Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 10

Mai Tân Thập Luật

2024-07-24 16:23:48

Lúc này Mộ Diên không biết phải sao, hắn thô bạo mà chiếm giữ lấy cô, giống như có hàng vạn con kiến đang bò vào người từng chút từng chút gặm nhấm thịt bên trong người cô, hồn phách phiêu theo động tác của hắn.

Chân cô trượt khỏi vai hắn, gót chân dẫm lên ga giường màu trắng, ưỡn hai cái mông tròn tròn theo nhịp điệu của hắn, vặn vẹo vòng eo đưa đẩy một vòng, cây gậy sắt rậm lông và to của hắn cứ cố gắng thúc vào mảnh đất phì nhiêu ấy.

Bụng nhỏ phình lên, bắp đùi bị cọ xát cho đỏ bừng, cô thở dốc không ngừng, ý thức mơ dùng giọng điệu ngọt ngào nói: “Ưm… Tam gia… Bụng trướng quá… A…!”

Khóc lóc: “... A Diên sai rồi… Ưm… Nhẹ chút!”

Hai mắt Phó Hàn Sanh xuất hiện tia máu, từ trên nhìn vẻ mặt vì tình mà xuân sắc của cô, hắn dùng tay đỡ chân cô sau đó càng cắm sâu vào, mạnh mẽ đè ép cô như đang cưỡi ngựa vậy.

“A Diên… Em sai chỗ nào…?” Phó Hàn Sanh cất tiếng nói trầm đục, sườn mặt đỏ ửng, miếng thịt tím lớn bên dưới nhanh chóng đẩy vào rồi rút ra được một nửa sau đó lại đẩy hết vào dòng suối mát lạnh đó, hắn thấy bé rên rỉ, ánh mắt mê ly, hai ngọn đồi trước ngực đung đưa theo sức gió thổi, tiếng da thịt chạm vào nhau làm người ta hứng tình.

Nước xuân chảy vãi khắp ga giường, cơ thể bé nhỏ mất đi ý thức chỉ biết cầu xin tha, hô hấp khó khăn khung cảnh khoái lạc cứ thế tiếp tục.

Hắn cắm hơn trăm cái bỗng nhiên xương sống tê buốt, ôm lấy thân thể đang run rẩy của bé, cúi đầu ngậm núm vú đỏ tươi có hơi sưng, phóng hết tinh dịch đặc sệt vào sâu trong tử cung của cô.

Ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhẹ, Mộ Diên lo lắng sẽ có người hầu ở công quán nghe thấy âm thanh xấu hổ ở đây, cô thẹn thùng, nhìn thấy vẻ mặt của Phó Hàn Sanh, bộ dạng bây giờ của hắn không giống với công tử nho nhã khi ở khoác lên mình bộ quần áo dài đó nữa mà là bộ dạng hai mắt hiện lên tia đỏ của máu, sườn mặt nóng bừng, môi mỏng mím lại, đúng là rất dễ làm người khác sa vào trong đó.

Mộ Diên bị hắn làm cho mềm nhũn, cả người như không xương, hai chân mất cảm giác, hai đùi vòng qua eo của hắn, vô ý cọ xát, cô có cảm giác dương vật của tam gia lại trướng lên, chọc vào hoa huyệt của mình.

Cô sung sướng, cái cảm giác tê dại truyền đến từ hoa huyệt đúng là dục tiên dục tử, cô thở phì phò cắn lên yết hầu hắn một cái, mềm mại uyển chuyển: “... Ưm… Tam gia… Nhanh lên…!”

“...Ngoan… Nghe em, cô bé dâm đãng.” Phó Hàn Sanh liếm môi cô, thẳng người, nắm tay cô để lên gối, đẩy đầu gối sang bên sau đó ấn xuống.

Đáy mắt Phó Hàn Sanh chứa đầy dục vọng, há mồm ngậm lấy ngón tay cô, mặt kiêu ngạo, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hắn đã đâm sâu vào, cô không nhịn được rên một tiếng, cảm thấy toàn bộ cơ thể đều bị xâm lấn, bụng và mông bị lông của hắn cọ đau, cái cảm giác này như có hàng vạn hàng triệu con kiến bò vào người, không dễ chịu chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa, giọng nói của hắn vang lên du dương sung sướng, dương vật cứng như sắt càng lúc càng nóng nhấp nhô, đóng mở, tần suất nhanh hơn so với lúc đầu, cảnh tượng ấy làm người ta liên tưởng đến sóng thủy triều dâng lên rồi cuộn xuống, vừa mãnh liệt vừa khẽ khàng.

Trái tim của Mộ Diên dần trở nên trống rỗng và thiếu hụt, muốn có được gì đó nhưng không thể nói rõ được, mà cái này chỉ có Phó Hàn Sanh mới có thể cho cô, hai chân vòng qua vòng eo tráng kiện, rung rinh theo nhịp điệu của bụng hắn, mỗi lần hắn thúc vào là mỗi lần sâu thêm, khai phá những nơi sâu kín của cô, lúc này cô không nghĩ được cái gì khác cả, chỉ thở dốc van xin: “Hàn Sanh, em muốn… Ưm… Mau cho em…”

Giống như khi còn bé đòi cha mua cho viên kẹo nhưng không được nên đã khóc lớn.

Trong chốc lát, cả người cô co rút, trước mắt bỗng nhiên tối đen, linh hồn rời rạc, duỗi tay ôm lấy cổ Phó Hàn Sanh, miệng run run cắn lấy bả vai hắn.

Phó Hàn Sanh run nhẹ, một lúc sau mới hoàn hồn, lưu luyến hôn môi hôn má Mộ Diên, côn thịt của hắn vẫn chưa rút ra, dính dính chất lỏng đặc sệt, bởi vì phóng quá nhiều nên đã chảy ra ngoài.

“Tất cả đều cho em.” Hắn cười dịu dàng, đáy mắt đỏ sậm.

Mộ Diên nức nở, trở về sau quãng đường đi lang thang trong bão tuyết, chống tay lên ngực hắn: “Tránh ra, ai muốn chứ?”

Phó Hàn Sanh chỉ cười, đột nhiên nheo mặt lại, dương vật cắm trong người cô còn chưa rút ra bắt đầu sưng to, so với vừa nãy còn to hơn mấy lần.

Ngọn lửa của dục vọng được đẩy lên cao, máu sôi sùng sục chạy đến từng tế bào, hắn muốn kìm nén nhưng e là rất khó.

Mộ Diên cũng cảm nhận được sự thay đổi của hắn, không dám mở to hai mắt ra, mặt nhỏ trắng bệch, dùng sức đẩy ngực hắn: “Tam gia, người em đau lắm, đừng làm nữa.”

Phó Hàn Sanh cắn răng di eo rút cây côn thịt ra, cửa động non mềm của cô vẫn chưa khép lại được, hỗn hợp tinh dịch theo đùi non mà chảy xuống, làm ướt một mảng ga giường nhăn nhúm không còn hình dạng ban đầu.

Cảnh tượng dâm đãng như vậy cộng thêm nhiều năm nay hắn chưa chạm qua người phụ nữ nào nên sợi dây lý trí trong đầu đứt phụt, trầm giọng an ủi: “Cô bé, chúng ta làm một lần nữa nhé!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải

Số ký tự: 0