Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Công dân nhiệt...

Quan Trữ Nhĩ

2025-03-04 02:09:47

Hai người họ đã vắng mặt suốt hai tiết học. Khi trở lại lớp, Vu Chân Ý vừa ôm bình nước từ chỗ lấy nước đi ngang qua.Cô liếc thấy hai người bọn họ, liền nhảy nhót chạy đến trước mặt: “Cả tầng này đều truyền tai nhau rằng hai cậu vừa đánh cho Hoắc Phàm một trận tơi bời. Tại sao vậy?”Cố Trác Hàng vừa định trả lời thì Trần Giác Phi đã nhanh miệng cướp lời: “Mọi người đều tranh thủ ngủ trưa, sao ngày nào tan học cậu cũng bận rộn thế hả?”Vu Chân Ý cúi xuống nhìn cái bình nước trong tay, Trần Giác Phi phiền ghê, không lẽ không cho người ta đi lấy nước luôn?Cô vẫn tò mò hỏi tiếp: “Rốt cuộc tại sao lại đánh Hoắc Phàm thế?”Trần Giác Phi nhét một bịch lớn đồ ăn vặt vào tay Vu Chân Ý: “Nhìn cậu ta đi vệ sinh mà đi mãi không xong, ngứa mắt quá.”Hả???Chuyện này mà cũng quản được sao…Vu Chân Ý ngơ ngác nhìn đống đồ ăn vặt trong tay, rồi lại nhìn hai chai Coca lạnh mà hai người kia đang cầm. Những giọt nước li ti ngưng tụ trên bề mặt chai, tí tách rơi xuống.Cố Trác Hàng bóp nhẹ chai Coca, làm nó hơi méo đi rồi tiện tay ném thẳng vào thùng rác phía sau.Vu Chân Ý kinh ngạc: “Hai cậu vừa bị phạt đứng xong mà còn đi tạt ngang qua căn tin nữa hả?”Sau khi rời khỏi phòng giáo vụ, hai người họ quả thực đã ghé qua căn tin. Ở đó vừa nhập một lô Coca vị cherry mới, thế là hiếm hoi lắm bọn họ mới có cơ hội ngồi chung trên bậc thềm trước cửa căn tin.Trần Giác Phi ném lon Coca cho Cố Trác Hàng, đối phương khẽ nói cảm ơn.Chỉ mới bị lắc nhẹ một chút, nhưng lon Coca đã bắt đầu sủi bọt li ti.Cố Trác Hàng nhấp một ngụm, nhìn sang Trần Giác Phi: “Không nhìn ra cậu cũng biết đánh nhau đấy.”Trần Giác Phi không chút khiêm tốn: “Ừ, tôi còn biết nhiều thứ lắm.”Cố Trác Hàng lộ ra ánh mắt đầy hứng thú nhìn cậu, rồi dùng lon Coca chạm nhẹ vào lon của đối phương.Sau khi uống một hớp, hai người liếc nhau, đồng thời đọc được bốn chữ từ biểu cảm của đối phương…Khó uống muốn chết.….Vu Chân Ý quan sát Trần Giác Phi, hỏi một câu giống hệt như Cố Trác Hàng trước đó: “Cậu biết đánh nhau hả?”Trần Giác Phi còn đang lưỡng lự không biết nên trả lời “biết” hay “không biết” thì Vu Chân Ý lại tiếp lời: “Hai cậu không bị thương chứ?”Trần Giác Phi lắc đầu: “Có gì to tát đâu.”Cố Trác Hàng: “Không sao, chỉ là tay hơi đau một chút.”Nghe vậy, Vu Chân Ý và Trần Giác Phi đồng loạt nhìn xuống tay Cố Trác Hàng. Những đốt ngón tay thon dài giờ đây hơi ửng đỏ, còn vương chút máu. Nhưng Trần Giác Phi có thể chắc chắn một điều, nếu đây là máu của Cố Trác Hàng thì cậu sẽ ăn đất ngay lập tức.Vu Chân Ý há hốc miệng: “Trời ơi! Hình như sưng lên rồi đó! Tớ có băng cá nhân nè!”Nói xong, cô lập tức quay về bàn học lục lọi. Mò mẫm mãi cuối cùng cũng tìm thấy, cô quay lại nhìn Cố Trác Hàng: “Cậu tự dán được không?”Cố Trác Hàng nhún vai: “Chắc là được, chỉ hơi bất tiện thôi.”Không sao, chỉ là tay hơi đau một chút.Chắc là được, chỉ hơi bất tiện thôi.Y như cùng một khuôn mẫu vậy…Trần Giác Phi không nhịn được nữa, giật lấy băng cá nhân từ tay Vu Chân Ý: “Cậu ta bảo là tự làm được, tin tưởng bạn cùng lớp một chút đi chứ?”Trương Ân Nghi cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa. Cô nhìn cả ba người với vẻ mặt phức tạp. Tin tưởng? Từ này mà cũng có thể dùng trong trường hợp này hả?…“Trần Giác Phi, Cố Trác Hàng, anh Sầm gọi hai cậu lên văn phòng.”Sau khi tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc, Vũ Việt từ văn phòng quay lại, trên tay cầm xấp bài tập hôm nay. Cậu ta đứng trên bục giảng, cất giọng gọi.Vu Chân Ý nhìn hai người họ: “Không đến mức bị ghi kỷ luật đâu nhỉ?”Trần Giác Phi giơ tay lên, Vu Chân Ý tưởng rằng cậu lại định xoa đầu mình như mọi khi, liền vội vàng ôm lấy đầu: “Không được đâu! Đây là bím tóc rết mà Nhất Nhất vừa mới tết cho tớ đấy!”Bàn tay Trần Giác Phi hơi khựng lại giữa không trung, do dự một giây, cuối cùng đổi thành động tác vỗ nhẹ lên đ.ỉnh đầu cô, giống như hôm đó cô đã tự vỗ lên đầu mình vậy: “Tan học đợi tớ trước cổng.”Vu Chân Ý: “Phải học tự học buổi tối mà.”Trần Giác Phi liếc ra ngoài cửa sổ: “Mưa lớn thế này, chắc sẽ nghỉ thôi.”Vu Chân Ý: “Cậu cũng biết chuyện này à?”Trần Giác Phi cười khẽ một tiếng: “Ừ, tớ giỏi lắm đúng không?”Vu Chân Ý đảo mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: “Biết rồi.”…Trong văn phòng lúc này chỉ có Sầm Kha và hai người bọn họ.Sầm Kha gọi hai người đến vẫn là vì vụ đánh nhau hôm nay. Ông mở nắp cốc giữ nhiệt, thổi nhẹ miệng cốc rồi quan sát hai chàng trai trước mặt: “Nói đi.”Hai người liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng.Sầm Kha tức đến phát điên, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu bị điều hòa thổi bay loạn xạ. Ông hận sắt không rèn thành thép, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hai chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu. Nhìn một lúc, lại cúi xuống nhìn bản thân, cuối cùng đành ngồi xuống: “Tôi nói cho hai em biết, đừng có coi thường chuyện bị ghi kỷ luật. Ở giai đoạn này mà bị kỷ luật thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.”Từ đầu đến cuối chỉ có mình Sầm Kha nói, mà càng nói càng tức, cuối cùng giận dữ đứng bật dậy, cuộn quyển sách thành ống, đập nhẹ lên đầu hai người họ: “Cúi đầu xuống cho tôi!”Hai người kia vậy mà còn dám đút tay vào túi quần, nhìn ông từ trên cao xuống.Hai cậu trai ngoan ngoãn cúi đầu.“Rút tay ra khỏi túi luôn!”Hai người lại rút tay ra.Sầm Kha hít sâu một hơi. Giờ mấy đứa con trai ăn cái gì mà lớn thế này, cúi đầu xuống rồi vẫn cao hơn ông nhiều quá.Cuối cùng, Sầm Kha nói đến mệt, mở cốc giữ nhiệt uống một ngụm để trơn cổ họng: “Được rồi, về đi. Dù hai em có cứng miệng không chịu nói thì tôi cũng biết hai em không vô duyên vô cớ đánh cậu ta. Kiểm điểm thì không phải viết, bên thầy Lý để tôi giải thích giúp.”Hai cậu đồng thanh: “Cảm ơn thầy ạ.”Trần Giác Phi liếc nhìn đồng hồ, tiết tự học cuối cùng trước giờ tan học đã kết thúc.Sầm Kha thấy bộ dạng lơ đễnh của cậu, phất tay: “Hết giờ rồi, tôi tan làm đây, khỏi nói nữa.”Hai cậu lại đồng thanh: “Cảm ơn thầy ạ.”Tay cầm cốc giữ nhiệt của Sầm Kha hơi khựng lại, sao nghe có gì đó hơi mỉa mai vậy nhỉ?…Chuyện tết dây đỏ thì trời sẽ mưa, Vu Chân Ý tin chắc chắn như vậy.Sau giờ tan học, trời tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến như bị mực đổ loang lổ, sấm sét vang rền. Trường học tạm thời thông báo nghỉ tiết tự học buổi tối. Học sinh nội trú ăn tối xong liền quay về ký túc xá, học sinh ngoại trú thì được về sớm.Trước cổng trường đông nghịt học sinh, vô số chiếc ô mở ra như những cây nấm nhỏ đủ màu sắc, chen chúc xếp chồng lên nhau.Chia tay Trương Ân Nghi xong, Vu Chân Ý một mình đứng đợi hai người kia ở sảnh tầng một. Cô tựa vào tường, xoay xoay cây dù trong tay, trong đầu thầm đoán xem có phải hai người bọn họ bị Sầm Kha mắng te tua nên giờ vẫn chưa ra không.Đang miên man suy nghĩ thì bỗng nghe thấy giọng một nữ sinh vang lên từ phía sau.“Tại sao hôm nay hai cậu đánh nhau vậy?”Vu Chân Ý quay đầu lại, Giang Y đang đứng ở bậc thang đầu tiên của cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên.Từ góc độ của Vu Chân Ý, cô chỉ thấy được hai đôi giày thể thao, dọc theo mắt cá chân là đường nét xương cốt của cẳng chân.Hai người họ bước xuống bậc thang.“Không vì cái gì cả.” Trần Giác Phi hờ hững đáp.Giang Y lại quay sang nhìn Cố Trác Hàng. Cố Trác Hàng chớp mắt, vẻ mặt như thể đang nói “Chúng ta đâu có quen thân, cậu nhìn tôi làm gì?”Giang Y có chút lúng túng: “Vậy tớ đi trước nhé.”Trần Giác Phi gật đầu: “Ừ, đi đường cẩn thận.”Tâm trạng uể oải ban nãy của Giang Y nhờ câu nói của cậu mà lại trở về như thường. Đôi mắt cô ấy sáng rực lên, lại nói: “Nhưng tớ không mang ô.”Trần Giác Phi gãi đầu, lấy một cây ô từ trong túi ra đưa cho cô ấy. Trước khi cô ấy kịp nói cảm ơn thì cậu đã nói trước: “Không cần cảm ơn.”Giang Y nhìn cây ô trong tay, ánh mắt càng rạng rỡ hơn.Sau khi tạm biệt Giang Y, hai người rời khỏi tòa nhà từ lối ra phía đông, bóng dáng họ dần hiện rõ trong những tia sáng đan xen. Hai người, một trước một sau, đút tay vào túi quần mà bước đi, Trần Giác Phi đi chậm hơn Cố Trác Hàng một chút.Đi được vài bước, họ vừa vặn chạm mặt Hoắc Phàm ở góc rẽ.Hoắc Phàm nhìn thấy họ, không biết nói gì, chỉ thấy Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng đồng loạt quay sang nhìn hắn. Khoảnh khắc họ khẽ nghiêng đầu, đường nét sắc sảo trên gương mặt bị một nửa bóng tối của màn mưa nuốt chửng, một nửa lại bị ánh đèn từ sảnh hắt lên, như thể chìm trong sắc hoàng hôn.Cả hai đều không đeo ba lô đúng cách, một người đeo chéo vai, người còn lại lười biếng xách nó trong tay, không thèm quan tâm đáy ba lô bị kéo lê trên nền đất đầy nước bẩn.Bộ đồng phục mùa hè đơn giản mặc trên người họ lại tôn lên dáng người thẳng tắp.Cả hai đều nở nụ cười nhàn nhạt, giơ ngón giữa với Hoắc Phàm.Hoắc Phàm tức tối chửi rủa sau lưng.Cố Trác Hàng nghiêng đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới, vừa đi vừa hỏi: “Muốn ăn thêm một trận nữa không?”Trần Giác Phi nhếch môi cười, giọng điệu thảnh thơi: “Đừng bắt nạt cậu ta, cẩn thận lại chạy vào lòng giáo viên chủ nhiệm khóc lóc đấy.”Nghe vậy, Hoắc Phàm lập tức im bặt, quay người đi lên lầu.…Mưa dày đặc cuốn theo màn sương mù, Vu Chân Ý chớp mắt, rồi lại dụi mắt.“Cậu nhìn gì vậy?” Trần Giác Phi đi tới bên cạnh cô.Vu Chân Ý không hề giấu diếm, vừa lắc đầu vừa cảm thán: “Bị hai cậu làm cho choáng ngợp rồi.”Đẹp trai đến mức khiến cả đoạn đường này toàn nữ sinh cứ liên tục ngoái đầu nhìn theo.Không gian rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa tí tách rơi ngoài kia.Mi mắt Trần Giác Phi giật giật theo nhịp điệu rối loạn.Chỉ cần khen một người thôi, sao lại khen cả hai làm gì.Nghe xong câu này, Cố Trác Hàng vô thức đưa tay xoa sau gáy, dáng vẻ vừa ngông nghênh ban nãy bỗng chốc tan biến, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng vành tai lại thoáng ửng đỏ.Mưa ngoài trời nặng hạt, từng dòng nước tí tách rơi xuống, mang theo hơi lạnh ẩm ướt bao trùm không gian.Trần Giác Phi nhìn thoáng qua Cố Trác Hàng: “Cậu cũng không có ô à?”Vu Chân Ý cũng nhìn cậu ta: “Cậu không mang ô sao?”Cố Trác Hàng ừ một tiếng: “Không để ý.”Cậu chưa bao giờ xem dự báo thời tiết, cũng không ai nhắc cậu hôm nay trời sẽ mưa, vì vậy trong cặp sách chẳng bao giờ có sẵn ô.Vu Chân Ý nhắc nhở: “Vậy sau này ra ngoài nhớ xem dự báo thời tiết nhé.”Cố Trác Hàng: “Tớ không có thói quen đó.”Vu Chân Ý chợt nhớ đến chuyện cậu ta từng nói mình sống một mình trong thành phố này, một mình đi học, bèn gật gù thấu hiểu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy sau này buổi sáng tớ nhắc cậu.”Cố Trác Hàng thoáng ngẩn ra, ánh mắt như bị kéo về phía cô, rồi cong môi cười: “Được, vậy mỗi sáng thức dậy, tớ sẽ chờ tin nhắn của cậu.”Trần Giác Phi lại giật giật mí mắt, chỉ cảm thấy đau đầu.Mỗi sáng 7 giờ rưỡi xem dự báo thời tiết sau bản tin thời sự thì không được à? Cùng lắm mở điện thoại ra xem cũng biết, cần gì phải để người khác nhắc nhở?“Công dân nhiệt tình Vu Chân Ý, sao cậu lo chuyện bao đồng thế hả?” Trần Giác Phi chạm nhẹ vào trán cô.Sau đó, cậu lại lần nữa rút một cây ô từ trong túi ra, ném cho Cố Trác Hàng. Lời cảm ơn của đối phương còn chưa kịp thốt ra, Trần Giác Phi đã thản nhiên giương ô của Vu Chân Ý lên, đồng thời khẽ vòng tay đặt trên vai cô: “Của tớ cho cậu ta mượn rồi, chỉ có thể che chung với cậu thôi.”Vu Chân Ý nhìn bàn tay cậu đang nắm chặt cán ô, cô nhìn thêm một chút, rồi khẽ gật đầu: “Vậy cậu lại gần tớ chút, kẻo bị ướt.”Quan tâm thật tốt, được quan tâm thật sự rất tốt.Trần Giác Phi khẽ nhướng mày, cố gắng kiềm chế nụ cười đang muốn hiện ra nơi khóe môi. Vu Chân Ý đúng là biết quan tâm người khác thật đấy.Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Cố Trác Hàng: “Bọn tôi đi đây.”Vu Chân Ý cũng quay lại nhìn cậu ta, vẫy vẫy tay.Cố Trác Hàng nhìn theo bóng lưng hai người, rồi lại nhìn cây ô trong tay mình, nghĩ đến chiếc ô mà Trần Giác Phi đưa cho Giang Y, cậu ta có thể đoán ngay cả khi chưa mở nó ra rằng cây ô của mình chắc chắn to hơn của họ nhiều.Cậu ta im lặng vài giây, rồi hiếm hoi bật ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp.”Lời tác giả: Không có thứ gì khó uống hơn Coca vị cherry cả!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Số ký tự: 0