Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Phải thay đổi c...

Quan Trữ Nhĩ

2025-03-04 16:00:06

Cây cối xanh mướt ngả mình theo cơn gió lành lướt sát mặt đất, xào xạc vang lên. Ánh hoàng hôn cuối cùng dần chìm vào những tòa nhà cao tầng của thành phố. 

Cố Trác Hàng sống một mình ở đây. Cô giúp việc đang nấu ăn trong bếp, nấu xong sẽ rời đi, đến đúng giờ này ngày mai lại quay lại, lặp đi lặp lại công việc như thường lệ. 

Nhìn bàn ăn đầy ắp món, Cố Trác Hàng lại cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo như nhai sáp. 

Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của cô gái kia vẫn còn vang vọng bên tai. 

Cô mỉm cười bảo: “Ăn một mình chán lắm.”

Cố Trác Hàng chỉ mới gặp Vu Chân Ý năm lần. Lần đầu tiên ở Vườn Cổ, cô cười tươi trò chuyện với cô bé hàng xóm. Lần thứ hai ở Hiệu sách Trốn Mây, cô nói cảm ơn với cậu. Lần thứ ba ở bến xe, cô mặc cả với bà lão bán dưa hấu. 

Rồi đến hôm nay, giữa buổi trưa, cô nói: “Ăn một mình chán lắm.” 

Còn một lần nữa, đã quá lâu rồi, xa đến mức nó nằm sâu trong lối hành lang của ký ức, xa đến mức Vu Chân Ý chắc chắn đã quên mất. 

Không hiểu sao, cậu lại nhớ đến câu nói của Trần Giác Phi trưa nay, chất giọng mang theo sự tuyên bố chủ quyền đầy rõ ràng. 

Thật ấu trĩ, cũng thật kém cỏi.

Nhưng cậu lại mâu thuẫn nghĩ, nếu thân phận đảo ngược, nếu người ngồi đó tuyên bố chủ quyền là cậu thì tốt biết bao. 



Ngày đầu tiên đi học, cổng trường đông nghịt. Vu Chân Ý bị thầy dạy Toán giữ lại vì làm mãi không ra một bài, Trần Giác Phi xuống trước, lững thững đi về phía bãi đỗ xe chờ cô. 

Thầy Toán cũng không giữ lâu, chỉ giảng thêm hai mươi phút. Khi Vu Chân Ý bước ra khỏi tòa nhà dạy học, cô thấy bên cạnh Trần Giác Phi có hai nữ sinh đang đứng, họ mặc quân phục ngụy trang của kỳ huấn luyện, chắc là học sinh lớp dưới. Không ngoài dự đoán, chắc chắn là đang xin thông tin liên lạc của cậu. 

Vu Chân Ý đã quen rồi. Cô ôm cặp trước ngực, ngồi xuống bậc thang, chán chường nhìn về phía trước. 

Chỉ đến khi thấy hai cô gái kia đỏ bừng mặt chạy đi, cô mới đứng dậy bước qua. 

Trần Giác Phi dựa vào tường, nhàn nhạt hỏi: “Đứng đấy làm gì?” 

Vu Chân Ý giải thích: “Tớ qua ngay thì hơi ngại.”

Cậu không mấy hứng thú, hờ hững “ồ” một tiếng: “Cậu không đến cứu tớ à?” 

Vu Chân Ý nghĩ, khuôn mặt và lời nói của Trần Giác Phi nhiều lúc khiến cô cảm thấy “occ”. 

“Ooc là gì?” Trần Giác Phi hỏi. 

Vu Chân Ý cười cong mắt: “Là cậu ngốc đó.” 

“…”

Chiếc xe rẽ vào đường Học Viện, đi qua đoạn tắc nghẽn nhất. 

Dừng đèn đỏ, Vu Chân Ý đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, tiếng sét ái tình có phải cũng giống như thấy sắc nảy lòng tham không?”

“Phải.” Giọng nói phía sau không một chút do dự. 

“Vậy thì kiểu thích này không chắc chắn lắm đâu.” Vu Chân Ý tốt bụng nhắc nhở, “Cậu cẩn thận bị lừa đấy.”

Đèn xanh.

Gió cuốn lấy mái tóc dài của cô, những lọn tóc khẽ lướt qua chóp mũi Trần Giác Phi. Chiếc áo sơ mi trắng có một vạt không sơ vin, cọ nhẹ lên mu bàn tay cậu. 

Cậu khẽ động mũi, ngửi thấy rõ ràng hương cam ngọt trên người Vu Chân Ý, hòa lẫn trong cơn gió buổi hoàng hôn mùa hạ. 

Ngón tay cậu móc lấy một lọn tóc của cô, cúi đầu, trán nhẹ tựa lên vai cô, khẽ cọ qua, cất giọng nói hơi trầm đục: “Vu Chân Ý, cậu biết là được rồi.”

Biết cái gì chứ? 

Vu Chân Ý khó hiểu: “Tớ biết là được rồi? Sao tớ phải biết?”

Trần Giác Phi không trả lời. 

Chiếc xe điện chạy vào con hẻm Uyên Ương, dừng lại trước cửa nhà Trần Giác Phi. Cậu chậm rãi nhảy xuống, một tay đeo ba lô, bước chân nặng nhẹ không đều đi vào. 

Đứng trước cửa, cậu tựa vào tường nhập mật khẩu. 

— Tít tít tít.

Mật khẩu sai. 

Vu Chân Ý chậc một tiếng: “Số thứ ba là 7 mà, sao cậu lại quên cả mật khẩu nhà mình thế?”

Tay Trần Giác Phi khựng lại, đầu ngón tay dừng trên số 7, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì. 

— Tít tít tít.

Quá lâu không nhập, khóa lại tự động báo lỗi. 

Ánh nắng nhạt cuối ngày phủ lên bờ vai rộng của thiếu niên, trong con hẻm yên tĩnh, dường như cậu đang cười, nhưng lại khó phân biệt. Giọng nói trầm thấp đến mức không chú ý sẽ không nghe thấy: “Vậy nên cậu nói xem, phải thay đổi cách ở chung thế nào đây?”



Hôm trước, Dương Xảo Quân giao bài tập chép lại thơ cổ, sau đó để bạn cùng bàn chấm bài cho nhau. 

Mỗi khi đến lượt kiểu chấm bài này, lớp học đều trở nên nhộn nhịp, đủ kiểu “giao dịch ngầm” xuất hiện. Ví dụ như câu đúng thì khoanh tròn, sai thì không đánh dấu, hoặc giúp nhau sửa lỗi ngay trên giấy, thậm chí có người còn lén lút tự chấm cho chính mình. 

Chỉ trừ hai người ngồi sau Vu Chân Ý. Cô cảm giác như mình đang ở Silent Hill vậy. 

Vu Chân Ý tò mò quay đầu lại: “Hai cậu lạnh lùng quá đấy, trông cứ như không quen nhau ấy.”

Vốn dĩ không quen thật. 

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại không nói thế. Trần Giác Phi liếc nhìn đối phương một cái: “Không có.”

Cố Trác Hàng cũng bình tĩnh đáp: “Ừ.”

Lại càng giống như không quen. 

Khi tan học, Giang Y đi thu bài tập từ bàn đầu tiên của tổ một. Lúc đi ngang qua Trần Giác Phi, cậu đang gục mặt xuống bàn ngủ. Giang Y mím môi, gõ nhẹ lên bàn cậu: “Trần Giác Phi, nộp bài tập tiếng Anh.”

Ngón tay vùi trong mái tóc đen khẽ động, cậu xoa loạn mái tóc mái trước trán, khó nhọc ngồi dậy. 

Vu Chân Ý ngồi phía trước bỗng “ồ” lên một tiếng, quay đầu lại nhét bài tập vào tay Giang Y: “Xin lỗi nhé, ở chỗ tớ này.”

Trần Giác Phi mắt mơ màng nhìn sang, đầu óc dường như vẫn chưa hoạt động lại được. 

Vu Chân Ý liếc cậu một cái, biết tối qua cậu thức khuya học đến sáng, đây cũng coi như cái giá của vị trí top 1 khối. 

Trần Giác Phi vốn không phải kiểu thiên tài, cậu chưa từng ngủ gật trong giờ, mỗi đêm đều học đến rạng sáng, làm xong bài tập ở trường còn tự luyện thêm. Thời gian nghỉ ngơi duy nhất chỉ còn lại giờ ra chơi và buổi trưa. 

Vu Chân Ý nói: “Ngủ tiếp đi, lát thầy vào tớ gọi cậu.”

Trần Giác Phi không thể khởi động lại bộ não của mình, chỉ gật đầu, không nói gì nữa, gục xuống ngủ tiếp. 

Giang Y có chút thất vọng vì không nói được mấy câu với Trần Giác Phi, quay sang trừng mắt với Vu Chân Ý: “Cậu chép bài tập của cậu ấy à!”

Vu Chân Ý không phản ứng gì nhiều, cười hì hì: “Vậy lần sau cậu chép hộ tớ nhé?”

Giang Y nghẹn lời, lườm cô thêm cái nữa rồi bỏ đi. 

Trương Ân Nghi trợn mắt: “Cậu có chép của cậu ta đâu, đúng là lo chuyện bao đồng.” 

Dư Chân Ý: “…”

Câu này nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?

Quan hệ giữa Trương Ân Nghi và Giang Y không mấy tốt đẹp, bắt nguồn từ cuộc tuyển chọn MC cho buổi biểu diễn văn nghệ mùa đông năm nhất. Vị trí MC nữ cuối cùng thuộc về Vu Chân Ý và Giang Y. Thầy Sầm Kha cũng đau đầu với hai cô bé này, cuối cùng đành chọn cách để cả lớp bỏ phiếu ẩn danh quyết định suất cuối cùng. 

Vu Chân Ý không viết tên mình, cũng không viết tên Giang Y, kết quả là Giang Y thắng cô một phiếu. 

Vu Chân Ý không mấy bận tâm, thua thì thua thôi. Dù sao đến lúc đó còn phải trang điểm, thay lễ phục, học thuộc lời thoại, rất phiền phức. Nhưng Trương Ân Nghi thì không nghĩ vậy. Theo cô ấy, dù xét về thần thái, dáng vẻ hay cách biểu đạt trên sân khấu, Vu Chân Ý đều vượt trội hơn Giang Y rất nhiều. 

Trương Ân Nghi càng nghĩ càng khó hiểu, suy đi nghĩ lại vẫn không thể lý giải nổi làm sao mà trong tình huống Vu Chân Ý bỏ phiếu trắng, khoảng cách giữa hai người lại chỉ có một phiếu chênh lệch như vậy. 

Nhưng không vượt qua được là không vượt qua được, Vu Chân Ý cũng chẳng để tâm. 

Sau buổi biểu diễn văn nghệ, Giang Y trở nên nổi tiếng. “Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên”, hội bạn thân của cô ấy ngày nào cũng xéo xắt trước mặt Vu Chân Ý và Trương Ân Nghi. 

Chuyện này là sao chứ? 

Chẳng phải vì Giang Y thích Trần Giác Phi, mà Trần Giác Phi lại là thanh mai trúc mã của Vu Chân Ý sao? 

Những suy tính nhỏ nhặt đó ai mà không nhìn ra. 

Bản thân Giang Y không hề tỏ ra kiêu căng hay nói lời chua ngoa, nhưng cô ấy mặc nhiên để bạn mình chế giễu người khác. Chẳng phải đó cũng ngầm thể hiện suy nghĩ của cô ấy hay sao? Hơn nữa, chỉ một buổi biểu diễn văn nghệ mùa đông năm ngoái mà họ có thể nhắc đi nhắc lại mãi đến tận mùa hè năm nay, quả thực là quá rảnh rỗi. 

Lâu dần, mâu thuẫn âm thầm hình thành. 

“Đừng giận, đừng giận.” Vu Chân Ý nhìn Trương Ân Nghi đang tức tối không thôi, nói: “Trưa nay tớ mời cậu cà phê đắng nhé.” 

Trương Ân Nghi nhìn cô bạn vô tư chẳng hề bận tâm, thở dài một hơi. 

Quả nhiên ngốc bạch ngọt chính là khắc tinh của trà xanh mà.



Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Sầm Kha mặc vest chỉnh tề bước vào lớp, tóc vuốt bóng loáng như vừa dùng keo xịt. 

Thầy ho khan hai tiếng, cuốn sách trên tay gõ lên bảng: “Các em, chiều nay không có tiết thể dục.” 

“Ahhh…”

Một loạt tiếng than vãn vang lên. 

“Kêu cái gì mà kêu? Trường mời giáo sư nổi tiếng từ đại học A về diễn thuyết. Lớp trưởng dẫn cả lớp đến hội trường số một nhé.” Sầm Kha nói. 

Nói xong thầy định rời đi, nhưng đi được nửa đường thì quay lại: “À… Vì chân Trần Giác Phi bị thương, em không cần đi.” 

Cả lớp lập tức cười ồ lên, trêu ghẹo. 

“Thầy ơi, thật sự là vì lý do này sao?” 

Sầm Kha nhíu mày: “Không nói nhảm!” 

“Thầy ơi, vậy nhớ bảo đại diện học sinh ưu tú tắt mic đấy nhé.” Vu Chân Ý góp vui. 

Tiếng cười trong lớp lại càng to hơn. 

Sầm Kha thở dài: “Không sao, không phải ai cũng là Trần Giác Phi.” 

Trần Giác Phi chẳng hề bị ảnh hưởng, cậu tựa vào ghế, vừa làm bài vừa xoay bút. 

Vu Chân Ý lại quay đầu đi, ngồi ngược trên ghế. 

Lúc làm bài, cậu rất nghiêm túc, hàng mi rủ xuống, không màng đến tiếng cười xung quanh. 

Cố Trác Hàng không hiểu mọi người đang cười gì, Vu Chân Ý vô tình chạm ánh mắt cậu ta, mắt cô cong lên, bỗng nổi hứng kể chuyện: “Cậu có biết mọi người đang cười cái gì không?” 

Cố Trác Hàng lắc đầu. 

Trần Giác Phi day trán, chậm rãi đứng dậy. 

Vu Chân Ý thắc mắc: “Cậu đi đâu đấy?” 

Trần Giác Phi cau mày: “Không cho đi vệ sinh à?” 

Vu Chân Ý phẩy tay: “Một mình cậu ngồi xổm được không? Có cần ai đỡ không?” 

Đỡ… chỗ nào cơ? 

Trần Giác Phi: “Xin cậu, đừng lo chuyện bao đồng nữa.” 

“Ồ.” 

Cậu đi rồi, Vu Chân Ý bắt đầu kể cho Cố Trác Hàng nghe chuyện của Trần Giác Phi năm ngoái. Một tuần sau khi khai giảng học kỳ đầu lớp 10, nhà trường mời một giáo viên danh tiếng đến diễn thuyết. Từ cha mẹ đến tương lai, từ hiện thực đến lý tưởng, giáo viên đó diễn thuyết đầy cảm xúc trên bục, học sinh phía dưới nghe mà nước mắt nước mũi giàn giụa. Khi ấy, Trần Giác Phi đứng ở bên cạnh sân khấu, bên cạnh cậu là người đứng thứ hai trong kỳ thi đầu vào, một nam sinh đeo kính gọng đen.Nam sinh ấy cũng vô cùng xúc động, nước mắt lã chã rơi xuống, dùng tay áo lau đi một cách lộn xộn. Trần Giác Phi bị mắc chứng sạch sẽ, không thể chịu nổi cảnh tượng đó, bèn lấy từ túi ra một tờ giấy đưa cho cậu ta.Nam sinh nước mắt nước mũi giàn giụa, ngượng ngùng rút một tờ: “Cảm ơn.”Ánh mắt Trần Giác Phi lướt qua các đường nét trên mặt cậu ta, cuối cùng dừng lại ở nhân trung, rồi lập tức dời đi. Cậu lắc lắc xấp giấy còn lại trong tay, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.Ngoại trừ đối xử với Vu Chân Ý, Trần Giác Phi vốn không có chút kiên nhẫn nào với bất kỳ ai. Nhìn thấy nam sinh kia còn giả bộ e dè, cậu “chậc” một tiếng, dứt khoát nhét luôn cả xấp giấy vào lòng đối phương.Nam sinh tràn đầy cảm động và kinh ngạc.Trần Giác Phi xoay xoay cổ chân, đứng lâu khiến chân cậu hơi mỏi.Khi bài diễn thuyết lên đến cao trào, nam sinh kia lại càng khóc dữ dội hơn.Giữa đám đông, chỉ có Trần Giác Phi là giữ thần sắc thản nhiên, như thể đang nghe một buổi độc thoại hài kịch.Cậu xoa xoa cổ, cuối cùng không nhịn được mà buột miệng: “Đừng khóc nữa, cậu có tin không, nói xong câu này là thầy ấy sẽ bắt đầu bán sách đấy.”Trước đó, Trần Giác Phi vừa hoàn thành bài phát biểu với tư cách đại diện học sinh xuất sắc, micro vẫn còn kẹp trên cổ áo, cậu quên mất chưa tắt nó đi. Vì vậy, câu nói này vang lên rõ ràng khắp cả hội trường.Dưới khán đài, Vu Chân Ý nhìn Trương Ân Nghi rồi lại nhìn Tiết Lý Khoa, ba cặp mắt chạm nhau, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: “Đỉnh thật.”Bầu không khí buổi diễn thuyết trở nên vô cùng ngượng ngập. Giáo viên diễn thuyết nhìn chồng sách dày đặt dưới bàn mà không biết phải làm sao. Trước đó, chủ nhiệm giáo vụ còn đang khen ngợi Trần Giác Phi với Sầm Kha, bảo rằng đây là một hạt giống tốt có thể nhắm đến Thanh Hoa Bắc Đại, còn chưa kịp nói hết câu đã nghe cậu buột miệng phát ngôn gây sốc. Cuối cùng, ông khoanh tay sau lưng, còng lưng bỏ lại một câu: “Người đứng thứ hai kia trông cũng là một hạt giống tốt.”Lúc đó, Vu Chân Ý chỉ có thể thở dài cảm thán: may mà người nói ra câu đó là Trần Giác Phi, nếu là cô thì chắc đã toi đời từ lâu rồi.Từ đó trở đi, mỗi lần Trần Giác Phi kết thúc bài phát biểu dưới cờ, chủ nhiệm giáo vụ đều kiểm tra thật kỹ xem cậu có còn mang theo micro không.Kể xong câu chuyện, Vu Chân Ý chớp mắt nhìn Cố Trác Hàng: “Trần Giác Phi đáng yêu lắm đúng không?”Cố Trác Hàng im lặng trong chốc lát, cắn răng ừ một tiếng.Buổi diễn thuyết buổi chiều đổi sang một giáo viên khác. Vu Chân Ý nghĩ, chắc giáo viên năm ngoái sẽ không bao giờ quay lại nữa.Dù đổi người nhưng nội dung cũng chẳng khác gì nhau, chẳng còn ai khóc lóc xúc động nữa, cuối cùng số người mua sách chỉ còn lác đác vài người.Lúc Vu Chân Ý khoác tay Trương Ân Nghi đi ngang qua hậu trường hội trường, cô nghe thấy giọng nói đầy u sầu của chủ nhiệm giáo vụ: “Sau này đừng mời làm gì cho mệt…”Một giáo viên khác suy nghĩ một lúc: “Hay là đợi khóa này tốt nghiệp rồi hãy mời lại?”Chủ nhiệm giáo vụ thở dài: “Cũng được.”…Buổi học thể dục hôm qua bị buổi diễn thuyết đột ngột phá hỏng, nên hôm nay cả lớp vô cùng trân trọng tiết thể dục này. Vì đây là tiết học đầu tiên sau giờ nghỉ trưa, nên buổi trưa hôm nay ai nấy đều thấp thỏm không yên.Ngay khi chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên lúc 12 giờ 45, cả lớp lập tức đứng bật dậy, ùa ra ngoài, không để bất kỳ giáo viên nào có cơ hội chiếm dụng giờ thể dục của họ.Trần Giác Phi không thể học thể dục, cậu ngồi tại chỗ làm bài tập.Trương Ân Nghi muốn tranh thủ ngủ thêm mười phút, còn Vu Chân Ý thì buồn chán đợi giờ vào học, liền xoay người nằm úp xuống bàn của Trần Giác Phi.“Chấn thương gân cốt mất trăm ngày, cậu không đi thì bọn tớ cũng không chơi đôi cầu lông được nữa.” Vu Chân Ý thở dài, khuôn mặt xụ xuống.Cô cảm thấy cầu lông chơi đôi mới thú vị.Trần Giác Phi: “Khoảng cuối tháng 9 sẽ ổn thôi.”“Cái gì mà cuối tháng 9 chứ! Phải giữa tháng 10 mới đúng!”Vu Chân Ý đếm ngón tay, Trần Giác Phi tự dưng cắt bớt nửa tháng à.“Không cần chính xác đến vậy.”“Cần chứ cần chứ, lỡ cậu để lại di chứng thì sao.” Vu Chân Ý nghĩ ngợi, “Cậu chỉ mới bị gãy xương mà mẹ tớ đã đau lòng lắm rồi, nếu có di chứng thì chắc bà ấy càng đau lòng hơn.”Đang nói thì Giang Y đi đến trước bàn của Trần Giác Phi, cầm theo một quyển bài tập, giọng nói ngọt ngào: “Trần Giác Phi, lát nữa cậu không đi học thể dục đúng không?”Trần Giác Phi ừ một tiếng.Giang Y đỏ mặt, cười nhẹ: “Vậy lát nữa tớ có thể ngồi đây hỏi bài không?”“Tớ chưa chắc đã biết đâu.” Trần Giác Phi trả lời thật lòng.“Sao có thể không biết được chứ.”Nói rồi, cô ấy cúi đầu nhìn Cố Trác Hàng, mặt lại càng đỏ hơn, ánh mắt đầy ẩn ý.Trần Giác Phi còn chưa lên tiếng, Cố Trác Hàng đã tự giác đứng dậy, nhường chỗ. Giang Y lại nói cảm ơn, rồi tự nhiên ngồi xuống.Còn ba phút nữa là vào lớp, Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ đứng ngoài gọi Vu Chân Ý mau đi học thể dục. Vu Chân Ý đánh thức Trương Ân Nghi, cô bạn còn ngái ngủ, ngáp liền mấy cái, theo thói quen quay người nhìn đồng hồ phía sau… nhưng lại thấy Giang Y đang ngồi đó.Cô ấy trợn trắng mắt: “Lớp phó môn Toán không đi học thể dục à, sao không hỏi bài lớp phó môn Toán?”Giang Y không để ý, chỉ đẩy quyển bài tập đến trước mặt Trần Giác Phi, chỉ vào câu áp chót: “Câu này hơi khó.”Trương Ân Nghi còn định nói gì đó, nhưng Vu Chân Ý liếc nhìn đồng hồ đằng sau, vội vàng kéo cô ấy xuống lầu.“Trần Giác Phi mà cũng không từ chối Giang Y sao? Cậu phải quản cậu ta chặt vào!” Trương Ân Nghi vừa đi xuống vừa lèm bèm.“Chỉ là bạn cùng lớp hỏi bài thôi mà.”“Trời ạ! Cậu ta đáng lẽ phải từ chối dứt khoát, rồi trầm giọng từ tính nói: ‘Xin lỗi, tôi chỉ giảng bài cho Vu Chân Ý thôi.'”Vu Chân Ý gãi đầu, đúng là đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều rồi.Tiết thể dục đa phần là hoạt động tự do, Trương Ân Nghi và Vu Chân Ý tới quầy bán đồ ăn vặt mua kem và thịt heo chiên phô mai. Vu Chân Ý vốn không định mua, thịt heo chiên phô mai có giá 16,8 tệ, cô muốn ăn nhưng bị giá cả kìm lại.Trương Ân Nghi: “Nhìn lượng calo đi.”Vu Chân Ý nhìn lượng calo phía sau: “Ồ, cao thế.”Hai người nhìn nhau, sự do dự ban đầu lập tức tan biến.Lượng calo cao thế này, chắc chắn là ngon!“Ừm?” Vu Chân Ý nghiêng đầu.“Ừm!” Trương Ân Nghi gật mạnh.Cả hai vừa ăn kem vừa cắn từng miếng thịt heo chiên phô mai, chậm rãi tản bộ quanh sân vận động, đi hết vòng này đến vòng khác.Ở hai bên sân, đám con trai đang chơi bóng rổ.Từ lâu đã quen với việc tự nhiên hòa nhập, Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ kéo theo Cố Trác Hàng cùng nhập hội với nhóm con trai còn lại trong lớp.Có Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ ở đó, Cố Trác Hàng nhanh chóng thân thiết với mọi người.Tình bạn giữa con trai, hoặc là đánh nhau một trận, hoặc là chơi bóng một lần.Vu Chân Ý nhìn khung cảnh trước mắt, những chàng trai mồ hôi nhễ nhại, những tiếng cười đùa vang vọng khắp sân. Cô cắn một miếng kem, vị mát lạnh ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, cô cảm thán: “Thanh xuân, bóng rổ, kem, làn váy. Haiz… mùa hè của Vu Chân Ý thật đẹp!”Trương Ân Nghi thở dài, cũng cảm thán: “Nhà vệ sinh không có điều hòa, đi nặng mà đổ mồ hôi, băng vệ sinh thì bí bách, quần dính vào mông. Haiz… mùa hè của Trương Ân Nghi cũng thật đẹp!”Vu Chân Ý: “…”Lời tác giả: Sẽ không có đấu đá giữa các cô gái, Giang Y cũng không phải kiểu người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Số ký tự: 0