Chương 8
Thanh Đăng
2024-07-12 10:18:32
Không biết bên ngoài đang làm gì, ồn ào náo nhiệt sau đó âm thanh nói chuyện cũng dần dần nhỏ đi, hình như mấy người đó đã đi đâu hết rồi. Nhưng lúc này Trần Kiều lại cảm giác được một mối nguy hiểm đang đến gần, làn da ở cánh tay cô nổi da gà hết cả lên.
Cô lại dỏng tai lên lắng nghe, sau vài tiếng nói chuyện, là tiếng ‘lách cách’, cửa phòng cô được mở khóa. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, cuối cùng, cửa mở ra, người kia đi vào, anh đưa lưng về phía cô khóa cửa lại.
Cô đói đến mức cả người như đang tan rã ra, nhìn anh ta từng bước đi tới, cảm thấy bản thân mình như con dê con đang bị trói đợi người đến làm thịt, đối mặt với dao mổ mà không có sức chút lực phản kháng.
Anh ta dừng lại cách giường tầm một bước chân, bắt đầu cởi quần áo, Trần Kiều hoàn toàn cuống cuồng, dọc theo chân tường không ngừng lui về phía sau "Không, tôi không muốn. Tôi sẽ cho anh tiền mà, anh nói đi, anh mua tôi bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho anh hết. Làm ơn thả tôi đi đi, anh cũng có người nhà mà, anh có em gái còn gì, anh nghĩ đi nếu em của anh bị người ta bắt bán đi, anh sẽ lo lắng như thế nào hả. Ba mẹ tôi chỉ có đứa con gái là tôi thôi, tôi thật sự không thể rời xa họ, đừng như vậy có được không? Chúng ta thương lượng một chút đi, nhất định sẽ có cách giải quyết, nhà tôi rất giàu, ba mẹ tôi nhất định sẽ tìm được tôi..."
Người kia vốn không hề nghe cô trình bày, anh bắt lấy cổ tay cô, bàn tay nắm chặt cổ tay cô tựa như kìm sắt, cô lảo đảo ngã xuống giường, choáng váng cả người. Anh đã cởi gần hết quần áo rồi và hiện giờ đang muốn cởi luôn quần áo của cô.
Trần Kiều giữ chặt cổ áo, sợ hãi đến cùng cực, tình cảnh sắp bị cưỡng hiếp làm cho cô vô cùng minh mẫn, cô hết cầu xin lại khuyên nhủ, đưa ra tất cả điều kiện tốt nhất, nhưng đối phương mắt không nhìn tai không nghe, chỉ yên lặng cởi đồ cô.
Trần Kiều một ngày không ăn cơm nên không có sức lực để phản kháng hay chống cự, thậm chí tiếng khóc tiếng kêu cũng vô cùng mỏng manh, cô cắn chặt răng, dùng toàn bộ sức lực giữ chặt lấy quần áo mình.
Trước kia cô rất có da có thịt, dáng người khá đầy đặn, nhưng trải những chuyện này, cô bị dày vò gầy đi không ít, đặc biệt mặt và eo, eo nhỏ đến mức một bàn tay đã có thể khống chế.
Cô lại dỏng tai lên lắng nghe, sau vài tiếng nói chuyện, là tiếng ‘lách cách’, cửa phòng cô được mở khóa. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, cuối cùng, cửa mở ra, người kia đi vào, anh đưa lưng về phía cô khóa cửa lại.
Cô đói đến mức cả người như đang tan rã ra, nhìn anh ta từng bước đi tới, cảm thấy bản thân mình như con dê con đang bị trói đợi người đến làm thịt, đối mặt với dao mổ mà không có sức chút lực phản kháng.
Anh ta dừng lại cách giường tầm một bước chân, bắt đầu cởi quần áo, Trần Kiều hoàn toàn cuống cuồng, dọc theo chân tường không ngừng lui về phía sau "Không, tôi không muốn. Tôi sẽ cho anh tiền mà, anh nói đi, anh mua tôi bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho anh hết. Làm ơn thả tôi đi đi, anh cũng có người nhà mà, anh có em gái còn gì, anh nghĩ đi nếu em của anh bị người ta bắt bán đi, anh sẽ lo lắng như thế nào hả. Ba mẹ tôi chỉ có đứa con gái là tôi thôi, tôi thật sự không thể rời xa họ, đừng như vậy có được không? Chúng ta thương lượng một chút đi, nhất định sẽ có cách giải quyết, nhà tôi rất giàu, ba mẹ tôi nhất định sẽ tìm được tôi..."
Người kia vốn không hề nghe cô trình bày, anh bắt lấy cổ tay cô, bàn tay nắm chặt cổ tay cô tựa như kìm sắt, cô lảo đảo ngã xuống giường, choáng váng cả người. Anh đã cởi gần hết quần áo rồi và hiện giờ đang muốn cởi luôn quần áo của cô.
Trần Kiều giữ chặt cổ áo, sợ hãi đến cùng cực, tình cảnh sắp bị cưỡng hiếp làm cho cô vô cùng minh mẫn, cô hết cầu xin lại khuyên nhủ, đưa ra tất cả điều kiện tốt nhất, nhưng đối phương mắt không nhìn tai không nghe, chỉ yên lặng cởi đồ cô.
Trần Kiều một ngày không ăn cơm nên không có sức lực để phản kháng hay chống cự, thậm chí tiếng khóc tiếng kêu cũng vô cùng mỏng manh, cô cắn chặt răng, dùng toàn bộ sức lực giữ chặt lấy quần áo mình.
Trước kia cô rất có da có thịt, dáng người khá đầy đặn, nhưng trải những chuyện này, cô bị dày vò gầy đi không ít, đặc biệt mặt và eo, eo nhỏ đến mức một bàn tay đã có thể khống chế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro