Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 7

Mai Tân Thập Luật

2024-07-24 16:23:48

Có câu nói mọi chuyện đều là do số phận sắp đặt.

Mộ Diên mặc dù không phải là người cổ hủ nhưng cũng tin sau khi chết có thể gặp được thần Phật.

Khi ở trấn mỗi khi có mưa và có sương, thì lúc đó trên núi sẽ xuất hiện một ngôi miếu cổ, cô còn nhớ khi còn nhỏ thím nói nơi đó có những linh hồn hay đi khắp nơi.

Sương trắng mờ ảo, Mộ Diên dường như có thể nhìn được cửa sổ của ngôi miếu, màu sơn đỏ bên ngoài kia có một vị thiếu niên mặc bộ đồ màu bạch sam, Mộ Diên còn nhớ trên người hắn có hơn trăm mùi hoa sơn chi, bên trong túi tiền còn có mấy cánh hoa được phơi khô vàng.

Có lẽ Đức Phật cảm thấy người này là chồng của cô ở kiếp trước nên dù đã chết nhưng vẫn cho hắn tới đưa tiễn cô một đoạn đường.

Tay Phó Tuân lúc nào cũng lạnh lẽo, cười dịu dàng với cô, Mộ Diên thấy lưu luyến thế gian này nên đôi mắt có hơi mờ mịt.

Chỉ khi sương mù tan đi, Phó Tuân buông đôi tay cô ra, đôi mắt Mộ Diên mới nhìn rõ sau đó chạy theo hình bóng kia.

Ánh trăng vẫn luôn chiếu xuống, chiếu vào bức tường trắng bên ngoài công quán như là dòng sông lấp lánh.

Ánh sáng xuyên vào tấm kính, làm cho mắt Mộ Diên bị chói.

“Tam gia, cô nương đã tỉnh lại rồi.”

Khối đá được chạm khắc kiểu Tây, Liễu Nguyệt Vân vân vê khăn tay chờ ở phòng khách, phía sau là năm người đàn ông đội mũ đi tuần, mặc bộ cảnh phục màu đen, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, khiến cho Liễu Nguyệt Vân bình thường hay cười hớn hở cũng phải yên tĩnh lại.

Khăn tay bị Liễu Nguyệt Vân kéo cho ra tơ, cô ta hận, không biết là tên súc sinh nào đã báo quan, Mộ Diên cũng là kẻ thà chết chứ không chịu nhục, tử tự thì thôi đi còn giết người, may mà Lục Hạc Tường tốt số, bị con nhóc đó đâm hai nhát dao mà vẫn còn sống.

“Tam gia, ngài tới rồi.” Trần Thạch làm việc ở cảnh vụ lập tức cung kính chắp tay hành lễ.

Khi còn trẻ Trần Thạch vẫn còn là người lính quèn đi tuần bình thường thì gặp Phó lão gia tử đang dẫn người đi bán thuốc, sau đó nghe nói dưới gối Phó lão gia tử có rất nhiều con nối dõi nhưng đứa thì què đứa thì điên vì thế chẳng có mấy ai nữa.

Trên phố đều cho rằng từ lâu Phó gia đã bị suy tần, vậy mà nhìn vị Phó tam gia trước mắt này so với phong thái năm xưa của lão gia tử chẳng khác gì mấy.

Bên ngoài ôn nhu nhã nhặn nhưng Trần Thạch biết đây là người chủ rất khó để hầu hạ.

Phó Hàn Sanh mặc một bộ áo dài màu xanh, áo khoác màu xám của Thừa Đức, khôi ngô tuấn tú, bưng ly trà được làm từ sứ Thanh Hoa, hất áo ra sau rồi ngồi xuống.

Đèn thủy tinh sáng chói mắt, Trần Thạch thấy trên đùi hắn có cuốn băng gạc màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhà thổ đã có ba vòng người niêm phong lại, tam gia, vết thương của ngài có sao không?”

Phó Hàn Sanh uống trà, mở miệng nói không sao.

Cái gì? Niêm phong?

Liễu Nguyệt Vân choáng váng, loảng xoảng một tiếng đã quỳ lên mặt đất.

Từ khi cô ta mười sáu tuổi đã ở nhà thổ tiếp khách, làm đủ trò, lăn giường chiếu, cô ta tự cho mình là cả thế giới, loạn thế vô tình, cô ta tự dựa vào bản thân là được, rốt cuộc thì tú bà đã chết, tuy tuổi tác của cô ta chưa lớn nhưng đã biết rõ đàn ông là loài giống hoa rách nát không thể tin được, đối xử tốt với các kỹ nữ trong viện, sao bây giờ lại lưu lạc đến đường này?

Giọng nói nghẹn ngào, khóc lóc: “Oan uổng quá quan lão gia ơi! Ai ai ở Tân Nhạc cũng đến nhà thổ sao lại chỉ xét một mình tôi? Đó là cô ấy tình nguyện đắm mình trong trụy lạc, giờ lại đòi giết khách, điều này thì có liên quan gì đến chúng tôi, liên quan gì đến Diêu tỷ chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đắm mình trụy lạc?” Phó Hàn Sanh cười lạnh: “Là tự nguyện thì tại sao cô nương đó lại chọn cách nhảy lầu? Nếu cô không sai thì tại sao không gọi cô nương đó xuống rồi cầu tình cho cô ấy?”

Hắn nhấc chén trà rồi nói tiếp: “Mà kỹ viện cũng cần có giấy phép đàng hoàng, chính phủ đã ra lệnh cho tôi đi điều tra, không thể vì các người mà ngoại lệ được, lấy đây làm gương để mọi người sau này không ai dám làm càn nữa.”

Khuôn mặt của Liễu Nguyệt Vân trắng bệch, hai ba bước bò lên, quỳ gối cạnh Phó Hàn Sanh, dập đầu: “Tam gia cầu xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi, Mộ Diên vẫn chưa được phá trinh nên hôm nay tôi sẽ bán khế ước cho ngài.”

Phó Hàn Sanh nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng vang lớn.

Mọi người quay đầu lại nhìn, cô nương sắc mặt tiều tụy, mặc sườn xám màu xanh đơn bạc càng làm vẻ mặt cô hốc hác hơn, tóc được bện sang một bên, dựa bên cạnh cửa.

Lục Võ đổ mồ hôi hột, ngăn không được đành nâng phía sau cô: “Mộ Diên cô nương cẩn thận chút, cơ thể cô vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”

Mộ Diên cố hết sức di chuyển cơ thể, ánh mắt đen nhánh nhìn Liễu Nguyệt Vân, sau đó dừng ở vị tiên sinh trước mặt, bước chân dừng lại.

Cô thấy hơi hoảng hốt, tuổi của Phó Tuân cũng chừng chừng người này, vẻ mặt khí phách và hăng hái cũng hao hao giống vị tiên sinh này.

Phó Hàn Sanh nghiêng đầu, khóe môi không nhịn được cười khẽ, vẫn là bộ dáng đó, quật cường, gương mặt kiều diễm, lúc tức giận cũng chẳng có tính uy hiếp gì.

“Cầu xin hai vị đại nhân làm chủ cho dân nữ.” Mộ Diên đè sườn xám quỳ gối trên mặt đất, không biết vì sao hai mắt ướt đẫm.

Nếu ngày đó cô không tin Liễu Nguyệt Vân một cách dễ dàng thì sẽ không gặp phải chuyện như bây giờ, kể từ khi Liễu Nguyệt Vẫn để cho cô dạy ngoại ngữ cho mấy kỹ nữ, trong tuyệt vọng cô đã thỏa hiệp nhưng chỉ được mấy ngày thì người nước ngoài đã không còn đến nhà thổ nữa vì phần lớn họ sẽ chạy đi đốt tiền cho Tiểu Nguyệt Tiên.

Mấy người kỹ nữ vốn không thích học, bấy giờ cô nghĩ mình đã được tự do, cô nghĩ nếu các kỹ nữ đã không thích học thì cô cũng không cần phải dạy nữa, chi bằng bỏ việc này đi tìm việc ở nơi khác. Nhưng trước ngày cô chuẩn bị rời đi thì Liễu Nguyệt Vân đã lục hành lý của cô lấy ngọc bội gia truyền.

Cuộc đời khó đoán, kết quả cô bị bọn người ở kỹ viện trói tay ném vào chuồng heo, để cho đói bụng ba ngày ba đêm, Liễu Nguyệt Vân lo cô sẽ chết nên đã cho gạo lức trộn với cám heo cho cô ăn, mùi tanh tỏa khắp phòng, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng ca hát, tiếng thở dốc, mấy người kỹ nữ như chó cái động dục đong đưa dưới thân đàn ông, ngày ngày dơ bẩn. Cô tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.

Cô lao vào bức tường đến mức vỡ đầu chảy máu, Liễu Nguyệt Vân tìm thầy thuốc cứu mạng cô về, sau đó đêm nay đã cho người trang điểm xinh đẹp cho cô để bán đấu giá xử nữ.

Người mua là người đàn ông lão đã hơn năm mươi tuổi mở một cửa hàng bán vải bên đường, nghe Diêu tỷ nói người đó họ Lưu, người đời hay gọi tên đó là Lưu Canh Ba, vì ông ta chỉ chưa tới canh ba đã mềm đi.

Mộ khóc lóc, sụt sịt nói: “Mộ Diên biết đã giết người thì nên đền mạng, ngồi tù cũng không sao. Chỉ cầu xin quan gia trả lại sự trong sạch cho tôi, có như vậy tôi có chết cũng không hối tiếc.”

Gió ghé qua sân, Mộ Diên run lên, Phó Hàn Sanh liếc Lục Võ.

“Ai da, Mộ Diên cô nương mau đứng lên nói chuyện đi, bây giờ có gió lớn cô nương lại bị thương nên đừng tự làm khổ mình.” Lục Võ sợ tới mức lập tức nâng cô lên, gọi người hầu lấy tấm chăn làm bằng lông quấn cho Mộ Diên.

Liễu Nguyệt Vân cắn răng, cô ta cũng không phải là kẻ mù, hôm qua Phó Hàn Sang rõ ràng là đến tìm Mộ Diên, bản thân đã không còn đường lui. Hay là tự tìm đường tắt cho mình?

Cô ta bò đến dưới chân Mộ Diên: “Mộ Diên cô nương, đây là khế ước bán mình của cô, tôi lúc đó là bị tiền làm mờ mắt nên khi thấy cô nương dung mạo như hoa mới nổi lên tâm tư. Nếu nhà thổ bị phá thì nhóm người Diêu tỷ sẽ không có chỗ dung thân mất. Cô nể tình tôi đã cứu cô một mạng, ngày mai tôi đi khuyên Lưu chưởng quầy, cô nương cũng sẽ không phải vào tù, đó chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Bản khế ước màu đỏ trắng đan xen nhau, Mộ Diên bình tĩnh mím môi, trái tim rung động.

Lúc muốn giơ tay nhận lấy thì bàn tay đã được một bàn tay to ấm áp cầm lấy.

Không biết Phó Hàn Sanh đã đứng cạnh cô lúc nào, đứng rất gần, mùi hương hoa sơn chi xộc vào mũi Mộ Diên, ngước mắt thấy đôi lông mi dày đậm của hắn.

“Vẹn cả đôi đường là chuyện tốt nhưng Diêu tỷ là người có tay có chân cớ làm sao lại bắt họ luôn phải dạng chân ra như con vật? Liễu Nguyệt Vân, nếu cô muốn thành toàn các cô ấy cần gì phải đẩy các cô vào hố lửa? Không bằng mượn cơ hội lần này để giải quyết triệt để đi, để cho các cô ấy có cơ hội làm người.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Hàn Sanh trầm mặc nói, bế Mộ Diên theo kiểu công chúa.

Mô Diên hô một tiếng, vẻ mặt đỏ lên, khoác cánh tay lên bả vai hắn theo phản xạ tự nhiên.

Tiếng chuông ngân vang, đã là giờ Tý, nửa đêm rồi.

Đôi môi Liễu Nguyệt Vân mấp máy, đang muốn khóc thì bị ánh mắt sắc lạnh của Phó Hàn Sanh nhìn, ra hiệu cho Trần Thạch xử lý mọi chuyện, rồi bế Mộ Diên lên tầng.

Màn đêm yên tĩnh, mùi hoa thơm ngát.

Mộ Diên vừa ngửi mùi thơm vừa vùi đầu vào cổ tam gia như đang ngủ.

Phó Hàn Sanh cúi đầu, che ý cười ở trong mắt, cắn gò má bầu Mộ Diên một cái.

“Bé yêu, tại sao lại tỏ ra không quen biết tôi?”

Hắn đã phát hiện ra từ lâu.

Người trong ngực run rẩy, mặt đỏ bừng, gương mặt Mộ Diên căng thẳng: “Nếu để họ biết được em có quen anh thì sẽ nói anh lấy việc công giải quyết việc tư, sẽ truyền chuyện xấu ra ngoài, tam gia sẽ bị em làm ảnh hưởng.”

Đến chỗ rẽ ở cầu thang, Phó Hàn Sanh cọ má cô không nói gì, bế cô vào phòng ngủ của mình.

Ánh trăng dừng bên ngoài cửa sổ, đặt Mộ Diên lên giường, bộ sườn xám bao lấy cơ thể đẫy đà, ngực nở nang, giấu hai viên mật đào nhiều nước.

Lớn hơn trước rất nhiều.

Phó Hàn Sanh híp mắt lại, sự tức giận trong ba năm qua đều trào lên ngực, gương mặt lạnh lùng ôn nhu bóp eo cô, một tay nắm chặt hai cổ tay trắng nõn của cô để lên đầu giường.

“Bé hư, sao lại bỏ đi? Còn muốn tự sát? Chẳng lẽ em muốn làm gia tức chết mới vừa lòng?”

Mới hôn mê tỉnh lại, bây giờ lại bị kìm kẹp, chút sức cũng không có, Mộ Diên mềm mại ở trong ngực hắn, thẹn thùng, cắn môi nói: “Sao tam gia lại nói em vậy? Sao có thể bỏ đi chứ?”

Phó Hàn Sanh bị cô chọc tức cười, nghe Liễu Nguyệt Vân nói Lưu lão gia muốn phá trinh của Mộ Diên?

Tiểu hoa đáng yêu đã bị hắn phá từ sớm rồi, nếu người khác biết thì phải nói sao đây?

“Đồ lừa đảo, em đã làm việc vợ chồng với tôi từ sớm, còn nói không quen à? Còn không biết xấu hổ mà nói mình là cô nương.”

Hắn kéo nút sườn xám, môi dừng trên cổ Mộ Diên, đằng sau lớp vải là làn da trắng mịn, mềm mại, Phó Hàn Sanh cười cắn một miếng, lưu lại nước bọt và vết cắn đỏ sậm.

Bàn tay thô ráp đặt lên môi cô vẽ một vòng, Mộ Diên đỏ mặt né tránh, bộ mặt giả của cô đã bị hắn chọc thủng đúng là ngượng chết mất.

Hốc mắt đỏ lên. tức giận cắn tay của hắn: “Đó là bị tam gia lừa. tam gia còn nhớ anh đã dạy em như thế nào không?”

Bây giờ đổ lỗi cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải

Số ký tự: 0