển Chiêu sắp nhìn thấy mũi người kia, y đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa sổ. Đưa tay qua, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Lỗ tai Triển Chiêu khẽ giật giật, nghe một tiếng vang nhỏ phát ra khi cửa sổ đóng lại. Nhô đầu khỏi góc khuất của mái hiên ra nhìn nhìn, thở phào nhẹ nhõm. Xoay người về lại nóc nhà, vững vàng ngồi xếp bằng rồi bắt đầu gõ cằm suy tư.
Lúc mới vừa trốn vào, hắn có nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt vẫn luôn bị che đi của người nọ. Từ phần môi trở lên đều bị mặt nạ che lại, hơn nữa mặt nạ này coi bộ không phải kiểu từ lúc đầu đã có nửa tấm, phần phía trên môi có vết đứt rất rõ ràng.
Triển Chiêu ngồi trên mái hiên nghĩ ngợi xem người mang mặt nạ chỉ còn nửa đoạn kia rốt cuộc là ai, Công Tôn đã ra khỏi phòng vị hoa khôi kia. Lúc xuống lầu chỉ nhìn thấy tú bà và các cô nương vẫn đang khóc, còn có Trương Long Triệu Hổ mặt đen thui bị bỏ lại một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công Tôn đóng hòm thuốc lại, cầm khăn thấm nước thuốc lau tay. Nhìn quanh một vòng, hỏi: "Triển hộ vệ đâu?"
Trương Long há mồm định trả lời, Triệu Hổ đã ngây ngô cười, mở miệng: "Triển đại nhân trốn rồi."
Triển Chiêu bên ngoài mới vừa nhảy xuống khỏi trên nóc nhà, đang tính cất bước đi vào nghe vậy, bước chân ngừng lại. Lấy tay che mắt, lại yên lặng lui ra ngoài.
Công Tôn ho khẽ một tiếng, che giấu nụ cười nhẹ nhịn không được. Nói: "Đưa thi thể về Khai Phong phủ." Xoay người đi ra khỏi Kỳ Các.
Cũng khó trách Triển Chiêu muốn chạy, mấy người phụ nữ này khóc thảm quá mà.
Triển Chiêu thấy Công Tôn đi ra, bước vài bước chạy tới, chắp tay cầm Cự Khuyết. Đi theo y cùng trở về, ngay cả trình tự của chân trái chân phải cũng giống nhau. Hỏi: "Tiên sinh, thế nào rồi?"
Công Tôn suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói: "Nếu nói tới vết thương, về cơ bản cũng giống mấy người trước đó, chỗ khác biệt thì phải chờ khi nào về mới xác định được. Lát nữa Triển hộ vệ đi tuần phố, có thể hỏi thăm thân thế của Tàn Kỳ thử, dù tú bà không chịu nói, bên phía nha hoàn chắc cũng biết không ít."
Triển Chiêu nghe vậy sắc mặt đau khổ, ngửa đầu nhìn trời một hồi, tay còn khẩy kiếm tuệ rũ xuống trên chuôi Cự Khuyết. Cuối cùng giọng điệu xoắn xuýt lại loáng thoáng kỳ vọng, hỏi: "Tiên sinh, nhất định phải là Triển mỗ đi hỏi thăm sao?"
Công Tôn cười vô hại: "Bạch thiếu hiệp đương nhiên sẽ đi theo."
Chân mày Triển Chiêu nhăn lại, cuối cùng như đã cam chịu số phận hung hăng gật đầu: "Được, tiên sinh yên tâm, Triển mỗ sẽ đi."
Nụ cười trên mặt Công Tôn vẫn không đổi, đưa tay chọt chọt hắn, chỉ chỉ phía trước: "Kìa, người tới rồi."
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bóng dáng trắng tinh đi tới đối diện mình, trong tay còn xách theo cái rương to hơn hẳn người khác. Triển Chiêu nhoáng người thân hình thoắt một cái, đã xuất hiện bên người Bạch Ngọc Đường, ngửi quanh người y, cuối cùng ngửi cái rương. Ngửa đầu, mắt mèo cong lên, cười híp mắt hỏi: "Cái gì vậy? Bạch Ngũ gia."
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, lẩm bẩm một câu: "Mũi mèo." Nâng cái rương tới trước mặt hắn: "Đây, tự xem đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triển Chiêu vẻ mặt chờ mong mở rương ra, sau đó đứng ngốc tại chỗ. Chỉ thấy bên trong rương chứa toàn đồ ăn. Bánh bao, vài loại bánh điểm tâm, còn có gà quay vịt quay. Thậm chí ngay cả cá giấm, sữa đậu nành, canh trứng gà cũng có. Công phu Bạch Ngọc Đường tốt, một đường đi rất vững, nước canh một giọt cũng không bị đổ.
Triển Chiêu gãi đầu nhìn y: "Trạch Diễm, ăn không hết đâu."
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn người phía sau: "Cùng ăn thì sao?"
Triển Chiêu gật đầu, mặt mày cong cong, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Công Tôn phía sau liếc mắt nhìn, hơi thở dài, quả nhiên chuyện này cũng chỉ có đại kim chủ như Bạch Ngọc Đường mới làm được. Mấy món này, đừng nói Triển Chiêu, dù có thêm mười mấy người nữa cũng đủ ăn.
Một cánh tay Bạch Ngọc Đường nâng rương gỗ lớn kia, trên đường đi theo Triển Chiêu vừa nói vừa cười, ung dung đến mức làm mọi người Khai Phong phủ phía sau nhìn thấy mà 'hãi hùng khiếp vía'. Rất sợ Bạch Ngọc Đường mất thăng bằng, một rương thức ăn ngon kia đều thành đồ cúng thổ địa.
Nhưng đoạn đường này Bạch Ngọc Đường lại đi vững vàng ổn định, người phía sau luôn chuẩn bị tinh thần xông về phía trước, Tứ đại môn trụ tới tiếp cái rương thiếu chút nữa sụp đổ.
Suốt dọc đường miệng Triển Chiêu cũng không rảnh rỗi, vừa ăn vừa trò chuyện, vô cùng bận rộn. Đợi đến khi tới ngoài cửa Khai Phong phủ, cả tay và miệng của Triển Chiêu đều đã bóng nhẫy.
Bàn tay trống không của Bạch Ngọc Đường cầm một chiếc khăn đưa tới, Triển Chiêu rất tự nhiên ghé mặt sang. Khóe môi Bạch Ngọc Đường không nhịn được cong lên, ấn khăn chà chà miệng hắn, sau đó lại chỉ chỉ tay hắn.
Triển Chiêu ngửa đầu, đặt Cự Khuyết lên sư tử bằng đá bên cạnh, sau đó giơ cả hai tay lên phía trước Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bỏ rương xuống, kéo tay người kia tới trước mặt mình, cầm khăn, cẩn thận lau mười ngón tay mảnh khảnh kia.
Công Tôn phía sau ho khẽ một tiếng, hơi ngước đầu, đi lướt qua hai người kia, trực tiếp vào Khai Phong phủ. Tứ đại môn trụ và chúng bọn nha dịch cũng nhất trí vò đầu bứt tai, một đường ngắm trời nhìn đất, bước nhanh theo y vào trong.
Khai Phong phủ trừ Bao đại nhân và Vương Triều ra, những người khác đều còn độc thân. Lúc đầu Triển Chiêu là trụ cột vững chắc của đại quân độc thân, tiếc là Bạch Ngọc Đường lại xuất hiện. Hai người dính nhau như vậy, coi như là một cặp rồi.
Tiếp đó đó nhóm người độc thân từ lớn tới nhỏ tiếp tục nhìn hai cặp biến thành ba cặp, hoặc là ra vào có đôi, hoặc là thư từ qua lại. Ai nhìn cũng ghen tị đến đỏ mắt, bản thân thì chỉ có thể lo lắng suông.
Sau đó Bàng Thống đúng lúc xuất hiện, nhìn mọi người đang đứng ngoài cửa, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Cánh tay dài duỗi ra, cực kỳ thuận tay ôm bả vai Công Tôn, nói: "Nhìn gì vậy? Nhanh vào đi chứ." Dứt lời trên tay dùng chút lực, Công Tôn xoay một vòng, bị hắn kéo vào. Tiếp đó phía sau lưng hai người mát lạnh, mấy ánh mắt từ trên người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tách ra, nhìn về phía bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro