Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Cứ bắt nạt tớ đ...

Quan Trữ Nhĩ

2025-03-04 16:30:05

Mười một giờ rưỡi trưa, Tiền Mẫn mang cơm đến cho Trần Giác Phi. Lúc đó, cậu vẫn chưa tỉnh, cơn đau đầu dữ dội khiến chiếc đồng hồ báo thức buổi sáng cũng không thể đánh thức được cậu.

Tiền Mẫn đặt bát mì trộn dầu hành lên bàn, dặn dò rằng nhất định phải ăn.

Trần Giác Phi không có khẩu vị, ngón tay luồn vào mái tóc rối bù, mạnh mẽ kéo vài cái để giúp mình tỉnh táo, qua loa gật đầu.

“Chân Chân bảo cô phải trông chừng cháu ăn đấy.” Tiền Mẫn nói.

“Cô Tiền, cháu thật sự sẽ ăn mà.” Nghe thấy hai chữ “Chân Chân”, Trần Giác Phi lập tức thay đổi thái độ, ngoan ngoãn đáp lời, giọng vẫn còn mang theo sự ngái ngủ.

Tiền Mẫn liếc nhìn đồng hồ: “Vậy cháu nhớ ăn đấy, chiều cô có hẹn đánh mạt chược, tối còn phải đi nghe hòa nhạc, cô đi đây.”

Trần Giác Phi ậm ừ một tiếng.

Cậu thầm cảm thán, cuộc sống của Tiền Mẫn thật sự phong phú rực rỡ.

Nhưng mà, tối nay Tiền Mẫn đi nghe hòa nhạc, vậy ai sẽ đón Vu Chân Ý tan học?

Cậu gọi Tiền Mẫn lại: “Cậu ấy về một mình sao?”

Tiền Mẫn gật đầu: “Cũng lớn thế rồi, không sao đâu.”

Trần Giác Phi cúi đầu ăn mì, không nói thêm gì nữa.

Buổi chiều, khi cậu xuống lầu thì vừa vặn gặp ông nội cô đi ra từ nhà.

“Ông nội.” Cậu chủ động chào.

Ông gật đầu: “Ông đi đón Chân Chân, cháu xuống làm gì thế?”

“Cháu cũng đi.”

Ông nội ngạc nhiên, ánh mắt liếc xuống chân cậu: “Chân cháu…”

“Không sao ạ, vẫn đi được.”

“Vậy thì đi chậm một chút.”

“Ông à, thật ra cũng không cần chậm thế đâu.”

Hai người cứ thế từ tốn đi về hướng trường THPT trực thuộc đại học sư phạm.

Tiết tự học buổi tối đầu tiên kết thúc lúc 7 giờ 30 phút. Vu Chân Ý luôn thích thu dọn đồ sớm hai ba phút, chỉ đợi chuông reo là lập tức lao ra ngoài.

Trần Giác Phi cứ tưởng mình đi sớm lắm rồi, nhưng không ngờ vẫn gặp được cô giữa đường, còn có cả Giang Y, hai cô gái đang ôm chầm lấy nhau.

Thực ra, Trần Giác Phi có chút khó hiểu. Cậu ít nhiều cũng nhận ra Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi không hợp với nhóm bạn của Giang Ý. Vậy nên, cảnh tượng trước mắt làm cậu thấy khó mà lý giải.

Cậu vừa nhìn thấy Vu Chân Ý thì ông nội cũng thấy.

Ông vỗ vai cậu: “Trần Trần, vậy cháu đi đón nó đi, ông về trước đây.”

“Trần Giác Phi…”

Cô gái cứ thế nép vào lòng cậu, chóp mũi cọ nhẹ vào ngực áo cậu.

Trần Giác Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, bàn tay cứng nhắc do dự hồi lâu mới đặt lên lưng cô. Cậu cúi đầu, nhẹ giọng hỏi bên tai cô:

“Sao thế?”

Vu Chân Ý ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đen lay láy như một trái nho đen, hàng mi vương vài giọt nước mắt long lanh.

Cô lắc đầu, không nói gì.

Thực ra, chuyện cũng đã qua rồi, nỗi sợ hãi cũng giống như quả bóng xì hơi, chỉ còn lại một chút vương lại trong lòng. Nhưng giây phút nhìn thấy Trần Giác Phi, cô chỉ muốn phát tiết, muốn khóc, muốn kể với cậu chuyện vừa xảy ra.

Trần Giác Phi không hỏi thêm. Cậu tựa cằm lên đầu cô, vòng tay ôm cô càng siết chặt.

Sau một lúc lâu, cả con đường chỉ còn lại tiếng gió lay động cành cây xào xạc.

Cậu lùi lại nửa bước, giữ một chút khoảng cách với cô, một lần nữa hỏi: “Bây giờ muốn nói chưa?”

Vu Chân Ý hít sâu, gật đầu, vừa nấc vừa kể lại mọi chuyện.

Nghe được một nửa, Trần Giác Phi nắm tay cô kéo đi về hướng đường Học Viện.

Vu Chân Ý kéo lại: “Cậu làm gì thế?”

“Đi xem thử.”

Cô hoảng hốt, lắp bắp: “Xem… xem hắn ta á?”

“…”

Cơn giận đầy ngập lòng bị một câu này của cô làm cho xẹp xuống, Trần Giác Phi bật cười bất đắc dĩ: “Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì thế hả?”

Vu Chân Ý lầm bầm: “Không nghĩ gì hết, nhưng mà cậu đừng đi, loại bi.ến th.ái đó thường rất cực đoan.”

Trần Giác Phi xoay người, ánh mắt lướt qua gương mặt cô.

Cô bị ánh mắt này nhìn đến mức chột dạ: “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”

“Cậu cũng biết là cực đoan? Trong tình huống chênh lệch sức mạnh, cậu không nên nói mấy lời chọc giận hắn ta. Cậu không thể đoán trước phản ứng của hắn đâu.”

Giọng cậu vang lên trên đỉnh đầu cô, nghe có phần nặng nề.

Vu Chân Ý bĩu môi, biết rõ cậu nói đúng, đành ngượng ngùng dời mắt, giọng nhỏ xíu, chớp chớp mắt cố tình ép ra một giọt nước mắt: “Vậy mà cậu còn hung dữ với tớ…”

Trần Giác Phi nhìn cô: “Khóc thật hay khóc giả đấy?”

Sau vài giây giằng co, Vu Chân Ý nhanh chóng chịu thua, thành thật đáp: “Tất nhiên là khóc giả rồi.”

Trần Giác Phi ừ một tiếng: “Vậy đừng khóc nữa, lại đây ôm một cái.”

Nói xong, cậu chủ động ôm lấy cô, siết còn chặt hơn lúc trước.

Mặt cậu áp vào mái tóc mềm mại của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt sau gáy.

Một cái ôm nóng bỏng, không chút do dự, không giữ lại chút sức lực nào.

“Nhưng mà…” Vu Chân Ý níu áo cậu, nhẹ giọng nhắc nhở, “Tớ khóc giả mà.”

Cậu không nghe thấy sao?

Trần Giác Phi ừ khẽ: “Vậy thì vẫn cứ ôm.”

Màn đêm mùa hè khuếch đại mọi giác quan, cảm xúc trong người như muốn bùng lên, hỗn loạn trào dâng, chẳng biết đang chực chờ vỡ òa thế nào.

Cô nghe rõ nhịp tim dồn dập của mình, hòa vào tiếng sóng biển xa xa, lạc lõng mà rõ ràng.

Bất giác, cô bắt đầu đoán ý nghĩa của cái ôm này.

“Trần Giác Phi…” Cô khẽ gọi tên cậu, không rõ lý do.

Cậu không trả lời, một lúc lâu sau mới hỏi, giọng bình thản:

“Hôm nay sao không gọi tớ đi học chung?”

“Tớ có gọi, nhưng cậu không dậy.” Cô mơ hồ suy đoán, “Chẳng lẽ cậu giận vì tớ không gọi cậu đi học?”

Ngốc quá đi mất.

Sau một thoáng im lặng, cô nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Trần Giác Phi.

Hơi thở ấy như dòng điện chạy khắp tứ chi, cuối cùng dừng lại ngay nơi lồng ng.ực cô.

Vì cô có cảm giác một thứ gì đó thật nhẹ nhàng vừa lướt qua vành tai mình, mềm mại như một đôi môi, khẽ khàng như cánh chuồn chuồn chạm nước, để lại những gợn sóng lăn tăn.

Là ảo giác của cô sao?

“Tớ không có mắng cậu, nhưng tớ xin cậu, lần sau làm việc hãy nghĩ đến hậu quả một chút, biết chưa?”

Tất cả máu trong cơ thể dường như tăng tốc chảy về tim theo câu nói đó.

“Biết rồi.” Cô đáp lại, giọng lí nhí.

Cái ôm này dường như kéo dài rất lâu, nhưng cũng có vẻ như chỉ thoáng qua trong vài phút ngắn ngủi. Bởi vì ngay khoảnh khắc cậu buông tay, cô lại cảm thấy không nỡ, thậm chí còn có chút tham luyến.

Tay của Trần Giác Phi rơi xuống, cậu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo: “Ngày mai chúng ta đi nói với Sầm Kha.”

“Sầm Kha có quản được không?” Cô lẩm bẩm.

Trần Giác Phi khẽ cười: “Chứ chẳng lẽ để đại hiệp Chân Chân của chúng ta thay trời hành đạo à?”

“Đại hiệp” gì chứ, nghe thật kỳ quặc!

Cô cắn môi, lặp đi lặp lại mấy chữ “đại hiệp Chân Chân” trong đầu, rồi hơi ngượng ngùng nói: “Sau này cậu có thể gọi tớ như thế không?”

Trần Giác Phi im lặng một lúc, cố ý trêu chọc: “Có thể cân nhắc.”

Cân nhắc? Chỉ là cân nhắc thôi sao?

Cô còn định nói gì đó, nhưng đột nhiên phát hiện ra hình như Trần Giác Phi đến đây một mình. Cô nhíu mày, trong đôi mắt long lanh vẫn còn chút hơi nước, như dải sông đêm lấp lánh sao trời: “Cậu đến đây một mình à?”

“Không thì tớ dẫn một con ma đến đây chắc?” Cậu nhếch môi.

Mãi đến lúc này, cô mới phản ứng lại, lại là một câu đùa nhạt nhẽo đến mức không thể nhạt hơn. Quả nhiên, trình độ kể chuyện cười của cậu và trình độ giảng toán là một, đều khiến người ta không hiểu.

Cô giải thích: “Không phải, ý tớ là, cậu đã từng bị tai nạn xe, có thấy sợ khi băng qua đường không?”

Trần Giác Phi định nói không có, nhưng lại đổi giọng: “Có một chút.”

Cô trầm tư: “Vậy lát nữa cậu phải nắm chặt tớ đấy, nếu không đi đến giữa đường mà sợ đến mức tè ra quần, tớ nhất định sẽ không nhận là quen cậu đâu.”

“……”

Cậu nhìn xuống bàn tay cô đang duỗi ra trước mặt mình, cuối cùng không nói gì, nghiêm túc “ừm” một tiếng, vừa định nắm lấy thì thấy cô nắm lấy vạt áo cậu: “Đi thôi.”

Cậu nhìn lòng bàn tay trống không của mình, sau đó im lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Tại sao? Tại sao không phải là nắm tay chứ?

Thật là vô lý.

“Đúng rồi, hôm nay học hình nón trong toán học, tớ thấy khó quá.”

“Cậu có nghiêm túc nghe giảng không?”

“… Được rồi, không có.”

“Vu Chân Ý, cậu…” Trần Giác Phi thở dài bất lực.

“Ban đầu tớ có nghe mà! Nhưng lúc tớ cúi xuống nhặt cây bút, vừa ngẩng lên thì bảng đen đã bị lấp đầy công thức rồi, Chân Chân ngơ luôn!”

“Đừng có lấy mấy câu đùa trên mạng ra lừa tớ.”

“Ơ? Cậu cũng nghe câu này rồi à?”

“Tớ không có ngu đến thế.”

“Thôi đi, tớ thấy cậu ngu cũng khá triệt để đó.”

“Muốn nói bậy thì tùy cậu.”

“……”

Đoạn đường này không dài lắm, đi thêm chút nữa là đến đèn giao thông rồi. Hai người đứng chờ ở ngã tư, tiếp tục đấu võ mồm, ai cũng không chịu thua trước.

Vì mải cãi nhau với Trần Giác Phi, cô không quay đầu lại, tất nhiên cũng không nhìn thấy thiếu niên đứng dưới ngọn đèn đường phía sau.

Ánh đèn vàng kéo dài bóng dáng cao gầy của cậu ta.

Cậu dùng đế giày đá những viên sỏi nhỏ trên nền xi măng, hết lần này đến lần khác.

Cố Trác Hàng ngẩng đầu, ánh đèn đường chói lòa đập thẳng vào mắt, làm mờ tầm nhìn. Những con muỗi phiền phức đang vo ve bay loạn trong ánh sáng.

Trời tối thế này, có người đi cùng Vu Chân Ý về nhà là được rồi.



Hôm nay hiếm khi Vu Chân Ý thức dậy sớm hơn Trần Giác Phi, cô cũng hiếm khi thấy người cha thân yêu của mình vào buổi sáng.

Hôm nay, cô giúp việc mua bữa sáng gồm há cảo măng tươi, quẩy chấm đường và tào phớ mặn.

Vu Chân Ý bắt chéo chân, bỏ một miếng bánh bao xíu mại vào miệng. Cô nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại liền nhìn thấy nhóc Hoa Bìm Bìm cùng mẹ cô bé đi ngang qua.

“Chị Chân Chân ơi!” Hoa Bìm Bìm vui vẻ gọi cô, tung tăng chạy đến trước mặt cô.

Vu Chân Ý cầm một chiếc bánh bao xíu mại nhân măng tươi đưa cho cô bé.

Mẹ của cô bé và Tiền Mẫn nhân cơ hội này bắt đầu trò chuyện. Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của mẹ Hoa Bìm Bìm, Vu Chân Ý kéo cô bé lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Hoa Bìm Bìm buồn bã thở dài: “Mẹ em không biết nghe tin từ đâu nói rằng đến khi bọn em thi vào cấp ba, thể dục sẽ có cải cách, bắt buộc phải học bơi, nên mẹ nhất quyết bắt em đi học bơi.”

“Học bơi đáng sợ lắm! Em thấy mấy thầy giáo toàn ném bọn trẻ con xuống bể, em không muốn bị ném đâu.”

Ánh mắt Vu Chân Ý sáng lên, kế hoạch cho cuối tuần này có rồi!

Không hổ danh là thần tượng của Hoa Bìm Bìm, chỉ bằng một ánh mắt, thần tượng nửa vời và fan hạng ba ngay lập tức đạt được sự ăn ý.

Hoa Bìm Bìm khẽ nói: “Chị thuyết phục mẹ chị đi.”

Vu Chân Ý gật đầu, đồng tình: “Em cũng thuyết phục mẹ em đi.”

Sau hai tiết học, vào giờ ra chơi dài, thầy chủ nhiệm đứng trên bục phát biểu về chuyện có kẻ bi.ến th.ái lộ hàng trên đường Học Viện, dặn dò học sinh khi tan học buổi tối nhất định phải có phụ huynh hoặc bạn bè đi cùng, nâng cao cảnh giác.

Hết giờ ra chơi, Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi đi cuối hàng. Lúc Giang Y đi ngang qua Vu Chân Ý, không biết là vô tình hay cố ý, cánh tay cô ấy lướt qua tay cô.

Vu Chân Ý đang mải nói chuyện với Trương Ân Nghi về việc tóc hói của thầy Lý Kiến Bình có vẻ ngày càng rõ ràng hơn, hoàn toàn không chú ý đến động tác kia.

Giang Y tức đến nghiến răng, giận dỗi đi về phía tòa nhà dạy học.

Tại sao Vu Chân Ý nhìn thấy mình lại không chủ động chào mình chứ!

Buổi trưa ăn cơm xong, Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi bóc một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa đi dạo quanh sân trường. Đang trò chuyện thì họ tình cờ thấy Giang Y khoác tay Trịnh Tử Ngôn và Dương Văn Văn bước ra.

Theo kinh nghiệm trước đây, mỗi khi năm người bọn họ chạm mặt, thì dù con đường có rộng đến đâu cũng không đủ cho họ đi.

“Chúng ta về lớp đi.” Để tránh một cuộc đối đầu, Vu Chân Ý kéo tay Trương Ân Nghi, định quay lại lớp học.

“Không, tớ cứ muốn đi dạo. Đây là sân trường, đâu phải phòng khách nhà Giang Y.”

Vừa mới quay người, Vu Chân Ý liền bị Trương Ân Nghi kéo xoay lại một vòng. Chưa kịp đứng vững, một bóng người khác bất ngờ lao ra, làm cô giật nảy mình.

Cô đứng yên, cả người hoảng hốt tựa vào Trương Ân Nghi.

Nheo mắt nhìn qua, Giang Y cầm một túi đồ ăn vặt nhét vào lòng cô.

Vu Chân Ý trợn mắt, nhìn Giang Y một cách kỳ lạ, rồi lại cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay, lại nhìn Trương Ân Nghi.

Cuối cùng, cô đờ đẫn nói: “Cậu có thể tự đưa cho Trần Giác Phi mà.”

Giang Y cũng ngẩn người: “Vu Chân Ý, cậu không sao đấy chứ… Đây là tôi mua cho cậu.”

“Cậu không cần mua chuộc tớ đâu, tớ sẽ không giúp cậu theo đuổi Trần Giác Phi đâu.” Nói xong câu này, Vu Chân Ý suy nghĩ lại, sửa lời một chút.

Nếu chuyện này xảy ra một năm trước, có khi cô thật sự sẽ bị một túi đồ ăn vặt mua chuộc.

Nhưng bây giờ thì không. Bây giờ, cô có tư tâm rồi…

Giang Y tiến gần cô hơn một chút: “Tôu chỉ đơn thuần mua cho cậu thôi.”

“Tại sao?”

“Trời ạ!” Giang Y tức tối giậm chân. “Cậu quản tôi làm gì, tôi đâu có bỏ độc, ăn hay không thì tùy, không ăn thì vứt cho chó.”

Nói xong, cô ấy bĩu môi, kéo Trịnh Tử Ngôn và Dương Văn Văn nhanh chóng quay về lớp.

Ba người vừa đi không lâu, Trương Ân Nghi đã dùng ánh mắt sắc bén như tia X-quang quét qua Vu Chân Ý.

Vu Chân Ý bị nhìn đến rợn người.

“Tại sao cậu ta lại đưa cho cậu?”

Vu Chân Ý cũng muốn biết đây!

“Cậu lén lút làm bạn thân với cậu ta à?”

Vu Chân Ý siết chặt gói đồ ăn, sao câu này nghe cứ như: Cậu lén lút qua lại với người phụ nữ khác sau lưng tớ à?

Vu Chân Ý ngây ngốc đáp: “Không có mà, tớ cũng không biết nữa.”

“Thế tại sao cậu ta lại đưa cho cậu?” Trương Ân Nghi lại hỏi.

Vu Chân Ý: “Tớ thật sự không biết, hay là tớ trả lại cậu ấy nhé?”

Trương Ân Nghi hừ một tiếng, giọng điệu chua chát: “Người ta đặc biệt mua cho cậu, trả lại làm gì. Tớ không muốn đi dạo nữa, tớ muốn về lớp.”

Vu Chân Ý chạy theo, nắm lấy tay cô ấy, cười nịnh nọt: “Hì hì, vậy tớ đi với cậu.”

Trương Ân Nghi hất tay cô ra, lại hừ một tiếng nữa, sải bước lớn đi về phía trước.

Buổi chiều, vào tiết thứ hai, gặp phải môn của một giáo viên khó tính, Vu Chân Ý không dám nói chuyện. Cô xé một tờ giấy nhớ, chăm chú viết một đoạn dài, gấp lại rồi đưa cho Trương Ân Nghi.

Ngay khi liếc thấy cô viết giấy, tâm trạng Trương Ân Nghi đã khá hơn rồi. Cô ấy cố nhịn cười, mở ra xem, bên trong toàn là những lời khen nịnh nọt. Nếu Dương Xảo Quân ở đây, chắc chắn sẽ xóa sạch những dòng này và nghiêm túc nói với mọi người rằng đây chính là “đống lời thừa thãi, chẳng có trọng điểm gì”.

Nhưng Trương Ân Nghi lại thích nghe mấy lời vô nghĩa này. Cô ấy định “rộng lượng” tha thứ cho Vu Chân Ý, liền viết một đoạn dài để đáp lại.

Nhưng ngay lúc đó, một tờ giấy khác từ phía sau bay tới, đập vào vai Trương Ân Nghi rồi rơi xuống bàn Vu Chân Ý.

Hai người đồng loạt quay đầu, thấy Giang Y đang chớp chớp mắt nhìn Vu Chân Ý, chỉ tay về phía tờ giấy.

Vu Chân Ý cầm tờ giấy lên, lại nhìn Trương Ân Nghi, nhẹ giọng hỏi: “Của cậu đâu?”

Trong khoảnh khắc ấy, lửa giận lập tức bốc lên.

Trương Ân Nghi đảo mắt, nghiến răng: “Sớm biết Giang Y cũng viết cho cậu, thì tớ chẳng viết làm gì.”

Nói xong, cô lấy sách vở chặn giữa hai bàn học, tạo thành một ranh giới rõ ràng. Sau đó hơi nghiêng đầu, không thèm liếc Vy Chân Ý lấy một cái.

Sao Vu Chân Ý lại nghe ra được một chút mùi vị của Lâm Đại Ngọc trong câu nói này nhỉ?

(Lâm Đại Ngọc: Nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, hay tủi thân, nhạy cảm.)

Cô mở tờ giấy của Giang Y ra, phát hiện trên đó cũng là một đoạn chữ chi chít.

[Que kẹo m.út tôi mua cho cậu là vị mâm xôi đó, cậu ăn chưa?]

[Thật ra tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là tôi cảm thấy cậu rất tốt, nên mới muốn mua cho cậu thôi. Tôi biết chắc cậu không thích tôi là vì vụ bỏ phiếu chọn MC hồi diễn văn nghệ năm ngoái, nhưng tôi có tự chọn bản thân đâu, nên phiếu của tôi cao hơn cậu cũng hết cách rồi. Cậu không thể ghét tôi chỉ vì chuyện đó được.]

[Lần sau nếu thấy tôi, cậu có thể chủ động chào hỏi tôi được không?]

Vy Chân Ý sững sờ nhìn tờ giấy. Cô chưa từng giận dỗi vì chuyện văn nghệ năm ngoái, thậm chí chẳng để tâm đến nó, cũng đã quên luôn kết quả bỏ phiếu rồi.

Cô bặm môi, cúi đầu viết lên giấy một chữ [Được]. Nhưng viết xong lại cảm thấy đối phương đã viết cả một đoạn dài, còn mình chỉ trả lời có hai chữ, trông lạnh lùng quá, giống như đang ra vẻ quan trọng.

Thế là Vu Chân Ý thêm một chuỗi dài dấu sóng “~~~~” sau chữ [Được], còn vẽ thêm một biểu cảm thỏ đáng yêu. Nhân lúc thầy giáo quay lưng viết bài giảng, cô nhanh chóng ném tờ giấy về phía bàn của Giang Y.

Giang Y vui vẻ nhìn tờ giấy bay về phía mình, đôi mắt sáng bừng lên.

Làm xong mọi chuyện, Vu Chân Ý đang định quay sang dỗ dành Trương Ân Nghi thì phía sau chợt vang lên một giọng lười biếng, mang theo chút trêu chọc.

“Ai mà lên lớp còn bận hơn cả cậu thế?”

Không thể nổi giận với người khác, chẳng lẽ không thể trút lên Trần Giác Phi sao?

Vu Chân Ý lập tức bốc hỏa, quay đầu lại lườm cậu một cái. Trần Giác Phi nhận được ánh mắt sắc bén của cô, hời hợt giơ tay làm động tác “suỵt”. Vu Chân Ý hếch cằm, hừ lạnh một tiếng, dưới bàn học, đầu gối nhẹ nhàng chạm vào Trương Ân Nghi.

Trương Ân Nghi vẫn phớt lờ cô.

Giận đến vậy luôn sao?

Giờ ra chơi, Trương Ân Nghi cầm bình nước đi rót. Vu Chân Ý vội vã cầm bình đuổi theo, nhưng đáng tiếc Trương Ân Nghi không thèm chờ cô.

Vu Chân Ý ôm bình nước, gục cằm xuống bàn Trần Giác Phi.

“Haiz…” Cô thở dài một hơi thật sâu.

Trần Giác Phi vừa xoay bút vừa nhìn cô: “Sao thế, nữ hiệp?”

“Nhất Nhất nhà tớ đang giận.”

“Sao lại giận?”

Vu Chân Ý lại thở dài, kể lại toàn bộ sự việc buổi trưa cho Trần Giác Phi nghe. Cô nằm sấp trên bàn, lúc thì nghịch bút của Trần Giác Phi, lúc lại kéo tay cậu, dùng bút vẽ một con heo lên mu bàn tay cậu: “Tớ oan ức lắm luôn, rõ ràng là Giang Y đưa đồ ăn vặt cho tớ mà, tớ có làm gì đâu.”

Nói xong câu này, Vu Chân Ý đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên trai đểu vậy.

Nhìn xem, toàn là người ta chủ động quyến rũ tớ, tớ trong sạch vô tội, chẳng làm gì cả.

Trần Giác Phi yên lặng nghe, cúi đầu nhìn cô vẽ trên mu bàn tay mình. Cậu không chút do dự viết ba chữ cái “CJF” lên đầu con heo.

(CJF: tên viết tắt của Trần Giác Phi.)

“Theo tính cách của Trương Ân Nghi, không quá một buổi chiều chắc chắn sẽ không chịu được mà làm hòa.”

Đôi mắt to tròn của Vu Chân Ý đột nhiên sáng rực lên, cô nghiêm túc nhìn Trần Giác Phi: “Thật không? Nếu đến hết giờ tan học hôm nay mà Trương Ân Nghi vẫn còn giận, thì đó là lỗi của cậu.”

Trần Giác Phi: “???”

Cái logic quái gì đây?

Cậu dùng đầu bút nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô: “Cậu cứ bắt nạt tớ đi.”

Vu Chân Ý đang định phản bác thì thấy cậu mở nắp bút, bắt đầu làm bài tập. Vừa lật trang, cậu vừa hờ hững nói: “Chỉ mới thế này mà Trương Ân Nghi đã chịu không nổi, nếu cô ấy là tớ, chắc đã ghen đến mức đập đầu vào tường rồi.”

Lời tác giả:

Trần Giác Phi: Cảm ơn lời mời, mỗi ngày đều ghen đến mức muốn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu chết cho xong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Số ký tự: 0