Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Cậu đã bỏ rơi t...

Quan Trữ Nhĩ

2025-03-04 02:09:47

Sau khi đánh cầu lông xong, cả người Vu Chân Ý đẫm mồ hôi, dính nhẹp khó chịu. Không chịu nổi mái tóc ướt đẫm mồ hôi, cô quyết định xuống nhà vệ sinh tầng một để rửa mặt cho tỉnh táo.“Trời ơi, đàn anh bị gãy xương kia đẹp trai thật đấy!”Bên cạnh, bốn, năm nữ sinh tụ lại bàn tán sôi nổi, không hề kiêng dè.Đàn anh bị gãy xương… chẳng phải Trần Giác Phi sao?Động tác rửa mặt của Vu Chân Ý chậm lại, cô vừa khóa vòi nước liền vặn mở lại lần nữa.“Vai rộng như Thái Bình Dương, đỉnh thật sự!”“Cậu nói xem, được ôm một người như thế thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ?”Một nữ sinh lắc đầu rồi cười khúc khích: “Chắc chắn sẽ có cảm giác an toàn lắm.”“Muốn thử quá đi!”“Cậu chẳng phải đã xin được QQ rồi à?”“Mới chỉ xin được thôi, chưa kết bạn mà.”“Thế cũng là một khởi đầu tốt rồi!”“…”Chờ đến khi nữ sinh cuối cùng đi vệ sinh xong, cả nhóm lại cười nói vui vẻ rồi kéo nhau rời đi.Vu Chân Ý lau qua loa nước trên mặt, nhanh chóng bước ra khỏi nhà vệ sinh.…Trước khi tan học, Sầm Kha thông báo hai việc.Việc thứ nhất là đăng ký tham gia đại hội thể thao vào giữa tháng mười. Vừa dứt lời, cả lớp lập tức hưng phấn hẳn lên, dù gì đây cũng là đại hội thể thao cuối cùng của họ ở trường.Nhưng việc thứ hai lại khiến cả lớp rơi vào trạng thái ủ rũ.Bắt đầu từ tuần sau, bất kể học sinh nội trú hay học sinh ngoại trú đều phải tham gia ba tiết tự học buổi tối tại trường. Khối 12 phải học đủ cả ba tiết, khối 10 và 11 chỉ cần học hai tiết, còn học sinh ngoại trú có thể tự do lựa chọn. Theo thông lệ năm trước, Vu Chân Ý và Trần Giác Phi đều ngầm hiểu với nhau rằng chỉ học một tiết rồi về.Vu Chân Ý cùng Trương Ân Nghi đứng phía sau, nhìn vào bảng đăng ký các môn thi đấu của đại hội thể thao.“Cậu định đăng ký môn nào?” Trương Ân Nghi hỏi.“Không đăng ký, tớ muốn trốn học.” Vu Chân Ý chán nản đáp.Trương Ân Nghi nhìn cô đầy khó hiểu: “Học kỳ trước cậu còn tích cực nhất đấy, nếu không phải chỉ có hai chân thì cậu đã ôm hết các nội dung chạy đường dài rồi.”Vu Chân Ý liếc cô ấy một cái, thở dài thật sâu: “Năm nay tớ muốn làm một kẻ vô dụng, vinh quang lớp gì đó không liên quan đến tớ nữa.”Trương Ân Nghi xoa đầu cô: “Cậu không sao chứ?”Vu Chân Ý ủ rũ, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu: “…Tớ có sao.”Phía sau bỗng vang lên hai tiếng ho khan đầy ẩn ý. Trương Ân Nghi quay đầu lại, phát hiện cô và Vu Chân Ý đã bị Giang Y và nhóm bạn của cô ấy vây quanh từ lúc nào.Dương Văn Văn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay trên cổ tay Giang Y, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Giang Y, vòng tay của cậu trông đắt tiền quá!”Giang Y: “Là lãnh đạo của ba tớ mua ở Nhật Bản mang về tặng đó.”Trịnh Tử Ngôn: “Thương hiệu gì thế?”Giang Y: “Tớ cũng không biết nữa.”Trương Ân Nghi không rõ ba người này có cố tình đi đến đây để khoe khoang không, cô ấy lườm họ một cái thật rõ, sau đó kéo Vu Chân Ý đi ra ngoài.Cô ấy ghé sát thì thầm: “Chân Chân, cậu biết thương hiệu đó là gì không?”Vu Chân Ý: “Tớ là dân quê, tớ không biết.”Tâm trạng của Vu Chân Ý vẫn không khá lên chút nào.Vì so với chuyện này, cô càng để tâm đến việc Trần Giác Phi lần đầu tiên cho con gái số liên lạc.Cô cố gắng nhớ lại dáng vẻ của hai nữ sinh kia, hy vọng tìm ra điểm khác biệt giữa họ và những cô gái từng bị Trần Giác Phi từ chối. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không tìm ra được.Suy nghĩ hồi lâu, cô lại bắt đầu tự hỏi, tại sao cô phải làm như vậy?Tại sao cô lại tốn thời gian và tâm trí để nghĩ về một chuyện vốn dĩ rất bình thường?Dòng suy nghĩ cứ thế miên man không dứt.Một nỗi bực bội xâm chiếm lấy cô, chẳng rõ là do thời tiết oi bức của mùa hè hay do chính tâm trạng của cô.….Sau cơn mưa, không khí nồng nặc mùi đất, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt.Gần đến giờ tan học, sau khi Sầm Kha dặn dò xong, thầy dạy Toán lại bước vào giảng thêm một bài toán khó. Một bài toán quan trọng, nhưng giảng mãi vẫn chưa xong.Giảng lâu đến mức khi hai người họ ra về, đèn đường đã sáng lên.Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống con đường mờ sương, những vũng nước đọng lăn tăn gợn sóng. Một chiếc xe điện chạy qua, hắt lên bóng dáng hai người họ.“Hôm nay cậu…”Trần Giác Phi đứng trước cửa nhập mật mã, Vu Chân Ý bỗng dưng lên tiếng. Nhưng ngay khi nói ra ba chữ ấy, cô lại đột ngột im bặt.Tại sao cô lại muốn nói chuyện?Cô mong đợi câu trả lời gì từ cậu đây?Cô thấy bóng lưng Trần Giác Phi khựng lại.Chiếc áo khoác đồng phục vắt hờ trên vai cậu, bên dưới là chiếc áo thun cổ tròn màu xám đậm. Cậu đứng đó, hòa vào nền gạch xám của con hẻm Uyên Ương, cũng như tan vào màn đêm.Trần Giác Phi không quay đầu: “Gì cơ?”Vu Chân Ý vội vàng lắc đầu, rồi chợt nhận ra cậu không nhìn thấy động tác đó của mình, liền nói: “Không có gì.”“Ồ.”Vu Chân Ý không lên tiếng nữa, cũng không di chuyển, ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên nhẹ bẫng.Trần Giác Phi nghĩ rằng cô đã rời đi.Dù sao thì cậu đã quen với việc cô bước đi không một tiếng động.Nhưng Vu Chân Ý không đi, cô ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng của chàng trai, dáng người cao ráo, tựa như tựa vào cánh cửa, khẽ nghiêng đầu, từng đầu ngón tay lướt nhẹ qua bàn phím để nhập mật khẩu.Bỗng nhiên, cô nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh ban nãy.Dáng người cậu rộng lớn, như một ngọn núi cao vững chãi, bờ vai thẳng tắp tựa như đường chân trời của biển cả.Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cô lại nghĩ về điều tương tự như những cô gái kia.Nếu ôm một người vừa gầy vừa có cảm giác mạnh mẽ như cậu… sẽ như thế nào nhỉ?Thử xem sao.Có thể thử không?Họ đã quen biết nhau bao năm rồi, ôm một cái thì có làm sao đâu?Cô đang trong độ tuổi thanh xuân, trải nghiệm một chút về cơ thể thiếu niên thì có vấn đề gì chứ?Hành động luôn đi trước suy nghĩ.Cô nhấc chân bước tới một bước, vừa định giơ tay lên thì Trần Giác Phi xoay người lại, cánh tay đang mở ra của cô chợt khựng lại giữa không trung.Đôi mắt lạnh lùng cúi xuống nhìn cô, hàng chân mày sắc nét dưới mái tóc đen khẽ nhướng lên, giọng nói vừa lười biếng vừa mang theo chút lạnh lùng:”Làm trộm hả?”Đúng vậy.Trộm.Kẻ trộm muốn ôm cậu một cái.“Cậu…” Cô giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đầu cậu, giơ tay lên quơ quơ mấy cái, “Trần cún con, đừng thức khuya xem phim đen nữa, tóc cậu hình như thưa đi rồi đó.”Dứt lời, cô như một con chuột nhỏ bị hoảng sợ, vội vã chạy trốn về nhà.Cậu đứng yên tại chỗ, nghiến răng: “Vu Chân Ý! Người chạy rồi nhưng xe còn đây! Tin tớ ném cái xe điện của cậu xuống sông Hoàng Phố không!”Chuột nhỏ lại cuống quýt quay lại, chộp lấy xe điện rồi phóng đi.Cậu hiếm khi có tâm trạng trêu chọc cô, bình thản nói: “Vu Chân Ý, xe đi rồi mà người còn ở lại kìa.”Chuột nhỏ đang rơi vào trạng thái “đơ não” hoàn toàn, chạy thêm một vòng nữa rồi lại quay lại.Sau khi “load” dữ liệu khoảng 4, 5 giây, cô chớp mắt đầy hoang mang:“Hả? Người nào?”Cậu cong môi, hai ngón tay chụm lại thành hình khẩu súng, nhẹ nhàng chạm lên trán cô, bật cười nhẹ: “Cậu bỏ tớ lại rồi.”…Thứ hai tuần sau, Sầm Kha bảo lớp phó thể dục Khương Hành thông báo về việc đăng ký cho hội thao.Khương Hành cầm theo bảng đăng ký và một cây bút, hệt như một tên côn đồ đi từ dãy bên trái sang dãy bên phải, mặt mũi trông dữ dằn mà giọng điệu thì đáng thương: “Mấy anh chị à, nể mặt em một chút, đăng ký đi mà, không thì cái chức này em không giữ nổi đâu!”Cả lớp cười ầm lên.“Đẩy tạ.”“Ném lao.”“Nhảy xa.”“Nhảy cao.”Khương Hành chậc lưỡi: “Rồi rồi… thế không ai đăng ký chạy dài à?”Trương Ân Nghi quay sang hỏi Cố Trác Hàng: “Cậu đăng ký môn gì?”“Gì cũng được.”Khương Hành nhanh nhạy bắt được từ khóa “gì cũng được”, lập tức chạy đến nịnh nọt: “Anh! Anh ơi! Chạy 3000m đi!”Cố Trác Hàng chưa kịp mở miệng, Khương Hành đã vội kể lể:“Trước đây đều là Trần Giác Phi chạy, nhưng giờ cậu ấy gãy chân rồi, lớp mình không có ai thi nữa. Cậu không biết đâu, năm ngoái Trần Giác Phi giành giải nhất, từ đó bọn lớp một nhìn lớp mình khó chịu lắm. Nếu năm nay không ai chạy, chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạo chúng ta. Cậu không cần thắng như Trần Giác Phi đâu, chỉ cần tham gia là được rồi!”Vu Chân Ý không biết Khương Hành EQ thấp hay đang cố tình khích tướng nữa.Cố Trác Hàng siết nhẹ môi, cầm lấy bảng đăng ký, rồi viết tên vào cả hai cự ly 3000m và 1500m.Khương Hành suýt rơi nước mắt.Vu Chân Ý cười híp mắt, rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu ta: “Anh trai, lau nước mắt đi.”Xã hội hiện đại, thương lượng phải công bằng.Khương Hành cầm khăn giấy, rồi đưa bảng đăng ký đến trước mặt cô: “Chị gái, đăng ký không?”Năm ngoái Vu Chân Ý đã đăng ký chạy 3000m và nhảy cao, năm nay cô vẫn chọn hai môn đó.Trương Ân Nghi thắc mắc: “Mấy ngày trước cậu còn nói không muốn tham gia mà?”“Bất chợt muốn cống hiến cho lớp rồi!”Cô xoa đầu chính mình, vừa buồn vu vơ, rồi lại vui vẻ ngay được.Khương Hành được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy chạy tiếp sức 4x100m thì sao?”“…Cậu thiếu đạo đức vừa thôi!”Dù vậy, cô vẫn viết tên mình vào.Sau đó, Khương Hành lại nhìn Cố Trác Hàng: “Năm ngoái là Trần Giác Phi với Vu Chân Ý, anh Hàng, cậu tham gia chứ?”“Ừ.”Ừ tức là đồng ý nhỉ?Khương Hành mãn nguyện cầm bảng đăng ký, hớn hở rời đi, lẩm bẩm một mình: “Nam 3000m Cố Trác Hàng, nữ 3000m Vu Chân Ý. Thần điêu hiệp lữ nha! Trời sinh một cặp!” Cậu ta cầm bảng đăng ký đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Đáng tiếc là Dương Quá gãy chân rồi, Tiểu Long Nữ năm nay đổi người khác mất.”Trương Ân Nghi hỏi: “Cố Trác Hàng, cậu từng chạy 3000m chưa?”“Không biết, chưa từng thử.”“Chưa chạy bao giờ mà dám đăng ký? Tớ chạy xong mệt chết luôn ấy.”“Tớ vận động khá ổn.”Tiết Lý Khoa ngồi trước xen vào: “Ổn gì mà ổn, đúng là không nhìn mặt mà bắt hình dong được đâu, lần trước chơi bóng rổ Cố Trác Hàng nói cậu ta chơi cũng được, ai dè đánh cho tôi lên bờ xuống ruộng.”Vu Chân Ý nghe vậy thì quay sang chọc chọc cánh tay của Trần Giác Phi: “Năm nay cậu mất cơ hội thể hiện rồi nha.”Trần Giác Phi liếc xuống chân bị cố định chặt của mình, cảm giác bất lực bùng lên. Thế nhưng, mặt cậu vẫn thản nhiên, lười biếng tựa vào ghế, ném bút đi, chậm rãi nói: “Tớ ở đâu, ánh nhìn ở đó.”Dường như cảm thấy một câu chưa đủ, cậu lại bình thản bổ sung: “Sẽ không ai cướp được đâu.”Cố Trác Hàng dừng bút, liếc mắt nhìn cậu: “Vậy sao?”Trần Giác Phi hất cằm: “Cậu cứ thử xem.”Hai người đối diện nhau, cả hai đều toát ra khí thế không dễ đối phó.Như hổ trong rừng rậm, va chạm với đại bàng giữa trời cao.Một bên ẩn nhẫn chờ thời, một bên lượn vòng quan sát, cả hai đều đợi thời cơ tốt nhất để ra đòn chí mạng.Ở bên cạnh, Vu Chân Ý cảm thấy gần đây Trần Giác Phi có gì đó rất lạ, hoàn toàn không giống với những gì cậu thường nói.Còn Trương Ân Nghi thì thấy tình huống này thật tuyệt vời! Hai con hổ tranh đấu đúng là món ăn tinh thần đặc sắc của xã hội hiện đại. Nếu là đàn ông thì mau đánh nhau đi chứ còn chờ gì nữa!Cuộc đua tiếp sức hỗn hợp đòi hỏi sự ăn ý giữa các thành viên, mà hai buổi học thể dục mỗi tuần rõ ràng là không đủ.Sau giờ học, Khương Hành đến tìm Vu Chân Ý và Cố Trác Hàng, cùng với một nữ sinh khác trong đội là Ngô Linh Linh. Bọn họ lập một nhóm chat để bàn bạc về việc đến trường luyện tập vào kỳ nghỉ Quốc Khánh.Trần Giác Phi chỉ ngồi yên tại chỗ, nhìn bốn người bọn họ quét mã, thêm bạn trên WeChat, lòng bỗng dưng thấy bực bội.Chỉ là chạy bộ thôi mà, có cần làm rùm beng lên thế không? Không thể nói hết ngay trên lớp được à?Lúc Khương Hành rời đi, vô tình chạm phải ánh mắt của Trần Giác Phi.“Cậu… nhìn tôi như thế làm tôi hơi sợ đấy.” Khương Hành thuận tay lấy cuốn bài tập toán của Trần Giác Phi, cười hì hì nói, “Cho tôi mượn tham khảo một chút nhé?”Trần Giác Phi không khách sáo giật lại ngay: “Xin lỗi, giác quan thứ sáu của cậu rất chuẩn, hôm nay tôi ngứa mắt cậu, tự làm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Số ký tự: 0