Chương 5
Thanh Đăng
2024-07-12 10:18:32
Lại một lần nữa tỉnh lại, bởi vì ngồi một chỗ lâu quá nên chân cô bị tê cứng, trên mặt đất lạnh lẽo, cô bị lạnh trên người không có chút hơi ấm nào.Cô "hắt xì" một cái, ngồi im lặng một chỗ để thích ứng một lúc, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy ngoài cửa sổ sắc trời ảm đảm đã tắt nắng rồi, trong phòng một chút ánh sáng đều không có, tối om còn không khí xung quanh thì lạnh như băng. Lúc này chắc hẳn là buổi tối rồi mà vẫn không có người tới xem cô.
Bọn họ sẽ không bỏ mặc cô đâu, chắc chắn sẽ không, họ mua nàng về không phải để sử dụng sao, họ sẽ không để mặc nàng đói chết. Trần Kiều ngồi co ro trên giường, cô ôm đầu gối nhìn chằm chằm ra cửa. Chỉ chốc lát sau, phía cửa truyền đến động tĩnh, là tiếng mở khóa, rất nhanh cửa đã mở ra, một bóng người cao lớn đi vào phòng.
Tuy cô không thấy rõ mặt anh ta, nhưng từ hình dáng bên ngoài cô có thể phán đoán cơ thể hắn rất chắc khỏe, tiếng hít thở ở trong đêm đen nghe thật rõ ràng.
Trần Kiều cả người căng thẳng, đem gối đầu dùng sức ôm ở trước ngực, cô cất giọng nói với âm thanh run rẩy “Xin chào. Có phải anh là người mua tôi không? Tôi có thể cho anh tiền, anh thả tôi đi được không? Các anh mua tôi tốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại gấp hai, không không gấp năm nha! Ba tôi có rất nhiều tiền, anh đưa tôi về với gia đình, ba tôi sẽ không bạc đãi anh."
Cô nói liên tục dường như sợ chính mình biểu đạt ý muốn không đủ rõ ràng, nhưng người nọ lại né tránh ánh mắt mong đợi của cô, như không muốn cùng cô đối diện, anh ta nói ra một câu địa phương mà cô nghe không hiểu.
Anh ta đặt một cái bát ở trên chiếc ghế đặt trước giường, rồi nhanh chóng chạy ra, dùng tốc độ cực nhanh khóa cửa lại.
Trần Kiều lại chậm một bước, đùi cô mềm nhũn bị té ngã một cái, chờ cô định thần lại thì cửa đã khóa lại, sau đó mọi thứ lại trở về tĩnh lặng không có một chút âm thanh nào nữa.
Cô tức giận đến mức quỳ rạp trên mặt đất, hốc mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, trông cô có vẻ rất chật vật.
Thoáng liếc nhìn cái bát còn bốc khói kia, cô cũng mặc kệ đó là cái gì, cầm lấy hướng vào phía cửa mà ném. Tiếng kim loại rơi trên mặt đất vang lên một âm thanh nặng nề nhưng ngoài cửa vẫn yên tĩnh, chỉ có một âm thanh của người phụ nữ nào đó mắng chửi vài câu.
Không ai đi vào gây phiền toái cho cô, việc làm này của Trần Kiều dường như giúp cô giải tỏa được cơn hận bị kìm nén, dạ dày cô lại đau. Bên chân cô có một thứ đồ gì đó tròn xoe mềm mềm, cô cầm lên mới thấy đó là một viên khoai tây, cô ngẩn người ra trong chốc lát, rồi ném nó đi.
Bọn họ sẽ không bỏ mặc cô đâu, chắc chắn sẽ không, họ mua nàng về không phải để sử dụng sao, họ sẽ không để mặc nàng đói chết. Trần Kiều ngồi co ro trên giường, cô ôm đầu gối nhìn chằm chằm ra cửa. Chỉ chốc lát sau, phía cửa truyền đến động tĩnh, là tiếng mở khóa, rất nhanh cửa đã mở ra, một bóng người cao lớn đi vào phòng.
Tuy cô không thấy rõ mặt anh ta, nhưng từ hình dáng bên ngoài cô có thể phán đoán cơ thể hắn rất chắc khỏe, tiếng hít thở ở trong đêm đen nghe thật rõ ràng.
Trần Kiều cả người căng thẳng, đem gối đầu dùng sức ôm ở trước ngực, cô cất giọng nói với âm thanh run rẩy “Xin chào. Có phải anh là người mua tôi không? Tôi có thể cho anh tiền, anh thả tôi đi được không? Các anh mua tôi tốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại gấp hai, không không gấp năm nha! Ba tôi có rất nhiều tiền, anh đưa tôi về với gia đình, ba tôi sẽ không bạc đãi anh."
Cô nói liên tục dường như sợ chính mình biểu đạt ý muốn không đủ rõ ràng, nhưng người nọ lại né tránh ánh mắt mong đợi của cô, như không muốn cùng cô đối diện, anh ta nói ra một câu địa phương mà cô nghe không hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta đặt một cái bát ở trên chiếc ghế đặt trước giường, rồi nhanh chóng chạy ra, dùng tốc độ cực nhanh khóa cửa lại.
Trần Kiều lại chậm một bước, đùi cô mềm nhũn bị té ngã một cái, chờ cô định thần lại thì cửa đã khóa lại, sau đó mọi thứ lại trở về tĩnh lặng không có một chút âm thanh nào nữa.
Cô tức giận đến mức quỳ rạp trên mặt đất, hốc mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, trông cô có vẻ rất chật vật.
Thoáng liếc nhìn cái bát còn bốc khói kia, cô cũng mặc kệ đó là cái gì, cầm lấy hướng vào phía cửa mà ném. Tiếng kim loại rơi trên mặt đất vang lên một âm thanh nặng nề nhưng ngoài cửa vẫn yên tĩnh, chỉ có một âm thanh của người phụ nữ nào đó mắng chửi vài câu.
Không ai đi vào gây phiền toái cho cô, việc làm này của Trần Kiều dường như giúp cô giải tỏa được cơn hận bị kìm nén, dạ dày cô lại đau. Bên chân cô có một thứ đồ gì đó tròn xoe mềm mềm, cô cầm lên mới thấy đó là một viên khoai tây, cô ngẩn người ra trong chốc lát, rồi ném nó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro