Đạo Đãi Khách (H)
Mai Tân Thập Luật
2024-07-24 16:23:48
Vương Phùng Lăng vừa nhấp rượu vừa ngước mắt nhìn, Tiểu Nguyệt Tiên trước mặt ông ta thân mặc sườn xám xẻ tà màu đen thêu hoa mẫu đơn, ngực nở mông to, làn da trắng mịn như trứng gà bóc, khiến người ta rất muốn cắn mút một miếng.
“Từ lâu đã nghe nói tam gia đãi khách rất chu đáo, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Yết hầu Vương Phùng Lăng trượt lên trượt xuống, lập tức ôm lấy Tiểu Nguyệt Tiên vào lòng: “Thật là một mỹ nhân, đêm nay phải để cho bổn đại gia nếm thử cô nương đây mới được.”
Bàn tay to liền duỗi vào bên trong chiếc sườn xám, xoa xoa bộ ngực sữa của cô ta, vừa nắn vừa bóp một phen.
Tiểu Nguyệt Tiên mấp máy môi đỏ, nũng nịu yêu kiều đấm lên ngực Vương Phùng Lăng: “Ngài nhẹ một chút đi, Tiểu Nguyệt Tiên còn chưa từng bị ức hiếp thô bạo bao giờ, không chịu nổi...”
Vương Phùng Lăng tuy trong nhà đã có vợ con, nhưng truyền thống gia đình giàu có lâu đời, dạy ra con gái cũng cổ hủ thiếu sức sống, không phóng túng phong tình, trong chuyện tình dục lại càng khô khốc, sao có thể bì kịp ca kỹ tiêu hồn động vũ còn biết hầu hạ người khác này, vừa nghe thấy thanh âm của Tiểu Nguyệt Tiên, Vương Phùng Lăng cũng đã lập tức cứng rắn, dưới thân đã phồng lên như một toà núi nhỏ, chỉ muốn điên loan đảo phượng một hồi.
Vương Phùng Lăng đặt Tiểu Nguyệt Tiên lên trên giường nệm, bắt đầu mạnh mẽ xé rách chiếc sườn xám trên người cô ta, bên dưới lộ ra hai hạt đậu đỏ hồng, Vương Phùng Lăng lập tức cúi đầu mút một ngụm, một vòng nước miếng liền dây ra trên bề mặt.
Tiểu Nguyệt Tiên vẫn còn non tơ, nghĩ đến đây, ông ta lại cố đè nén ngọn lửa sắp bùng lên dữ dội của mình xuống, nhưng vẫn khiến cho thân hình trắng nõn nhỏ bé hằn lên nhiều vệt đỏ liên tục.
“A… ngài…nhẹ một chút…” Tiểu Nguyệt Tiên ở dưới thân, vươn cánh tay ngọc trắng nõn chống lên ngực ông ta, muốn bảo ông ta bớt thô lỗ.
Vương Phùng Lăng bị một tiếng "ngài" này làm cho cả người mềm nhũn, côn thịt dưới háng càng cứng rắn đứng thẳng hơn, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ta, cùng với đôi mắt to ngập nước mắt giờ phút này đã có chút mê ly, hai hàng mi thật dài dính long lanh nước, má ửng hồng, toàn thân non mịn dưới sự xoa nắn của ông ta đã hoá thành loang lổ vết đỏ, trở nên đặc biệt bắt mắt trên làn da cô ta, Vương Phùng Lăng mê muội nhìn cơ thể Tiểu Nguyệt Tiên, bàn tay đưa ra xoa nắn đôi vú căng phồng trước mặt.
Cặp vú cô ta khá đẫy đà, độ lớn cũng vừa phải, ông ta có thể chộp lấy bằng một bàn tay, cảm giác tinh tế non nớt, gần như sắp sửa tan ra trong lòng bàn tay vậy.
Ông ta cũng đã dạo qua chốn yên hoa bụi trần này mấy lần, chuyện tiền diễn tất nhiên thuận buồm xuôi gió, lại nghĩ chờ một lát Tiểu Nguyệt Tiên chảy nước, thì phá thân cũng sẽ không quá khó chịu.
Nhưng bụng dưới ông ta đã đau đớn run rẩy, đành bất chấp mọi thứ, lập tức duỗi tay kéo luôn một góc bẹt cuối cùng trên chiếc quần lót tơ lụa giữa hai chân Tiểu Nguyệt Tiên xuống.
Ông ta lại xoa mảnh vải bẹt này thành một cụm, nhét vào trong miệng Tiểu Nguyệt Tiên, sau đó phun một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, vuốt ve cửa động mềm mại của Tiểu Nguyệt Tiên, cọ xát vài cái, liền dùng ngón tay moi móc bên trong.
Nhìn thấy Tiểu Nguyệt Tiên miệng cắn góc bẹt quần, kinh hoàng sợ hãi xoắn thân mình lại, bất lực đáng thương, nhìn ông ta một cách khó tin, trong lòng Vương Phùng Lăng liền sinh ra một loại khoái cảm làm nhục người khác.
Ông ta tách hai chân Tiểu Nguyệt Tiên ra, đặt côn thịt đỏ tím của mình chống lên cửa động non nớt ửng hồng kia, rồi lập tức đẩy mạnh vào, Tiểu Nguyệt Tiên đau đến mức cả người run rẩy, môi đỏ mím chặt.
Chu Tử Khâm cười cười hướng về phía Phó Hàn Sanh mà làm mặt quỷ, tên Vương Phùng Lăng này rốt cuộc cũng là kẻ chưa hiểu việc đời, nóng vội xuống tay như vậy, đúng trên đầu chữ sắc một cây đao, chặt đứt không biết bao nhiêu con đường của đàn ông.
Trên giường nệm là cảnh tượng hương diễm kích thích, Phó Hàn Sanh lại cực kỳ mất hứng, thấy chuyện đã thành, liền nhấc chân đi xuống lầu, mở cây quạt trúc hai mặt trong tay ra, mặt trắng đề chữ Triệu Khuông Dận, với ánh mặt trời chói lọi, núi sông như bừng lên sức sống, mặt đen còn lại là vẻ trời cao thăm thẳm, mặt trăng lấn át những vì sao.
“Từ lâu đã nghe nói tam gia đãi khách rất chu đáo, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Yết hầu Vương Phùng Lăng trượt lên trượt xuống, lập tức ôm lấy Tiểu Nguyệt Tiên vào lòng: “Thật là một mỹ nhân, đêm nay phải để cho bổn đại gia nếm thử cô nương đây mới được.”
Bàn tay to liền duỗi vào bên trong chiếc sườn xám, xoa xoa bộ ngực sữa của cô ta, vừa nắn vừa bóp một phen.
Tiểu Nguyệt Tiên mấp máy môi đỏ, nũng nịu yêu kiều đấm lên ngực Vương Phùng Lăng: “Ngài nhẹ một chút đi, Tiểu Nguyệt Tiên còn chưa từng bị ức hiếp thô bạo bao giờ, không chịu nổi...”
Vương Phùng Lăng tuy trong nhà đã có vợ con, nhưng truyền thống gia đình giàu có lâu đời, dạy ra con gái cũng cổ hủ thiếu sức sống, không phóng túng phong tình, trong chuyện tình dục lại càng khô khốc, sao có thể bì kịp ca kỹ tiêu hồn động vũ còn biết hầu hạ người khác này, vừa nghe thấy thanh âm của Tiểu Nguyệt Tiên, Vương Phùng Lăng cũng đã lập tức cứng rắn, dưới thân đã phồng lên như một toà núi nhỏ, chỉ muốn điên loan đảo phượng một hồi.
Vương Phùng Lăng đặt Tiểu Nguyệt Tiên lên trên giường nệm, bắt đầu mạnh mẽ xé rách chiếc sườn xám trên người cô ta, bên dưới lộ ra hai hạt đậu đỏ hồng, Vương Phùng Lăng lập tức cúi đầu mút một ngụm, một vòng nước miếng liền dây ra trên bề mặt.
Tiểu Nguyệt Tiên vẫn còn non tơ, nghĩ đến đây, ông ta lại cố đè nén ngọn lửa sắp bùng lên dữ dội của mình xuống, nhưng vẫn khiến cho thân hình trắng nõn nhỏ bé hằn lên nhiều vệt đỏ liên tục.
“A… ngài…nhẹ một chút…” Tiểu Nguyệt Tiên ở dưới thân, vươn cánh tay ngọc trắng nõn chống lên ngực ông ta, muốn bảo ông ta bớt thô lỗ.
Vương Phùng Lăng bị một tiếng "ngài" này làm cho cả người mềm nhũn, côn thịt dưới háng càng cứng rắn đứng thẳng hơn, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ta, cùng với đôi mắt to ngập nước mắt giờ phút này đã có chút mê ly, hai hàng mi thật dài dính long lanh nước, má ửng hồng, toàn thân non mịn dưới sự xoa nắn của ông ta đã hoá thành loang lổ vết đỏ, trở nên đặc biệt bắt mắt trên làn da cô ta, Vương Phùng Lăng mê muội nhìn cơ thể Tiểu Nguyệt Tiên, bàn tay đưa ra xoa nắn đôi vú căng phồng trước mặt.
Cặp vú cô ta khá đẫy đà, độ lớn cũng vừa phải, ông ta có thể chộp lấy bằng một bàn tay, cảm giác tinh tế non nớt, gần như sắp sửa tan ra trong lòng bàn tay vậy.
Ông ta cũng đã dạo qua chốn yên hoa bụi trần này mấy lần, chuyện tiền diễn tất nhiên thuận buồm xuôi gió, lại nghĩ chờ một lát Tiểu Nguyệt Tiên chảy nước, thì phá thân cũng sẽ không quá khó chịu.
Nhưng bụng dưới ông ta đã đau đớn run rẩy, đành bất chấp mọi thứ, lập tức duỗi tay kéo luôn một góc bẹt cuối cùng trên chiếc quần lót tơ lụa giữa hai chân Tiểu Nguyệt Tiên xuống.
Ông ta lại xoa mảnh vải bẹt này thành một cụm, nhét vào trong miệng Tiểu Nguyệt Tiên, sau đó phun một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, vuốt ve cửa động mềm mại của Tiểu Nguyệt Tiên, cọ xát vài cái, liền dùng ngón tay moi móc bên trong.
Nhìn thấy Tiểu Nguyệt Tiên miệng cắn góc bẹt quần, kinh hoàng sợ hãi xoắn thân mình lại, bất lực đáng thương, nhìn ông ta một cách khó tin, trong lòng Vương Phùng Lăng liền sinh ra một loại khoái cảm làm nhục người khác.
Ông ta tách hai chân Tiểu Nguyệt Tiên ra, đặt côn thịt đỏ tím của mình chống lên cửa động non nớt ửng hồng kia, rồi lập tức đẩy mạnh vào, Tiểu Nguyệt Tiên đau đến mức cả người run rẩy, môi đỏ mím chặt.
Chu Tử Khâm cười cười hướng về phía Phó Hàn Sanh mà làm mặt quỷ, tên Vương Phùng Lăng này rốt cuộc cũng là kẻ chưa hiểu việc đời, nóng vội xuống tay như vậy, đúng trên đầu chữ sắc một cây đao, chặt đứt không biết bao nhiêu con đường của đàn ông.
Trên giường nệm là cảnh tượng hương diễm kích thích, Phó Hàn Sanh lại cực kỳ mất hứng, thấy chuyện đã thành, liền nhấc chân đi xuống lầu, mở cây quạt trúc hai mặt trong tay ra, mặt trắng đề chữ Triệu Khuông Dận, với ánh mặt trời chói lọi, núi sông như bừng lên sức sống, mặt đen còn lại là vẻ trời cao thăm thẳm, mặt trăng lấn át những vì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro