Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu
Theo dõi
2024-09-10 10:45:12
EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
Đám người Lư Phương vẫn luôn đưa nhóm Triển Chiêu đến cửa thành Tùng Giang phủ. Triển Chiêu vốn nghĩ tên Hoa Đồng xuất quỷ nhập thần kia sẽ tới, lại không ngờ rằng đêm qua lúc Bạch Ngọc Đường đuổi theo mình tới Tùng Giang phủ người ta đã không thấy đâu.
Từ Khánh còn cố ý ghé qua bến thuyền nhìn thử, tấm nền gỗ chỉ thiếu hai tấm ván hôm qua Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bẻ, không biết tên nhóc kia rời đi kiểu gì. Cũng có thể ngủ lại một đêm ở đâu đó, sáng sớm vội vàng đưa thuyền ra biển.
Tưởng Bình và Huyền Trọng Ôn làm ổ trong xe ngựa nhỏ giọng thầm thì không biết đang nói gì, Từ Khánh ở bên ngoài đánh xe, lực tay có hơi lớn, lúc đánh ngựa có chút nóng ruột. Sau đó bị Tưởng Bình kéo vào, mình thì đi ra đánh xe.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau xe ngựa, dọc theo đường đi không có 'tán tỉnh' nhau như ba người trên xe ngựa tưởng tượng, trái lại rất an tĩnh. Triển Chiêu nằm ngửa trên lưng ngựa, một tay gối sau gáy, một tay nhéo cằm, như đang suy tư điều gì. Cũng không biết có phải Hoa Tuyết học gì từ chỗ Ngọc Linh Lung không, dây cương rũ xuống một bên bị nó ngậm trong miệng.
Một tay Bạch Ngọc Đường kéo dây cương, eo lưng thẳng tắp cực kì tự nhiên, liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên người, có chút bất đắc dĩ: "Khó trách cái yên của ngươi trông kỳ quái vậy, thì ra là dùng thế này."
Triển Chiêu cười hì hì lên tiếng trả lời: "Đương nhiên, không thì cấn lưng lắm, Hoa Tuyết văn tĩnh, như vậy cũng thoải mái hơn."
Bạch Ngọc Đường chìa tay qua, Ngọc Linh Lung tức khắc ăn ý bước tới, để tay y có thể vừa lúc đụng vào mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu đang nhắm mắt lại, chóp mũi đột nhiên bị hai đầu ngón tay lành lạnh nắm lấy, mở mắt ra nhìn, Bạch Ngọc Đường đã vươn người sang, khuôn mặt tuấn tú dừng ngay phía trên mặt hắn. Ngón tay thon dài ấn chóp mũi hắn, còn không có ý tốt nhéo nhéo.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn y, nâng đầu lên. Bạch Ngọc Đường nở nụ cười cưng chiều, thu tay lại, trực tiếp cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của Triển Chiêu. Sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắn, rất hài lòng nhìn Triển Chiêu đã đỏ từ lỗ tai đến tận cổ.
Tưởng Bình phía trước vừa lúc quay đầu xem hai đệ đệ đang làm gì, sau đó lại che mắt quay đầu lại. Coi bộ hắn với Từ Khánh hoàn toàn dư thừa rồi, hai đứa này không có xíu ngượng ngùng nào hết. Ngẩng đầu nhìn trời, thật là, trời vẫn còn rõ như ban ngày, trong xanh sáng sủa vậy mà.
Bạch Ngọc Đường lần nữa ngồi thẳng người, hỏi: "Miêu Nhi, cả đoạn đường này ngươi đều im lặng, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?"
"À." Ánh mắt Triển Chiêu quét tới quét lui, có chút muốn nói lại thôi.
Bạch Ngọc Đường lại nói trúng tâm sự của hắn: "Đang nghĩ về mấy lời Hoa Đồng nói hôm qua à?"
Triển Chiêu gãi đầu: "Ừm, phải." Sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường, vội vàng giải thích: "Ta không có nghi ngờ bằng hữu của ngươi, ta chỉ thắc mắc sao hắn biết được, nếu hắn cũng có một chân trong chuyện này, hắn cũng không nên nói cho ta biết, cho nên." Triển Chiêu lại liếc nhìn sắc mặt rõ ràng không quá tốt của Bạch Ngọc Đường, không nói nữa.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, thấy vẻ mặt tủi thân của hắn nhịn không được bật cười. Đưa tay gõ nhẹ lên trán hắn, sau cùng nắm lấy bàn tay hắn đang đặt lên ngực: "Điểm này thật sự rất đáng nghi, tối hôm qua ta cũng suy nghĩ rất lâu, Hoa Đồng thuộc kiểu người không có lợi sẽ không dậy sớm, hôm qua hắn nhắc nhở một câu thật sự làm ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn."
Triển Chiêu trở mình ngồi dậy, vẫn nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, nói: "Như vậy xem ra có hai nhóm người, hơn nữa có vẻ như mục đích của cả hai đều giống nhau." Dừng một chút, lại nói: "Có lẽ, không chỉ có hai nhóm người."
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, chậm rãi gật đầu: "Quả vậy." Quay đầu thấy chân mày Triển Chiêu cau chặt lại, thở dài: "Đúng là Miêu Nhi mệnh lao lực mà."
Triển Chiêu ngẩn ra, tức thì bật cười: "Vốn cũng không phải, chắc là do thói quen thôi." Đưa tay vỗ vỗ cổ của Hoa Tuyết, cầm lấy dây cương, lại bắt đầu lo nghĩ: "Cũng không biết hộ vệ Khai Phong phủ mấy ngày nay là do ai đảm nhiệm nữa, Hắc Hồ chắc sẽ giúp một tay, nhưng mấy việc như tuần phố hắn lại không biết quản, không biết nhóm Hổ Tử, Vương đại ca có ứng phó nổi không."
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: "Không chỉ là mệnh lao lực, còn có mệnh nhọc lòng nữa, ta nói này Miêu Nhi, ngươi không thể nghỉ ngơi một chút à?"
Triển Chiêu cười cười, quay đầu tiếp tục nhìn phía trước, đổi chủ đề: "Trạch Diễm, ngươi nói xem bây giờ Công Tôn tiên sinh đang làm gì? Nếu có thể nấu kẹo chờ ta thì tốt biết mấy." Trên thực tế Công Tôn đúng là có nấu kẹo, đáng tiếc, toàn bộ đã vào bụng của Bàng Thống.
(Editor: Ơ kìa, em nhớ chương trước anh nói không ăn đồ của trẻ con mà anh ơi?)
Lúc đầu đoàn người đi từ Tùng Giang phủ đến châu huyện nhỏ kế tiếp chỉ mất một buổi sáng. Tiếc là cũng có phải có phải Huyền Trọng Ôn cố ý hay không, thấy rừng cây lại phải đi vệ sinh, đi lên đi xuống mấy lần. Xe ngựa đi một lúc lại dừng lại, có làm cỡ nào tốc độ cũng không nhanh lên được.
Trời dần tối, nhóm người chỉ đành phải dừng lại, tìm một chỗ ngủ ngoài trời.
Triển Chiêu không quá để ý, khuôn mặt vẫn ôn hòa như trước, đi vào trong rừng nhặt chút củi về, từ trong lòng móc ra một gói chiết hỏa tử* được bọc kín bằng sáp ra để nhóm lửa. Sau đó ngồi xuống, nhìn quanh rừng cây, nói: "Cũng không biết trong rừng có mãnh thú gì không nữa, tuy trời nóng, nhưng nhóm chút lửa sẽ an toàn hơn, nếu lão tiên sinh mệt mỏi, cứ đi nghỉ ngơi trước, không việc gì phải ngại."
*Chiết hỏa tử: vật dùng để chiếu sáng đốt lửa trong phim truyện cổ trang, nhỏ hơn đuốc.
Huyền Trọng Ôn xoa xoa bụng, cười đáp: "Già rồi, thân thể không tốt, cũng không còn hữu ích nữa, mấy vị đây không phiền chứ."
Triển Chiêu cũng cười cười: "Sao lão tiên sinh lại nói vậy? Ở chỗ của vãn bối còn chút lương khô, lão tiên sinh có muốn ăn lót bụng trước không?"
Huyền Trọng Ôn tiếp tục xoa bụng: "Ai da, người già rồi, dạ dày không tốt, đường này ta từng đi qua, bên kia có một thôn nhỏ, Nam Hiệp không ngại hạ mình, giúp lão hủ xin một chén cháo nóng được không?"
Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhíu mày: "Đã như vậy, sao chúng ta không vào thôn ngủ nhờ một đêm, cùng lắm thì cho bọn họ chút bạc thôi mà."
Triển Chiêu kéo kéo tay y: "Trời đã trễ thế này rồi, có lẽ lão tiên sinh không muốn gây phiền phức, ta đi xin chút gạo, các vị cứ chờ ở đây." Dứt lời thi triển khinh công, nhảy lên ngọn cây. Bạch Ngọc Đường cũng nhấc mũi chân đuổi theo.
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường kêu một tiếng, đưa tay kéo ống tay áo Triển Chiêu. Triển Chiêu vừa quay đầu lại, đã thấy chân mày Bạch Ngũ gia cau thành chữ 'Xuyên' (川).
Triển Chiêu lướt qua y rồi quay qua nhìn lại, Bạch Ngọc Đường xoay mặt hắn, để hắn nhìn mình: "Đừng nhìn nữa, mấy tên tiểu lâu la kia một mình tam ca cũng có thể xử lý được, không cần lo lắng."
Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra lão tiên sinh đang muốn nhắc nhở chúng ta." Dừng một chút, nói: "Có lẽ ông ấy muốn nhắc nhở ta gì đó, thế nhưng lại không dễ nói, có lẽ là không biết nên nói thẳng ra thế nào, đã như vậy, không bằng ta cứ làm theo lời ông ấy."
Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu nhìn đằng sau mình, hơi nhướng mày, nói: "Đám người đi theo chúng ta khi nãy chẳng qua là vài tên lâu la, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay mới có cao thủ xuất hiện, ông lão kia chắc là sợ vào thành sẽ khiến người vô tội bị thương."
Triển Chiêu gật đầu, sau đó đột nhiên cười nhào tới, hai tay cùng đè lại lông mày y: "Đừng nhíu mày nữa Bạch Ngũ gia, sắp thành lão già rồi đó."
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lập tức trở nên bất đắc dĩ, bắt lấy hai cái vuốt mèo đang dính trên mặt mình: "Thành lão già rồi thì ngươi không cần nữa à?"
"Ai nói vậy, biến thành ông lão rồi vẫn là một ông lão đẹp trai." Triển Chiêu vươn hai ngón tay, cố gắng chọt gò má của Bạch Ngọc Đường: "Biến thành thế nào đều là của ta." Nói xong phồng má nhìn y.
Bạch Ngọc Đường siết chặt cổ tay hắn, ngăn không cho hắn lộn xộn, hỏi: "Nếu không phải là ông lão đẹp trai thì không cần?"
Triển Chiêu cười tủm tỉm: "Sao lại không phải, dù biến thành thế nào đều là một ông lão đẹp trai, đều là của ta."
Bạch Ngọc Đường bật cười, đáp: "Rồi rồi rồi, mau lên, còn kéo nữa ông lão kia sẽ đói chết đó."
Triển Chiêu cười cười, thân mình nhảy lên, chạy tới thôn nhỏ cách đó không xa. Bạch Ngọc Đường lại không theo sau, mà đứng thẳng người trên ngọn cây nhìn xung quanh, ánh mắt vừa rồi còn mang vẻ cưng chiều ấm áp đã trở nên lạnh nhạt. Sau đó đột nhiên giơ một tay lên, một viên Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch cứng rắn mang theo nội lực xé gió bay tới. Tiếp đó nhảy người, đuổi theo Triển Chiêu.
Mãi cho đến khi hai bóng trắng một trước một sau đã rời khỏi, một người phía xa xa xoa cánh tay tê dại vì bị chấn động mới đi ra từ sau một thân cây, nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi. Viên Phi Hoàng Thạch vừa rồi của Bạch Ngọc Đường chắc chắn là nhằm vào cái mạng của gã, lời đồn nói Bạch Ngũ gia không xen vào việc của người khác. Không biết lời đồn này sai lầm hay còn nguyên do gì khác.
Triển Chiêu đi tới một căn nhà gần cửa thôn nhất xin chút gạo, lại đổ đầy túi nước. Sau đó kiên quyết đưa cho người ta chút bạc vụn, mới kéo Bạch Ngọc Đường đi về. Dọc theo đường đi lúc bị chiếm hời vẫn sẽ đỏ mặt, nhưng cũng sẽ không ngừng chiếm hời của Bạch Ngọc Đường. Một chữ cũng không nhắc tới động tác nhỏ của Bạch Ngọc Đường vừa rồi, có lẽ là không phát hiện.
Lúc hai người về lại chỗ nhóm lửa, Tưởng Bình đang dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi, Từ Khánh vẻ mặt đề phòng đứng cách đó không xa. Huyền Trọng Ôn thì đã nằm trong xe ngựa ngủ thiếp đi, tiếng ngáy vang rung trời, làm Bạch Ngũ gia nghe thấy cũng nhíu mày.
Triển Chiêu cầm túi gạo đứng đó, có chút cạn lời: "Ông ấy ngủ rồi à?"
Tưởng Bình từ từ nhắm hai mắt trả lời: "Ông ấy ăn chút bánh rán(1) xong thì ngủ mất, nhìn bộ dạng này, trước ngày mai sẽ không tỉnh được đâu."
Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười: "Vậy để dành đống gạo này cho ngày mai vậy, tại hạ gác đêm, các vị nghỉ ngơi sớm đi."
Tưởng Bình vui vẻ gật đầu: "Cũng được, lão ngũ?"
Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay bất mãn nhìn chằm chằm xe ngựa, đáp: "Đệ gác đêm chung với Miêu Nhi."
Tưởng Bình sớm đoán được lên tiếng trả lời, bản thân thì đứng dậy, nhảy vào trong xe ngựa nằm xuống. Dù sao tiếng ngáy kia ở đâu cũng có thể nghe rõ, còn không bằng tìm một chỗ sạch sẽ nằm ngủ.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với tiến triển của truyện và hai vị công lưu manh (aka Bạch Ngọc Đường Bàng Thống)... Mọi người không có ý kiến gì nhỉ?
BETA: LILLY
Đám người Lư Phương vẫn luôn đưa nhóm Triển Chiêu đến cửa thành Tùng Giang phủ. Triển Chiêu vốn nghĩ tên Hoa Đồng xuất quỷ nhập thần kia sẽ tới, lại không ngờ rằng đêm qua lúc Bạch Ngọc Đường đuổi theo mình tới Tùng Giang phủ người ta đã không thấy đâu.
Từ Khánh còn cố ý ghé qua bến thuyền nhìn thử, tấm nền gỗ chỉ thiếu hai tấm ván hôm qua Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bẻ, không biết tên nhóc kia rời đi kiểu gì. Cũng có thể ngủ lại một đêm ở đâu đó, sáng sớm vội vàng đưa thuyền ra biển.
Tưởng Bình và Huyền Trọng Ôn làm ổ trong xe ngựa nhỏ giọng thầm thì không biết đang nói gì, Từ Khánh ở bên ngoài đánh xe, lực tay có hơi lớn, lúc đánh ngựa có chút nóng ruột. Sau đó bị Tưởng Bình kéo vào, mình thì đi ra đánh xe.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau xe ngựa, dọc theo đường đi không có 'tán tỉnh' nhau như ba người trên xe ngựa tưởng tượng, trái lại rất an tĩnh. Triển Chiêu nằm ngửa trên lưng ngựa, một tay gối sau gáy, một tay nhéo cằm, như đang suy tư điều gì. Cũng không biết có phải Hoa Tuyết học gì từ chỗ Ngọc Linh Lung không, dây cương rũ xuống một bên bị nó ngậm trong miệng.
Một tay Bạch Ngọc Đường kéo dây cương, eo lưng thẳng tắp cực kì tự nhiên, liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên người, có chút bất đắc dĩ: "Khó trách cái yên của ngươi trông kỳ quái vậy, thì ra là dùng thế này."
Triển Chiêu cười hì hì lên tiếng trả lời: "Đương nhiên, không thì cấn lưng lắm, Hoa Tuyết văn tĩnh, như vậy cũng thoải mái hơn."
Bạch Ngọc Đường chìa tay qua, Ngọc Linh Lung tức khắc ăn ý bước tới, để tay y có thể vừa lúc đụng vào mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu đang nhắm mắt lại, chóp mũi đột nhiên bị hai đầu ngón tay lành lạnh nắm lấy, mở mắt ra nhìn, Bạch Ngọc Đường đã vươn người sang, khuôn mặt tuấn tú dừng ngay phía trên mặt hắn. Ngón tay thon dài ấn chóp mũi hắn, còn không có ý tốt nhéo nhéo.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn y, nâng đầu lên. Bạch Ngọc Đường nở nụ cười cưng chiều, thu tay lại, trực tiếp cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của Triển Chiêu. Sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắn, rất hài lòng nhìn Triển Chiêu đã đỏ từ lỗ tai đến tận cổ.
Tưởng Bình phía trước vừa lúc quay đầu xem hai đệ đệ đang làm gì, sau đó lại che mắt quay đầu lại. Coi bộ hắn với Từ Khánh hoàn toàn dư thừa rồi, hai đứa này không có xíu ngượng ngùng nào hết. Ngẩng đầu nhìn trời, thật là, trời vẫn còn rõ như ban ngày, trong xanh sáng sủa vậy mà.
Bạch Ngọc Đường lần nữa ngồi thẳng người, hỏi: "Miêu Nhi, cả đoạn đường này ngươi đều im lặng, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?"
"À." Ánh mắt Triển Chiêu quét tới quét lui, có chút muốn nói lại thôi.
Bạch Ngọc Đường lại nói trúng tâm sự của hắn: "Đang nghĩ về mấy lời Hoa Đồng nói hôm qua à?"
Triển Chiêu gãi đầu: "Ừm, phải." Sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường, vội vàng giải thích: "Ta không có nghi ngờ bằng hữu của ngươi, ta chỉ thắc mắc sao hắn biết được, nếu hắn cũng có một chân trong chuyện này, hắn cũng không nên nói cho ta biết, cho nên." Triển Chiêu lại liếc nhìn sắc mặt rõ ràng không quá tốt của Bạch Ngọc Đường, không nói nữa.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, thấy vẻ mặt tủi thân của hắn nhịn không được bật cười. Đưa tay gõ nhẹ lên trán hắn, sau cùng nắm lấy bàn tay hắn đang đặt lên ngực: "Điểm này thật sự rất đáng nghi, tối hôm qua ta cũng suy nghĩ rất lâu, Hoa Đồng thuộc kiểu người không có lợi sẽ không dậy sớm, hôm qua hắn nhắc nhở một câu thật sự làm ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn."
Triển Chiêu trở mình ngồi dậy, vẫn nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, nói: "Như vậy xem ra có hai nhóm người, hơn nữa có vẻ như mục đích của cả hai đều giống nhau." Dừng một chút, lại nói: "Có lẽ, không chỉ có hai nhóm người."
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, chậm rãi gật đầu: "Quả vậy." Quay đầu thấy chân mày Triển Chiêu cau chặt lại, thở dài: "Đúng là Miêu Nhi mệnh lao lực mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triển Chiêu ngẩn ra, tức thì bật cười: "Vốn cũng không phải, chắc là do thói quen thôi." Đưa tay vỗ vỗ cổ của Hoa Tuyết, cầm lấy dây cương, lại bắt đầu lo nghĩ: "Cũng không biết hộ vệ Khai Phong phủ mấy ngày nay là do ai đảm nhiệm nữa, Hắc Hồ chắc sẽ giúp một tay, nhưng mấy việc như tuần phố hắn lại không biết quản, không biết nhóm Hổ Tử, Vương đại ca có ứng phó nổi không."
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: "Không chỉ là mệnh lao lực, còn có mệnh nhọc lòng nữa, ta nói này Miêu Nhi, ngươi không thể nghỉ ngơi một chút à?"
Triển Chiêu cười cười, quay đầu tiếp tục nhìn phía trước, đổi chủ đề: "Trạch Diễm, ngươi nói xem bây giờ Công Tôn tiên sinh đang làm gì? Nếu có thể nấu kẹo chờ ta thì tốt biết mấy." Trên thực tế Công Tôn đúng là có nấu kẹo, đáng tiếc, toàn bộ đã vào bụng của Bàng Thống.
(Editor: Ơ kìa, em nhớ chương trước anh nói không ăn đồ của trẻ con mà anh ơi?)
Lúc đầu đoàn người đi từ Tùng Giang phủ đến châu huyện nhỏ kế tiếp chỉ mất một buổi sáng. Tiếc là cũng có phải có phải Huyền Trọng Ôn cố ý hay không, thấy rừng cây lại phải đi vệ sinh, đi lên đi xuống mấy lần. Xe ngựa đi một lúc lại dừng lại, có làm cỡ nào tốc độ cũng không nhanh lên được.
Trời dần tối, nhóm người chỉ đành phải dừng lại, tìm một chỗ ngủ ngoài trời.
Triển Chiêu không quá để ý, khuôn mặt vẫn ôn hòa như trước, đi vào trong rừng nhặt chút củi về, từ trong lòng móc ra một gói chiết hỏa tử* được bọc kín bằng sáp ra để nhóm lửa. Sau đó ngồi xuống, nhìn quanh rừng cây, nói: "Cũng không biết trong rừng có mãnh thú gì không nữa, tuy trời nóng, nhưng nhóm chút lửa sẽ an toàn hơn, nếu lão tiên sinh mệt mỏi, cứ đi nghỉ ngơi trước, không việc gì phải ngại."
*Chiết hỏa tử: vật dùng để chiếu sáng đốt lửa trong phim truyện cổ trang, nhỏ hơn đuốc.
Huyền Trọng Ôn xoa xoa bụng, cười đáp: "Già rồi, thân thể không tốt, cũng không còn hữu ích nữa, mấy vị đây không phiền chứ."
Triển Chiêu cũng cười cười: "Sao lão tiên sinh lại nói vậy? Ở chỗ của vãn bối còn chút lương khô, lão tiên sinh có muốn ăn lót bụng trước không?"
Huyền Trọng Ôn tiếp tục xoa bụng: "Ai da, người già rồi, dạ dày không tốt, đường này ta từng đi qua, bên kia có một thôn nhỏ, Nam Hiệp không ngại hạ mình, giúp lão hủ xin một chén cháo nóng được không?"
Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhíu mày: "Đã như vậy, sao chúng ta không vào thôn ngủ nhờ một đêm, cùng lắm thì cho bọn họ chút bạc thôi mà."
Triển Chiêu kéo kéo tay y: "Trời đã trễ thế này rồi, có lẽ lão tiên sinh không muốn gây phiền phức, ta đi xin chút gạo, các vị cứ chờ ở đây." Dứt lời thi triển khinh công, nhảy lên ngọn cây. Bạch Ngọc Đường cũng nhấc mũi chân đuổi theo.
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường kêu một tiếng, đưa tay kéo ống tay áo Triển Chiêu. Triển Chiêu vừa quay đầu lại, đã thấy chân mày Bạch Ngũ gia cau thành chữ 'Xuyên' (川).
Triển Chiêu lướt qua y rồi quay qua nhìn lại, Bạch Ngọc Đường xoay mặt hắn, để hắn nhìn mình: "Đừng nhìn nữa, mấy tên tiểu lâu la kia một mình tam ca cũng có thể xử lý được, không cần lo lắng."
Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra lão tiên sinh đang muốn nhắc nhở chúng ta." Dừng một chút, nói: "Có lẽ ông ấy muốn nhắc nhở ta gì đó, thế nhưng lại không dễ nói, có lẽ là không biết nên nói thẳng ra thế nào, đã như vậy, không bằng ta cứ làm theo lời ông ấy."
Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu nhìn đằng sau mình, hơi nhướng mày, nói: "Đám người đi theo chúng ta khi nãy chẳng qua là vài tên lâu la, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay mới có cao thủ xuất hiện, ông lão kia chắc là sợ vào thành sẽ khiến người vô tội bị thương."
Triển Chiêu gật đầu, sau đó đột nhiên cười nhào tới, hai tay cùng đè lại lông mày y: "Đừng nhíu mày nữa Bạch Ngũ gia, sắp thành lão già rồi đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lập tức trở nên bất đắc dĩ, bắt lấy hai cái vuốt mèo đang dính trên mặt mình: "Thành lão già rồi thì ngươi không cần nữa à?"
"Ai nói vậy, biến thành ông lão rồi vẫn là một ông lão đẹp trai." Triển Chiêu vươn hai ngón tay, cố gắng chọt gò má của Bạch Ngọc Đường: "Biến thành thế nào đều là của ta." Nói xong phồng má nhìn y.
Bạch Ngọc Đường siết chặt cổ tay hắn, ngăn không cho hắn lộn xộn, hỏi: "Nếu không phải là ông lão đẹp trai thì không cần?"
Triển Chiêu cười tủm tỉm: "Sao lại không phải, dù biến thành thế nào đều là một ông lão đẹp trai, đều là của ta."
Bạch Ngọc Đường bật cười, đáp: "Rồi rồi rồi, mau lên, còn kéo nữa ông lão kia sẽ đói chết đó."
Triển Chiêu cười cười, thân mình nhảy lên, chạy tới thôn nhỏ cách đó không xa. Bạch Ngọc Đường lại không theo sau, mà đứng thẳng người trên ngọn cây nhìn xung quanh, ánh mắt vừa rồi còn mang vẻ cưng chiều ấm áp đã trở nên lạnh nhạt. Sau đó đột nhiên giơ một tay lên, một viên Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch cứng rắn mang theo nội lực xé gió bay tới. Tiếp đó nhảy người, đuổi theo Triển Chiêu.
Mãi cho đến khi hai bóng trắng một trước một sau đã rời khỏi, một người phía xa xa xoa cánh tay tê dại vì bị chấn động mới đi ra từ sau một thân cây, nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi. Viên Phi Hoàng Thạch vừa rồi của Bạch Ngọc Đường chắc chắn là nhằm vào cái mạng của gã, lời đồn nói Bạch Ngũ gia không xen vào việc của người khác. Không biết lời đồn này sai lầm hay còn nguyên do gì khác.
Triển Chiêu đi tới một căn nhà gần cửa thôn nhất xin chút gạo, lại đổ đầy túi nước. Sau đó kiên quyết đưa cho người ta chút bạc vụn, mới kéo Bạch Ngọc Đường đi về. Dọc theo đường đi lúc bị chiếm hời vẫn sẽ đỏ mặt, nhưng cũng sẽ không ngừng chiếm hời của Bạch Ngọc Đường. Một chữ cũng không nhắc tới động tác nhỏ của Bạch Ngọc Đường vừa rồi, có lẽ là không phát hiện.
Lúc hai người về lại chỗ nhóm lửa, Tưởng Bình đang dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi, Từ Khánh vẻ mặt đề phòng đứng cách đó không xa. Huyền Trọng Ôn thì đã nằm trong xe ngựa ngủ thiếp đi, tiếng ngáy vang rung trời, làm Bạch Ngũ gia nghe thấy cũng nhíu mày.
Triển Chiêu cầm túi gạo đứng đó, có chút cạn lời: "Ông ấy ngủ rồi à?"
Tưởng Bình từ từ nhắm hai mắt trả lời: "Ông ấy ăn chút bánh rán(1) xong thì ngủ mất, nhìn bộ dạng này, trước ngày mai sẽ không tỉnh được đâu."
Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười: "Vậy để dành đống gạo này cho ngày mai vậy, tại hạ gác đêm, các vị nghỉ ngơi sớm đi."
Tưởng Bình vui vẻ gật đầu: "Cũng được, lão ngũ?"
Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay bất mãn nhìn chằm chằm xe ngựa, đáp: "Đệ gác đêm chung với Miêu Nhi."
Tưởng Bình sớm đoán được lên tiếng trả lời, bản thân thì đứng dậy, nhảy vào trong xe ngựa nằm xuống. Dù sao tiếng ngáy kia ở đâu cũng có thể nghe rõ, còn không bằng tìm một chỗ sạch sẽ nằm ngủ.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với tiến triển của truyện và hai vị công lưu manh (aka Bạch Ngọc Đường Bàng Thống)... Mọi người không có ý kiến gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro