Chương 12
Mai Tân Thập Luật
2024-07-24 16:23:48
Chiếc đèn lưu ly trong thư phòng phát sáng.
Phó Hàn Sanh nhấc mí mắt lên, cầm ấm trà màu tím được đặt trên khăn trải bàn vàng ươm trải trên bàn gỗ tử sa, rót một ly cho mình.
“Mặc dù chuyện kỹ viện đã được chính phủ nói rõ nhưng có không ít quan chức lén lút cấu kết với nhà thổ một cách bí mật, mấy năm trước con hẻm Hoa Yên đã mai danh ẩn tích giờ đây lại xuất hiện rầm rộ, có lẽ thuốc phiện bắt đầu tràn lan khắp nơi hơn so với năm kia rồi, A Diên suýt nữa thì bị đưa vào con đường đó, vì vậy tôi muốn quét sạch hết bọn chúng.”
Chu Tự Khâm không có ý kiến gì, anh ta rất vui vẻ khi làm chuyện này.
Giang Viễn Cẩn vuốt vẻ chén trà, nhìn bức tranh hoa sơn dầu đồ án, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Có được không? Kỹ viện bây giờ không thể so với ba năm trước đâu, thủ lĩnh của Ngụy Hồng bang là Hoàng Kinh Vinh đã nhậm chức đôn đốc tuần, hiện tại thế lực của bang hội cực kỳ lớn, dù chính phủ có tâm muốn thống trị thì e là hơi khó, cơ sở xã hội đen mọc lên như núi, Hàn Sanh lần này chỉ sợ là lực bất tòng tâm.”
Phó Hàn Sanh đương nhiên biết điều này, thế lực của bang hội ở thế giới ngầm rất lớn, ngay cả một số quan chức của chính phủ cũng một giuộc với bọn chúng.
Vầng trăng mờ ảo chiếu sáng qua cành cây ngô đồng giống Pháp, tạo thành hình bóng cây khác lạ.
Phó Hàn Sanh nhẹ uống một ngụm, ôn tồn lễ độ, bỗng dưng cười, ánh mắt sâu không lường được: “Vậy à? Thiên hạ không có gốc cây nào không ngã. Nhất định phải bắt hết bọn chúng. Ai cũng không thể trốn thoát được.”
Người hầu gõ cửa mang theo thuốc tiến vào phòng, khi Mộ Diên vẫn còn đang ngẩn ngơ thì mùi đắng xộc lên mũi.
Giật mình ngước mắt lên mới phát hiện là người hầu đã hầu hạ cô đêm nay.
Mộ Diên kéo chăn che đi những dấu vết đỏ chói chứng minh một cuộc hoan ái nồng cháy vừa mới xảy ra, cô cầm bát thuốc bóp mũi ho nhẹ hai tiếng: “Muộn như vậy rồi còn làm phiền cô đưa thuốc lên đây, thực ngại quá, cô mau đi nghỉ đi.”
Người hầu nhận lệnh đi ra ngoài.
Thuốc bắc đắng đến mức khiến cô nhăn mặt, dường như bị mắc kẹt ở cổ họng cho dù uống trà cũng không nuốt trôi được.
Mộ Diên mở hộp sắt ra, chọn một miếng chocolate được bọc bằng giấy thiếc, đặt viên chocolate trên đầu lưỡi. Ngay lập tức hương thơm nồng nàn bay lên, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút.
Bây giờ chocolate được làm thành rất nhiều hình dạng khác nhau, cô nhớ lần đầu tiên khi được ăn miếng chocolate là ở trường , một vị Phó tiểu thiếu gia tặng cho cô.
Vào thời điểm đó có một người phụ nữ tên là Trân Ni và một vị tiên sinh gọi là Phó lão gia tử cùng nhau mở trường dạy văn hóa phương Tây, tạo điều kiện cho các học sinh học tập kiến thức, lấy tứ thư ngũ kinh làm chủ và học thêm tiếng nước ngoài.
Khi còn ở kinh thành thím của cô cũng là danh môn vọng tộc, đọc rất nhiều sách. vô cùng ngưỡng mộ tài đức của người phụ nữ, sau khi dạy dỗ cô liền gửi cô vào một ngôi trường cách đó không xa để học tiếp.
Trường học là một tứ hợp viện, có thể nhìn tứ hợp viện để đoán được chủ của nó yêu hoa tử đằng cực kỳ, quanh tường được bao phủ bởi màu tím nhẹ nhàng của hoa từ xa nhìn vào như cô gái e lệ đang nở nụ cười thẹn thùng với dáng người lả lướt.
Tháng tư những con bươm bướm khoe sắc, Mộ Diên và các bạn ở trường thích nhất là trò đuổi bắt chúng, bươm bướm bay nhanh thì cô sẽ dùng sức chạy nhanh hơn nó để bắt và rồi cô đến hậu viện lúc nào không hay.
Ở hậu viện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng khóc lóc yếu ớt nhỏ bé phát ra.
Gió thổi qua, Mộ Diên nổi lên một tầng da gà, cô cúi người xuống nhặt hòn đá sau đó ném vào bóng người nhỏ ngồi đằng kia.
“Ai đang ở đó?
“Đau!”
Tiếng khóc càng to hơn, Mộ Diên biết bản thân đã nhận lầm người nên lập tức xách váy chạy đến.
Cơ thể nhỏ bé ngồi xổm cạnh vườn hoa, bộ dáng có vẻ chỉ mới sáu bảy tuổi, tay cầm nhánh cây, trên mặt đất vẽ những vòng tròn mắng người.
“Cậu bé à, em là con nhà ai?” Mộ Diên sờ cái ót bị đá ném trúng của cậu, mấp máy môi áy náy hỏi.
“Trung dung chi đức là vàng, nay đã đến hồi kết rồi chăng, nguyên tư vì cái này mà chết ta sẽ chi túc chín trăm lần. Tử đằng: Chớ có quây quần với người khác quê!”*
Miệng cậu bé còn đọc bối thư, không thèm để ý đến cô.
“Bây giờ đã qua giờ luận rồi, em còn đọc cái này làm gì?” Mộ Diên kéo ống tay áo của bé.
Cậu bé nghiêng người né tránh, không vui hừ một tiếng: “Chị kéo tôi làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Mộ Diên cười: “Vừa nãy chị ném đá trúng em, vì lo em sẽ có chuyện gì nên chị phải lại xem chứ?”
Cậu bé đặt tay áo lên mũi, ánh mắt mới khóc xong nên có hơi sưng: “Không bồi thường cho tôi thì tôi sẽ thuộc hết luận ngữ à?”
Oan quá! Từ khi nào cô lại trở thành hòn đá cản đường cậu nhóc này học luận ngữ rồi?
“Cũng không phải là không thể, giờ giờ Dậu, nếu không vội thì chị có thể giúp em.” Mộ Diên nhìn cái bàn đá bày đầy đủ giấy bút và nghiên mực.
“Thật sao? Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn chị, tôi họ Phó, tên Dự. Ai cũng gọi tôi là Đường tiểu thiếu gia, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt.”
Phó Dự nhanh nhẹn nói, cậu bé lau khô nước mắt rồi ngồi lên ghế đá tròn.
Mộ Diên khẽ lắc đầu, hóa ra là người của Phó gia, bỏ đi.
Cô lấy giấy bút và nghiên mực, bắt đầu học bài.
Mặt trời vào lúc hoàng hôn như muốn thiêu đốt cả đám mây nơi chân trời, tạo nên một mùi hương đặc trưng cho cả không gian về chiều tối.
Phó Dự đói đến mức tưởng tượng mặt trời đó là quả trứng vịt đang được luộc lên, muốn cầm nó bỏ vào miệng nhai nuốt, cậu bé dụi dụi mắt, thấy Mộ Diên đã viết xong hai tờ giấy, nét bút cứng cáp và quyến rũ.
Đã lâu rồi chưa thấy chữ viết nào đẹp như vậy.
“Mới nửa khắc không dám sát đã tìm được đồng lõa rồi?”
Giọng điệu tức giận vang lên phía sau lưng, Phó Dự sợ tới mức nhảy dựng lên, hóa ra là cha bảo tam ca tới giám sát cậu bé.
“Tam ca, đừng nói cho cha biết được không, em biết sai rồi.” Phó Dự chạy tới túm chặt cổ tay áo dài của Phó Hàn Sanh, giọng điệu nghẹn ngào.
Phó Hàn Sanh lạnh lùng búng lên trán cậu bé: “Tái phạm thì sẽ tăng gấp đôi.”
Thân ảnh mềm mại ngồi trước bàn đã múa bút thành văn, vẫn chăm chú chép bài như thường, Phó Hàn Sanh bước tới: “Dự nhi bình thường rất hay dùng chiêu này, mong cô nương đừng trách.”
Mộ Diên đặt bút xuống, xoa nhẹ tay và bả vai đang đau nhức, cô khép sách lại, xoay người lắc đầu: “Không sao, mặc dù khoa thi cử đã được bỏ từ sớm nhưng tinh túy của lão tổ tông thì không thể nào quên được, tôi cũng phải cảm ơn Phó tiểu thiếu gia vì đã giúp tôi ôn lại Cố Tri Tân.”
Mặt trời lặn xuống, Phó Hàn Sanh ngẩn ngơ, chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm của cô, cảm thấy so với lúc hắn thấy cô ở trường thì càng quyến rũ hơn.
Cậu bé trốn sau áo dài của Hàn Sanh đỏ mặt, bị cô nói cho câu cảm thấy xấu hổ, đi qua chắp tay xin lỗi, xoay người cho miếng chocolate vào tay Mộ Diên.
“Đây là tam ca cho tôi, chỉ còn lại cái duy nhất, cho cô đấy, xem như là quà trả ơn.” Nói xong, nhanh chóng chạy ra sân.
Mộ Diên nhìn miếng bánh màu đen trong tay cười không nói gì sau đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt, áo dài được làm bằng gấm Tứ Xuyên, màu hồng diễm lệ mặc trên hắn lại nội liễm hơn rất nhiều.
Nghe cậu nhóc kia nói đó là tam ca của cậu bé, đúng là rất giống nhau, chỉ là người trước mặt này có đôi mắt thâm thúy, bí ẩn vô cùng, lại giống như có sóng ngầm mãnh liệt đi qua.
Phó Hàn Sanh nhấc mí mắt lên, cầm ấm trà màu tím được đặt trên khăn trải bàn vàng ươm trải trên bàn gỗ tử sa, rót một ly cho mình.
“Mặc dù chuyện kỹ viện đã được chính phủ nói rõ nhưng có không ít quan chức lén lút cấu kết với nhà thổ một cách bí mật, mấy năm trước con hẻm Hoa Yên đã mai danh ẩn tích giờ đây lại xuất hiện rầm rộ, có lẽ thuốc phiện bắt đầu tràn lan khắp nơi hơn so với năm kia rồi, A Diên suýt nữa thì bị đưa vào con đường đó, vì vậy tôi muốn quét sạch hết bọn chúng.”
Chu Tự Khâm không có ý kiến gì, anh ta rất vui vẻ khi làm chuyện này.
Giang Viễn Cẩn vuốt vẻ chén trà, nhìn bức tranh hoa sơn dầu đồ án, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Có được không? Kỹ viện bây giờ không thể so với ba năm trước đâu, thủ lĩnh của Ngụy Hồng bang là Hoàng Kinh Vinh đã nhậm chức đôn đốc tuần, hiện tại thế lực của bang hội cực kỳ lớn, dù chính phủ có tâm muốn thống trị thì e là hơi khó, cơ sở xã hội đen mọc lên như núi, Hàn Sanh lần này chỉ sợ là lực bất tòng tâm.”
Phó Hàn Sanh đương nhiên biết điều này, thế lực của bang hội ở thế giới ngầm rất lớn, ngay cả một số quan chức của chính phủ cũng một giuộc với bọn chúng.
Vầng trăng mờ ảo chiếu sáng qua cành cây ngô đồng giống Pháp, tạo thành hình bóng cây khác lạ.
Phó Hàn Sanh nhẹ uống một ngụm, ôn tồn lễ độ, bỗng dưng cười, ánh mắt sâu không lường được: “Vậy à? Thiên hạ không có gốc cây nào không ngã. Nhất định phải bắt hết bọn chúng. Ai cũng không thể trốn thoát được.”
Người hầu gõ cửa mang theo thuốc tiến vào phòng, khi Mộ Diên vẫn còn đang ngẩn ngơ thì mùi đắng xộc lên mũi.
Giật mình ngước mắt lên mới phát hiện là người hầu đã hầu hạ cô đêm nay.
Mộ Diên kéo chăn che đi những dấu vết đỏ chói chứng minh một cuộc hoan ái nồng cháy vừa mới xảy ra, cô cầm bát thuốc bóp mũi ho nhẹ hai tiếng: “Muộn như vậy rồi còn làm phiền cô đưa thuốc lên đây, thực ngại quá, cô mau đi nghỉ đi.”
Người hầu nhận lệnh đi ra ngoài.
Thuốc bắc đắng đến mức khiến cô nhăn mặt, dường như bị mắc kẹt ở cổ họng cho dù uống trà cũng không nuốt trôi được.
Mộ Diên mở hộp sắt ra, chọn một miếng chocolate được bọc bằng giấy thiếc, đặt viên chocolate trên đầu lưỡi. Ngay lập tức hương thơm nồng nàn bay lên, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút.
Bây giờ chocolate được làm thành rất nhiều hình dạng khác nhau, cô nhớ lần đầu tiên khi được ăn miếng chocolate là ở trường , một vị Phó tiểu thiếu gia tặng cho cô.
Vào thời điểm đó có một người phụ nữ tên là Trân Ni và một vị tiên sinh gọi là Phó lão gia tử cùng nhau mở trường dạy văn hóa phương Tây, tạo điều kiện cho các học sinh học tập kiến thức, lấy tứ thư ngũ kinh làm chủ và học thêm tiếng nước ngoài.
Khi còn ở kinh thành thím của cô cũng là danh môn vọng tộc, đọc rất nhiều sách. vô cùng ngưỡng mộ tài đức của người phụ nữ, sau khi dạy dỗ cô liền gửi cô vào một ngôi trường cách đó không xa để học tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường học là một tứ hợp viện, có thể nhìn tứ hợp viện để đoán được chủ của nó yêu hoa tử đằng cực kỳ, quanh tường được bao phủ bởi màu tím nhẹ nhàng của hoa từ xa nhìn vào như cô gái e lệ đang nở nụ cười thẹn thùng với dáng người lả lướt.
Tháng tư những con bươm bướm khoe sắc, Mộ Diên và các bạn ở trường thích nhất là trò đuổi bắt chúng, bươm bướm bay nhanh thì cô sẽ dùng sức chạy nhanh hơn nó để bắt và rồi cô đến hậu viện lúc nào không hay.
Ở hậu viện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng khóc lóc yếu ớt nhỏ bé phát ra.
Gió thổi qua, Mộ Diên nổi lên một tầng da gà, cô cúi người xuống nhặt hòn đá sau đó ném vào bóng người nhỏ ngồi đằng kia.
“Ai đang ở đó?
“Đau!”
Tiếng khóc càng to hơn, Mộ Diên biết bản thân đã nhận lầm người nên lập tức xách váy chạy đến.
Cơ thể nhỏ bé ngồi xổm cạnh vườn hoa, bộ dáng có vẻ chỉ mới sáu bảy tuổi, tay cầm nhánh cây, trên mặt đất vẽ những vòng tròn mắng người.
“Cậu bé à, em là con nhà ai?” Mộ Diên sờ cái ót bị đá ném trúng của cậu, mấp máy môi áy náy hỏi.
“Trung dung chi đức là vàng, nay đã đến hồi kết rồi chăng, nguyên tư vì cái này mà chết ta sẽ chi túc chín trăm lần. Tử đằng: Chớ có quây quần với người khác quê!”*
Miệng cậu bé còn đọc bối thư, không thèm để ý đến cô.
“Bây giờ đã qua giờ luận rồi, em còn đọc cái này làm gì?” Mộ Diên kéo ống tay áo của bé.
Cậu bé nghiêng người né tránh, không vui hừ một tiếng: “Chị kéo tôi làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Mộ Diên cười: “Vừa nãy chị ném đá trúng em, vì lo em sẽ có chuyện gì nên chị phải lại xem chứ?”
Cậu bé đặt tay áo lên mũi, ánh mắt mới khóc xong nên có hơi sưng: “Không bồi thường cho tôi thì tôi sẽ thuộc hết luận ngữ à?”
Oan quá! Từ khi nào cô lại trở thành hòn đá cản đường cậu nhóc này học luận ngữ rồi?
“Cũng không phải là không thể, giờ giờ Dậu, nếu không vội thì chị có thể giúp em.” Mộ Diên nhìn cái bàn đá bày đầy đủ giấy bút và nghiên mực.
“Thật sao? Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn chị, tôi họ Phó, tên Dự. Ai cũng gọi tôi là Đường tiểu thiếu gia, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Dự nhanh nhẹn nói, cậu bé lau khô nước mắt rồi ngồi lên ghế đá tròn.
Mộ Diên khẽ lắc đầu, hóa ra là người của Phó gia, bỏ đi.
Cô lấy giấy bút và nghiên mực, bắt đầu học bài.
Mặt trời vào lúc hoàng hôn như muốn thiêu đốt cả đám mây nơi chân trời, tạo nên một mùi hương đặc trưng cho cả không gian về chiều tối.
Phó Dự đói đến mức tưởng tượng mặt trời đó là quả trứng vịt đang được luộc lên, muốn cầm nó bỏ vào miệng nhai nuốt, cậu bé dụi dụi mắt, thấy Mộ Diên đã viết xong hai tờ giấy, nét bút cứng cáp và quyến rũ.
Đã lâu rồi chưa thấy chữ viết nào đẹp như vậy.
“Mới nửa khắc không dám sát đã tìm được đồng lõa rồi?”
Giọng điệu tức giận vang lên phía sau lưng, Phó Dự sợ tới mức nhảy dựng lên, hóa ra là cha bảo tam ca tới giám sát cậu bé.
“Tam ca, đừng nói cho cha biết được không, em biết sai rồi.” Phó Dự chạy tới túm chặt cổ tay áo dài của Phó Hàn Sanh, giọng điệu nghẹn ngào.
Phó Hàn Sanh lạnh lùng búng lên trán cậu bé: “Tái phạm thì sẽ tăng gấp đôi.”
Thân ảnh mềm mại ngồi trước bàn đã múa bút thành văn, vẫn chăm chú chép bài như thường, Phó Hàn Sanh bước tới: “Dự nhi bình thường rất hay dùng chiêu này, mong cô nương đừng trách.”
Mộ Diên đặt bút xuống, xoa nhẹ tay và bả vai đang đau nhức, cô khép sách lại, xoay người lắc đầu: “Không sao, mặc dù khoa thi cử đã được bỏ từ sớm nhưng tinh túy của lão tổ tông thì không thể nào quên được, tôi cũng phải cảm ơn Phó tiểu thiếu gia vì đã giúp tôi ôn lại Cố Tri Tân.”
Mặt trời lặn xuống, Phó Hàn Sanh ngẩn ngơ, chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm của cô, cảm thấy so với lúc hắn thấy cô ở trường thì càng quyến rũ hơn.
Cậu bé trốn sau áo dài của Hàn Sanh đỏ mặt, bị cô nói cho câu cảm thấy xấu hổ, đi qua chắp tay xin lỗi, xoay người cho miếng chocolate vào tay Mộ Diên.
“Đây là tam ca cho tôi, chỉ còn lại cái duy nhất, cho cô đấy, xem như là quà trả ơn.” Nói xong, nhanh chóng chạy ra sân.
Mộ Diên nhìn miếng bánh màu đen trong tay cười không nói gì sau đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt, áo dài được làm bằng gấm Tứ Xuyên, màu hồng diễm lệ mặc trên hắn lại nội liễm hơn rất nhiều.
Nghe cậu nhóc kia nói đó là tam ca của cậu bé, đúng là rất giống nhau, chỉ là người trước mặt này có đôi mắt thâm thúy, bí ẩn vô cùng, lại giống như có sóng ngầm mãnh liệt đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro