Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu
Sư huynh
2024-09-10 10:45:12
Nếu muốn bắt người, vậy một mình Triển Chiêu có thể bằng cả một nhóm bộ khoái; nếu muốn đánh nhau, một mình Triển Chiêu có thể thay một đội quân hoàng thành; nhưng nếu phải phân tích vụ án, hay nói về bí sử liên quan tới hoàng gia, vậy thì đúng là có hắn hay không có hắn cũng chẳng khác gì mấy.
Chờ tiểu nhị bưng tất cả món ăn lên, Triển Chiêu gần như đã 'quên' hết việc mình xoắn xuýt ban nãy. Cầm đũa, nếm thử cả bàn đầy đồ ăn kia, sau đó dựa theo sở thích của mình phân ra đủ loại.
Bạch Ngọc Đường vẫn cầm chén sứ trắng kia, chậm rãi thưởng thức rượu trong chén. Ánh mắt dường như không có mục đích nhìn tới nhìn lui trên đường cái cạnh sân nhỏ kia. Cuối cùng ánh mắt dừng trên người một nam tử đứng bên sạp tranh, ngón tay khẽ nhúc nhích, chén sứ vừa nãy còn đang cầm trên đầu ngón tay đã không thấy đâu.
Đầu của người phía dưới lệch sang một bên, nhấc tay, vừa lúc đón được chén sứ trắng. Nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, nhếch miệng. Dứt khoát nhảy lên khung cửa sổ, cười khúc khích vò đầu: "Sư đệ, hì hì."
Triển Chiêu nghe vậy sửng sốt, cắn đũa ngẩng đầu. Chỉ thấy có một nam tử mặc áo choàng xanh nhạt, tay cầm trường côn*, tuổi tác lớn hơn Bạch Ngọc Đường rất nhiều đang ngồi xổm ngay khung cửa sổ phía trước hắn.
Triển Chiêu hé miệng, nhìn Bạch Ngọc Đường. Biểu cảm trên mặt Bạch Ngọc Đường có hơi bất đắc dĩ, hình như đang hối hận ban nãy bản thân ra tay thừa. Mở miệng hồi lâu, mới nói: "Đồ đệ của sư thúc ta, Huyền Dương, sư thúc và sư phụ cùng đi vân du, nên để huynh ấy đi theo ta."
Triển Chiêu tiếp tục nhìn y: "Sao trước đây lại không thấy huynh ấy?"
Bạch Ngọc Đường tiếp tục thở dài: "Huynh ấy vẫn luôn ở Vong Ưu Cốc, không biết sao hôm nay lại tới đây." Sau đó nhìn về phía người còn đang cười khúc khích: "Sư huynh, sao huynh lại tới đây? Nếu không có bạc, cứ tới Bạch gia lấy là được, ở đây hỗn loạn, sư thúc sẽ lo lắng."
Huyền Dương nhảy xuống khung cửa sổ, trực tiếp đứng ở trên bàn. Cười khúc khích nhìn Triển Chiêu, tiếp đó mở miệng hỏi: "Đệ chính là Triển Tiểu Miêu tam ca nói hả? Hì hì, đẹp y như sư đệ vậy, hì hì hì."
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Triển Chiêu ngơ ngác gật đầu: "Phải, tại hạ chính là Triển Chiêu."
Huyền Dương lại cười ngây ngô, một lúc lâu sau mới nhảy ra hai chữ: "Đệ muội."
Triển Chiêu ngẩn ra, trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên. Bạch Ngọc Đường thở dài, che kín mắt mình.
Huyền Dương nhảy xuống bàn, ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường, cầm chén sứ trắng khi nãy thả lại trên bàn, xách bầu rượu lên ngửi thử, rồi ngửa đầu trực tiếp uống một hớp lớn lên miệng bình. Cuối cùng cười nói: "Mùi vị không tệ, nhưng mà uống không ngon bằng rượu trên Hãm Không đảo." Dứt lời lại uống thêm một hớp nữa, còn chép chép miệng, nói: "Sư phụ kêu ta tới."
Bạch Ngọc Đường giật mình sửng sốt, thả tay xuống nhìn hắn: "Sư thúc?"
"Ôi." Huyền Dương bóp giọng giả giọng nữ: "Đi nói cho con chuột nhỏ, mấy cái quan tài kia không biết bị ai đào mồ lên, kêu chuột nhỏ cẩn thận một chút." Sau đó buông lỏng tay, giọng nói trở lại như cũ, cười hì hì nói: "Hì hì, sư phụ nói vậy đó." Dứt lời còn chêm thêm một câu giải thích: "Tới xem đệ á."
Bạch Ngọc Đường há miệng, lần thứ hai đỡ trán. Hình như nhớ tới gì đó, hỏi: "Lúc nãy huynh đang nhìn gì vậy?"
Huyền Dương toét miệng: "Đệ đoán xem."
Bạch Ngọc Đường cầm chuôi đao, Huyền Dương vội vàng đổi giọng: "Hì hì, sư đệ đừng giận, ban nãy ta nhìn thấy người quen." Vừa nói vừa chỉ một ngón tay tới sạp tranh vừa rồi: "Trên cái bàn đó đó, hì hì, ta nghe sư phụ nói, lần này đệ sẽ cần thứ kia."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn ra bên ngoài: "Cái nào?"
Huyền Dương đưa tay không biết đang chỉ về phía nào, miệng thì nói: "Cái kia kìa, chậu hoa mặt nạ kia á."
Bạch Ngọc Đường nhìn sang hướng hắn chỉ, nơi đó có một loạt tranh vẽ chậu hoa mặt nạ, khẽ thở dài, hô 'Tiểu nhị'. Tiểu nhị bên ngoài nghe thấy vội vàng chạy tới: "Ngũ gia có gì phân phó?"
Bạch Ngọc Đường ném một thỏi bạc tới, nói: "Mua hết toàn bộ mấy bức vẽ chậu hoa mặt nạ ở dưới cho ta, bạc còn dư lại cứ giữ lấy."
Tiểu nhị vội lên tiếng trả lời, cúi đầu khom lưng đáp: "Ngũ gia chờ một lát, tiểu nhân sẽ lập tức trở lại."
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường 'Mua hết? Phá của.'
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, ánh mắt lướt nhẹ qua đồ ăn đầy bàn. Mặt Triển Chiêu nóng lên, cúi đầu tiếp tục bới cơm. Ý cười trên mặt Bạch Ngọc Đường càng sâu, tiến tới, hạ giọng nói bên tai hắn: "Bạch gia gia tiêu tiền cho Miêu Nhi, dù nhiều hay ít cũng là đạo lý hiển nhiên, cứ tiêu thoải mái."
Triển Chiêu đưa tay xoa lỗ tai, tiếp tục dùng bữa, chẳng qua dù đã cố gắng kiềm lại nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên.
Bạch Ngọc Đường rút người về, tay chống lên má, khẽ nâng cằm nhìn hắn: "Miêu Nhi? Có vui không?"
Triển Chiêu gắng sức lau sạch khóe môi, đáp: "Không biết ngươi đang nói gì cả."
Bạch Ngọc Đường cong môi không tiếng động cười, ngồi dậy đưa tay xoa vành tai hắn. Triển Chiêu liếc nhìn Huyền Dương, nghiêng người tránh đi, lại bị Bạch Ngọc Đường kéo về. Triển Chiêu nghiêng đầu trừng y, ý cười trên mặt Bạch Ngọc Đường càng sâu hơn.
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, Bạch Ngọc Đường mới buông lỏng tay, hô: "Vào đi."
Tiểu nhị của quán cười khanh khách đi tới, trong lòng ôm một bọc tranh, đưa qua: "Ngũ gia, tranh của ngài."
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp làm gì, Huyền Dương đã tiến tới nhận lấy, mở một cuộn tranh ra bắt đầu lật. Tiểu nhị ngẩn ra, sau đó cười cười với Bạch Ngọc Đường, rời khỏi nhã gian.
Bạch Ngọc Đường nhìn Huyền Dương ở đó lật tranh chữ, với tay cầm bầu rượu. Ngón tay vừa chạm vào phần quai, ngưng lại một chút, ánh mắt quét đến miệng bình, lại yên lặng rụt tay về. Chuyển tay lấy ấm trà tới rót vào ly.
Bưng ly lên, vừa mới uống một hớp nước trà, Huyền Dương 'soạt' một cái đứng lên, nhét một bức tranh dưới mũi y, chỉ vào 'mặt nạ' được vẽ phía trên nói: "Sư đệ, cái này nè cái này nè."
Bạch Ngọc Đường sặc trà, đưa tay nhận lấy bức tranh hắn đưa tới, Triển Chiêu cũng đặt đũa xuống xáp lại gần.
Bức tranh rất đơn giản, một giá sách, phía trên lại trống trải không có một quyển sách nào. Trước giá sách có một bàn sách, trên bàn chỉ đặt một chậu hoa không biết tên. Phía sau chậu hoa có dựng một chiếc mặt nạ màu trắng chỉ lộ nửa mặt. Trên mặt nạ có vết khắc nhàn nhạt, nhìn qua chắc là khắc hoa văn. Chậu hoa không được vẽ về phía chính diện, chỉ có thể thấy một góc. Góc khuất đó dường như được vẽ một màn sương nhạt, trong sương mù là một khối ngọc quyết*.
"Nhìn này." Huyền Dương đưa tay chỉ phần cằm của mặt nạ: "Cái này ta còn nhớ, lúc bé ta từng thấy qua, là người quen đó."
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, Huyền Dương suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục nói: "Sư phụ cũng từng gặp, có người từng đeo nó, chỉ là lúc đó phần cằm lại biến mất, trước đó vẫn rất bình thường."
Triển Chiêu nghe vậy, vội vàng hỏi: "Khi còn bé? Huyền huynh có nhớ rõ là lúc nào không?"
Huyền Dương nghiêng đầu, nửa ngày sau, lắc đầu nói: "Không nhớ được, chắc là hơn mười năm trước."
Bạch Ngọc Đường lại hỏi: "Vậy sư thúc có nói ta cần gì không?"
"Chuyện này hả." Huyền Dương lại chọc lên mặt nạ trên bức tranh: "Sư phụ nói, thứ này, người quan trọng nhất của đệ cảm thấy hứng thú, cho nên đệ cần."
Lời vừa dứt, Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay đầu nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu cũng ngẩng đầu nhìn y, thấy người kia nhìn mình, lỗ tai đỏ lên, quay đầu về.
Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại, tiếp tục hỏi: "Sư thúc có nói tại sao lại thấy hứng thú hay không?"
Huyền Dương bóp giọng, thanh âm lanh lảnh nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, nói con cần thì con cứ cần đi." Sau đó khôi phục giọng nói: "Hì hì, sư phụ nói nếu đệ hỏi sao lại cần, kêu ta nói vậy là được."
Bạch Ngọc Đường lại thở dài: "Sư thúc còn nói gì không?"
Huyền Dương xua tay với y, bộ dáng phóng khoáng đáp: "Không được, sư phụ nói rồi, đệ phải hỏi trước, ta mới được nói cho đệ biết nguời đã nói gì."
Chờ tiểu nhị bưng tất cả món ăn lên, Triển Chiêu gần như đã 'quên' hết việc mình xoắn xuýt ban nãy. Cầm đũa, nếm thử cả bàn đầy đồ ăn kia, sau đó dựa theo sở thích của mình phân ra đủ loại.
Bạch Ngọc Đường vẫn cầm chén sứ trắng kia, chậm rãi thưởng thức rượu trong chén. Ánh mắt dường như không có mục đích nhìn tới nhìn lui trên đường cái cạnh sân nhỏ kia. Cuối cùng ánh mắt dừng trên người một nam tử đứng bên sạp tranh, ngón tay khẽ nhúc nhích, chén sứ vừa nãy còn đang cầm trên đầu ngón tay đã không thấy đâu.
Đầu của người phía dưới lệch sang một bên, nhấc tay, vừa lúc đón được chén sứ trắng. Nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, nhếch miệng. Dứt khoát nhảy lên khung cửa sổ, cười khúc khích vò đầu: "Sư đệ, hì hì."
Triển Chiêu nghe vậy sửng sốt, cắn đũa ngẩng đầu. Chỉ thấy có một nam tử mặc áo choàng xanh nhạt, tay cầm trường côn*, tuổi tác lớn hơn Bạch Ngọc Đường rất nhiều đang ngồi xổm ngay khung cửa sổ phía trước hắn.
Triển Chiêu hé miệng, nhìn Bạch Ngọc Đường. Biểu cảm trên mặt Bạch Ngọc Đường có hơi bất đắc dĩ, hình như đang hối hận ban nãy bản thân ra tay thừa. Mở miệng hồi lâu, mới nói: "Đồ đệ của sư thúc ta, Huyền Dương, sư thúc và sư phụ cùng đi vân du, nên để huynh ấy đi theo ta."
Triển Chiêu tiếp tục nhìn y: "Sao trước đây lại không thấy huynh ấy?"
Bạch Ngọc Đường tiếp tục thở dài: "Huynh ấy vẫn luôn ở Vong Ưu Cốc, không biết sao hôm nay lại tới đây." Sau đó nhìn về phía người còn đang cười khúc khích: "Sư huynh, sao huynh lại tới đây? Nếu không có bạc, cứ tới Bạch gia lấy là được, ở đây hỗn loạn, sư thúc sẽ lo lắng."
Huyền Dương nhảy xuống khung cửa sổ, trực tiếp đứng ở trên bàn. Cười khúc khích nhìn Triển Chiêu, tiếp đó mở miệng hỏi: "Đệ chính là Triển Tiểu Miêu tam ca nói hả? Hì hì, đẹp y như sư đệ vậy, hì hì hì."
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Triển Chiêu ngơ ngác gật đầu: "Phải, tại hạ chính là Triển Chiêu."
Huyền Dương lại cười ngây ngô, một lúc lâu sau mới nhảy ra hai chữ: "Đệ muội."
Triển Chiêu ngẩn ra, trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên. Bạch Ngọc Đường thở dài, che kín mắt mình.
Huyền Dương nhảy xuống bàn, ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường, cầm chén sứ trắng khi nãy thả lại trên bàn, xách bầu rượu lên ngửi thử, rồi ngửa đầu trực tiếp uống một hớp lớn lên miệng bình. Cuối cùng cười nói: "Mùi vị không tệ, nhưng mà uống không ngon bằng rượu trên Hãm Không đảo." Dứt lời lại uống thêm một hớp nữa, còn chép chép miệng, nói: "Sư phụ kêu ta tới."
Bạch Ngọc Đường giật mình sửng sốt, thả tay xuống nhìn hắn: "Sư thúc?"
"Ôi." Huyền Dương bóp giọng giả giọng nữ: "Đi nói cho con chuột nhỏ, mấy cái quan tài kia không biết bị ai đào mồ lên, kêu chuột nhỏ cẩn thận một chút." Sau đó buông lỏng tay, giọng nói trở lại như cũ, cười hì hì nói: "Hì hì, sư phụ nói vậy đó." Dứt lời còn chêm thêm một câu giải thích: "Tới xem đệ á."
Bạch Ngọc Đường há miệng, lần thứ hai đỡ trán. Hình như nhớ tới gì đó, hỏi: "Lúc nãy huynh đang nhìn gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyền Dương toét miệng: "Đệ đoán xem."
Bạch Ngọc Đường cầm chuôi đao, Huyền Dương vội vàng đổi giọng: "Hì hì, sư đệ đừng giận, ban nãy ta nhìn thấy người quen." Vừa nói vừa chỉ một ngón tay tới sạp tranh vừa rồi: "Trên cái bàn đó đó, hì hì, ta nghe sư phụ nói, lần này đệ sẽ cần thứ kia."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn ra bên ngoài: "Cái nào?"
Huyền Dương đưa tay không biết đang chỉ về phía nào, miệng thì nói: "Cái kia kìa, chậu hoa mặt nạ kia á."
Bạch Ngọc Đường nhìn sang hướng hắn chỉ, nơi đó có một loạt tranh vẽ chậu hoa mặt nạ, khẽ thở dài, hô 'Tiểu nhị'. Tiểu nhị bên ngoài nghe thấy vội vàng chạy tới: "Ngũ gia có gì phân phó?"
Bạch Ngọc Đường ném một thỏi bạc tới, nói: "Mua hết toàn bộ mấy bức vẽ chậu hoa mặt nạ ở dưới cho ta, bạc còn dư lại cứ giữ lấy."
Tiểu nhị vội lên tiếng trả lời, cúi đầu khom lưng đáp: "Ngũ gia chờ một lát, tiểu nhân sẽ lập tức trở lại."
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường 'Mua hết? Phá của.'
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, ánh mắt lướt nhẹ qua đồ ăn đầy bàn. Mặt Triển Chiêu nóng lên, cúi đầu tiếp tục bới cơm. Ý cười trên mặt Bạch Ngọc Đường càng sâu, tiến tới, hạ giọng nói bên tai hắn: "Bạch gia gia tiêu tiền cho Miêu Nhi, dù nhiều hay ít cũng là đạo lý hiển nhiên, cứ tiêu thoải mái."
Triển Chiêu đưa tay xoa lỗ tai, tiếp tục dùng bữa, chẳng qua dù đã cố gắng kiềm lại nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên.
Bạch Ngọc Đường rút người về, tay chống lên má, khẽ nâng cằm nhìn hắn: "Miêu Nhi? Có vui không?"
Triển Chiêu gắng sức lau sạch khóe môi, đáp: "Không biết ngươi đang nói gì cả."
Bạch Ngọc Đường cong môi không tiếng động cười, ngồi dậy đưa tay xoa vành tai hắn. Triển Chiêu liếc nhìn Huyền Dương, nghiêng người tránh đi, lại bị Bạch Ngọc Đường kéo về. Triển Chiêu nghiêng đầu trừng y, ý cười trên mặt Bạch Ngọc Đường càng sâu hơn.
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, Bạch Ngọc Đường mới buông lỏng tay, hô: "Vào đi."
Tiểu nhị của quán cười khanh khách đi tới, trong lòng ôm một bọc tranh, đưa qua: "Ngũ gia, tranh của ngài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp làm gì, Huyền Dương đã tiến tới nhận lấy, mở một cuộn tranh ra bắt đầu lật. Tiểu nhị ngẩn ra, sau đó cười cười với Bạch Ngọc Đường, rời khỏi nhã gian.
Bạch Ngọc Đường nhìn Huyền Dương ở đó lật tranh chữ, với tay cầm bầu rượu. Ngón tay vừa chạm vào phần quai, ngưng lại một chút, ánh mắt quét đến miệng bình, lại yên lặng rụt tay về. Chuyển tay lấy ấm trà tới rót vào ly.
Bưng ly lên, vừa mới uống một hớp nước trà, Huyền Dương 'soạt' một cái đứng lên, nhét một bức tranh dưới mũi y, chỉ vào 'mặt nạ' được vẽ phía trên nói: "Sư đệ, cái này nè cái này nè."
Bạch Ngọc Đường sặc trà, đưa tay nhận lấy bức tranh hắn đưa tới, Triển Chiêu cũng đặt đũa xuống xáp lại gần.
Bức tranh rất đơn giản, một giá sách, phía trên lại trống trải không có một quyển sách nào. Trước giá sách có một bàn sách, trên bàn chỉ đặt một chậu hoa không biết tên. Phía sau chậu hoa có dựng một chiếc mặt nạ màu trắng chỉ lộ nửa mặt. Trên mặt nạ có vết khắc nhàn nhạt, nhìn qua chắc là khắc hoa văn. Chậu hoa không được vẽ về phía chính diện, chỉ có thể thấy một góc. Góc khuất đó dường như được vẽ một màn sương nhạt, trong sương mù là một khối ngọc quyết*.
"Nhìn này." Huyền Dương đưa tay chỉ phần cằm của mặt nạ: "Cái này ta còn nhớ, lúc bé ta từng thấy qua, là người quen đó."
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, Huyền Dương suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục nói: "Sư phụ cũng từng gặp, có người từng đeo nó, chỉ là lúc đó phần cằm lại biến mất, trước đó vẫn rất bình thường."
Triển Chiêu nghe vậy, vội vàng hỏi: "Khi còn bé? Huyền huynh có nhớ rõ là lúc nào không?"
Huyền Dương nghiêng đầu, nửa ngày sau, lắc đầu nói: "Không nhớ được, chắc là hơn mười năm trước."
Bạch Ngọc Đường lại hỏi: "Vậy sư thúc có nói ta cần gì không?"
"Chuyện này hả." Huyền Dương lại chọc lên mặt nạ trên bức tranh: "Sư phụ nói, thứ này, người quan trọng nhất của đệ cảm thấy hứng thú, cho nên đệ cần."
Lời vừa dứt, Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay đầu nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu cũng ngẩng đầu nhìn y, thấy người kia nhìn mình, lỗ tai đỏ lên, quay đầu về.
Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại, tiếp tục hỏi: "Sư thúc có nói tại sao lại thấy hứng thú hay không?"
Huyền Dương bóp giọng, thanh âm lanh lảnh nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, nói con cần thì con cứ cần đi." Sau đó khôi phục giọng nói: "Hì hì, sư phụ nói nếu đệ hỏi sao lại cần, kêu ta nói vậy là được."
Bạch Ngọc Đường lại thở dài: "Sư thúc còn nói gì không?"
Huyền Dương xua tay với y, bộ dáng phóng khoáng đáp: "Không được, sư phụ nói rồi, đệ phải hỏi trước, ta mới được nói cho đệ biết nguời đã nói gì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro