Mua Được Cổ Phiếu Giá Đáy, Tôi Cưới Minh Tinh

Dòng Nước Ngầm

2025-01-10 17:27:54

Buổi tối, Lâm Tiêu ăn cơm tại nhà họ Hàn.

Sau bữa ăn, Lâm Tiêu khăng khăng đòi rửa bát. Lưu Lệ Vân đẩy qua đẩy lại một hồi cũng không lay chuyển được, đành để anh làm.

Dọn dẹp xong bếp, Lâm Tiêu nói muốn về.

Hai vợ chồng Hàn giả vờ giữ lại hai lần, thấy anh kiên quyết muốn đi, nghĩ có lẽ vì Di Di không có ở nhà khiến anh thấy ngại, nên cũng không níu kéo.

Tiễn anh xuống lầu, hai người dạo bộ quanh khu dân cư.

Lưu Lệ Vân nhắc đến chuyện muốn sắp xếp đề bạt cho Lâm Tiêu.

Hàn Hải Quân hơi ngạc nhiên:

"Ý em là, Tiểu Lâm không muốn được đề bạt à?"

Lưu Lệ Vân gật đầu:

"Em thấy đúng là có chút như vậy! Ban đầu, em nghĩ chắc là cậu ấy bất ngờ, không nghĩ sẽ được đề cử. Nhưng sau đó em lại cảm thấy không phải, mà là..."

Bà không nói hết, nhưng Hàn Hải Quân hiểu.

"Ý em là, Tiểu Lâm nghĩ em là mẹ vợ nên cố tình giúp cậu ấy được đề bạt, khiến cậu ấy bị tổn thương tự trọng?"

"Phần lớn là vậy!"

"..."

Hàn Hải Quân không nói gì, chỉ lắc đầu cười.

"Anh cười cái gì?" Lưu Lệ Vân không hiểu hỏi.

"Không có gì, anh chỉ cảm thấy Tiểu Lâm là đứa trẻ rất tốt!" Hàn Hải Quân thật lòng nói.

"Tốt gì mà tốt, cơ hội đưa đến tận tay cũng không biết nắm lấy. Anh xem, trước đây mình còn đánh giá sai cậu ta. Tiểu Lâm không phải là người có năng lực đi đường quan trường, trái lại còn quá thanh cao!"

"Haiz!"

Hàn Hải Quân không đồng tình, nghiêm túc nói:

"Thanh cao không phải lúc nào cũng tốt, nhưng cũng không hẳn là xấu! Tiểu Lâm do dự vì nghĩ đến mối quan hệ với nhà mình, điều đó càng chứng minh cậu ấy không kết hôn với Di Di vì gia đình chúng ta, mà là thật lòng yêu thương Di Di. Điều này chẳng phải cho thấy cậu ấy là người có phẩm chất tốt, đáng tin cậy sao?"

Lưu Lệ Vân nghe vậy, lập tức sáng bừng mắt.

"Anh nói cũng có lý. Trước đây em chọn cậu ấy làm con rể cũng vì nhìn thấy điểm này!"

"Đúng vậy!"

Hàn Hải Quân cười:

"Về chuyện đề bạt thì Tiểu Lâm còn trẻ, học văn ra trường, có chút ngạo khí cũng là bình thường! Chúng ta làm bố mẹ vợ, chỉ cần giúp đỡ định hướng một chút là được, chưa cần bắt cậu ấy phải bận tâm quá nhiều, đúng không?"

Lưu Lệ Vân cười:

"Nghe anh nói được câu này không dễ nhỉ!"

Hàn Hải Quân cười lớn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sao cơ?"

Lưu Lệ Vân nói:

"Ngày trước lúc hai ta kết hôn, anh chẳng phải cũng cảm thấy khó chịu vì nghĩ được nhờ bố em sao? Giờ anh già rồi, lại bắt đầu dọn đường cho con rể, trông cũng có dáng dấp của bố em ngày xưa đấy!"

Nghe vợ trêu, Hàn Hải Quân bật cười, nhớ lại hồi trẻ mình từng ngạo mạn ra sao, rồi tự giễu mình mà lắc đầu.

...

Trên đường về nhà, Lâm Tiêu cứ nghĩ mãi đến chuyện mẹ vợ muốn giúp mình thăng chức.

Đến khi xuống tàu điện ngầm, anh đã tự thuyết phục được bản thân.

Thật lòng mà nói, anh chưa từng nghĩ mình làm việc ngần ấy năm mà không xứng đáng với một vị trí phó khoa nhỏ nhoi. Anh cũng không cho rằng dựa vào quan hệ với mẹ vợ để lên chức là điều đáng xấu hổ — nếu đến chuyện này còn không nghĩ thông thì sống hai kiếp cũng chẳng để làm gì.

Còn chuyện Lưu Lệ Vân nói việc đề bạt anh hoàn toàn dựa trên đánh giá công việc, không hề có chút thiên vị nào.

Những lời này nghe để đấy thôi.

Lâm Tiêu chắc chắn 100% rằng việc đơn vị bỗng nhiên muốn thăng chức cho mình chính là do mẹ vợ đang giúp dọn đường.

Thậm chí anh còn tin rằng những ứng viên được đề bạt khác đều là "bình phong" để che giấu cho anh, người thuộc "hoàng tộc".

Lâm Tiêu không ngờ đời này mình cũng có ngày trở thành "người có quan hệ".

Xét cho cùng, đó là nhờ ánh hào quang của Hàn Di Di.

Anh chấp nhận trơn tru lợi ích mà cuộc hôn nhân hợp đồng này mang lại.

Chỉ là, sự phân vân thực ra xuất phát từ việc anh không muốn làm.

Người ta nói quyền lực là "xuân dược" của đàn ông trung niên, câu này không sai.

Nhưng anh còn trẻ, sức khỏe tràn trề, chẳng cần đến xuân dược.

Huống hồ, mấy chức vụ nhỏ ở cơ sở thì có quyền lực gì chứ!

Nếu là một cơ quan thực quyền của cấp trên thì không nói, nhưng văn phòng khu phố, suốt ngày phải đối mặt với các ông bà già, vị trí trưởng khoa chẳng khác nào còn vất vả hơn nhân viên bình thường. Điều này chẳng có chút hấp dẫn nào với Lâm Tiêu!

Tuy nhiên, mọi chuyện đã đến mức này, đối diện với cơ hội thăng chức dâng tận tay, anh cũng không còn cách nào khác.

Không lẽ nghỉ việc sao?

Huống chi, với tư cách là người đã sống hai đời, Lâm Tiêu đối với tất cả những sự kiện bất ngờ trong cuộc sống đều giữ thái độ "đến thì cứ an nhiên đón nhận".

Đây cũng là một trong những lý do anh đồng ý hợp đồng kết hôn chớp nhoáng với Hàn Di Di.

Cả đời này, tuy đã chọn vào biên chế để cầu ổn định, nhưng sống mấy chục năm, có thêm chút trải nghiệm mới lạ cũng không phải chuyện xấu.

Hiểu ra điều này, Lâm Tiêu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Hai ngày sau.

Tin tức về việc đề bạt cán bộ cấp khoa đã lan rộng khắp đơn vị, thậm chí danh sách những người được đề bạt cũng xuất hiện vài phiên bản khác nhau.

Điều này cho thấy mức độ quan tâm của mọi người đối với việc này.

Trong tình hình như vậy, Lâm Tiêu biết rằng im lặng là cách ứng xử tốt nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiều thứ Sáu, gần hết giờ làm.

Trưởng phòng Lý Minh Đào, người thường đã rời đi từ sớm, bỗng mang một ly trà thong thả bước đến bàn làm việc của Lâm Tiêu, khuôn mặt nở nụ cười thân thiết.

"Tiểu Lâm, gần đây nghe nói đơn vị sắp đề bạt cán bộ cấp khoa, cậu biết chưa?" Lý Minh Đào bất ngờ hỏi.

"À... tôi có nghe mọi người bàn luận qua."

"Cậu nghĩ thế nào?"

"Tôi?"

Lâm Tiêu cười cười:

"Trưởng phòng, tôi thì có thể nghĩ gì chứ? Tôi thâm niên còn ít, học vấn cũng không cao, nào dám nghĩ xa xôi!"

Lý Minh Đào cười, vỗ vai anh, cười đầy ẩn ý:

"Người trẻ tuổi thì phải dám nghĩ! Chuyện này tuần sau là tiến hành quy trình rồi, tôi cũng không ngại nói thật với cậu — danh sách phó khoa có tên cậu, là tôi đề xuất với lãnh đạo đấy!"

Khi nghe ông ta định nói "nói thật", Lâm Tiêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần diễn cảnh ngạc nhiên.

Nhưng khi nghe nửa sau câu nói, Lâm Tiêu thật sự kinh ngạc đến mức biểu cảm hiện lên trên mặt hoàn toàn không cần phải diễn!

"Trưởng phòng, ngài... ngài đừng đùa với tôi!"

"Tôi có giống đang đùa không?"

Lý Minh Đào nghiêm túc nói:

"Tiểu Lâm, mấy năm nay cậu tăng ca bao nhiêu, lãnh đạo có thể không thấy, nhưng tôi thấy rất rõ. Đề bạt ở cơ sở không dễ, giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội, tôi có thể không nghĩ đến cậu sao? Dù phải mặt dày một chút, tôi cũng phải tranh thủ cho cậu, đúng không?"

Nói rồi, ông ta lại vỗ vai anh một cách thân thiết, nụ cười trông giống như người tốt bụng.

Lâm Tiêu cố gắng nhịn cảm xúc lắm mới không bật cười.

Nếu không phải biết mình thuộc "hoàng tộc", anh chắc chắn sẽ tin lời Lý Minh Đào nói và cảm ơn ông ta rối rít.

"Trưởng phòng, ngài đừng trêu tôi, tôi là người không chịu nổi mấy trò đùa đâu!" Anh giả vờ cười ngờ nghệch.

"Cậu không tin thì thôi, dù sao tuần sau mọi chuyện sẽ rõ ràng!"

Nói xong, Lý Minh Đào lại vỗ vai anh, ánh mắt không che giấu được vẻ ghen tị:

"Tiểu Lâm, 27 tuổi đã lên phó khoa, tiền đồ sáng lạn lắm! Sau này phát đạt rồi đừng quên anh em này đấy nhé!"

Lâm Tiêu thuận thế đùa theo:

"Được thôi, ngài đã chăm sóc tôi thế này, sau này tôi làm cục trưởng sẽ mời ngài về làm hội trưởng hiệp hội nào đó, vậy có đủ thành ý chưa?"

Lý Minh Đào cười ha hả.

Biết thừa cậu nhóc này vẫn chưa tin, ông ta cũng không nói thêm, vui vẻ rời khỏi chỗ làm.

Lâm Tiêu ngồi lại trong văn phòng trống trải, không khỏi cảm thán:

"Đúng là chùa nhỏ gió lớn, ao cạn mà rùa lắm! Một cái văn phòng khu phố bé tí cũng toàn người khôn lõi cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mua Được Cổ Phiếu Giá Đáy, Tôi Cưới Minh Tinh

Số ký tự: 0