Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Trốn gì chứ?

Quan Trữ Nhĩ

2025-03-04 16:30:05

Lúc ở trạm xe buýt, Cố Trác Hàng tạm biệt ba người họ. Vu Chân Ý nhìn mặt trời dần khuất sau chân trời, bỗng nhiên nổi hứng, nói một cách mỹ miều rằng muốn đến bờ sông sau bảo tàng mỹ thuật Giang An để đuổi theo ánh hoàng hôn cuối cùng của mùa hè năm 2015.Trần Giác Phi nhắc nhở: “Mùa thu đến rồi.”Vu Chân Ý hừ một tiếng: “Vậy cậu có đi không?”Trần Giác Phi: “Năn nỉ tớ đi.”Vu Chân Ý: “Ngày mai tớ sẽ hỏi Nhất Nhất và Cố Trác Hàng xem có đi không.”Trần Giác Phi lập tức giữ tay cô lại: “Đi, đi, đi.”Ông nội đứng bên cạnh nghe hai đứa đấu khẩu, chỉ có thể cười bất lực. Về đến nhà, ông lục lọi trong phòng rồi lấy ra một chiếc máy quay đưa cho Vu Chân Ý. Cô nâng niu như bảo vật, sợ vô tình làm rơi sẽ mất hết ký ức quý giá bên trong.…Ngày hôm sau khi đến lớp, Tiết Lý Khoa rủ mọi người cuối tuần đi hát. Ý tưởng này đã nảy ra từ vài tuần trước nhưng mãi chưa thực hiện được.Vu Chân Ý nghĩ một lúc rồi từ chối: “Cuối tuần tớ đi ngắm hoàng hôn.”Tiết Lý Khoa: “Cái gì? Ngắm hoàng hôn mà cũng phải đi riêng à? Chiều cậu nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng phải cũng thấy sao?”Vu Chân Ý mắng cậu ta không có khiếu thẩm mỹ, cũng chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào.Tiết Lý Khoa quay sang nhìn Trần Giác Phi.Trần Giác Phi vừa định mở miệng thì Vu Chân Ý đã chặn trước: “Cậu ấy không đi, cuối tuần phải đi ngắm hoàng hôn với tớ.”Tiết Lý Khoa khó hiểu: “Không phải chứ? Chẳng lẽ đi ngắm một mình mặt trời nó sẽ vuông lại à?”Trương Ân Nghi đập quyển sách lên đầu cậu ta: “Vậy sao cậu ngày nào cũng bắt Tưởng Béo đi vệ sinh chung với mình, đi một mình thì không tè được à?”Tiết Lý Khoa uất ức: “Sao cậu lúc nào cũng bênh Vu Chân Ý vậy?”Vu Chân Ý cười tít mắt, ôm lấy Trương Ân Nghi, áp má vào nhau: “Nhất Nhất, hun cái nào.”Trần Giác Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vu Chân Ý hôn một cái rõ to lên má Trương Ân Nghi, còn phát ra tiếng chụt chụt.Tiết Lý Khoa đứng bật dậy, đi đến cạnh Trần Giác Phi, vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Đồng chí Trần Giác Phi, cậu có thể nào tự đưa ra quyết định một lần được không?”Trần Giác Phi xoay bút trong tay, không thèm nhìn Tiết Lý Khoa lấy một cái, thản nhiên nói: “Đúng là may mắn thật.”Tiết Lý Khoa nghe không rõ: “Hả? May mắn gì cơ?”Trần Giác Phi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn lại vào cuốn sổ tổng hợp lỗi sai của mình. Một lúc sau, cậu không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.Trương Ân Nghi đúng là may mắn thật.…Đến cuối tuần, Vu Chân Ý loay hoay trong phòng cả buổi, đến khi Trần Giác Phi gọi tên cô từ sân dưới, cô vẫn chưa quyết định mặc gì.Cuối cùng, cô chọn một chiếc hoodie màu đỏ rượu, phối với chân váy xếp ly màu xám. Sợ tối về trời lạnh, cô còn đi tất trắng dài đến đầu gối.Trước khi ra ngoài, cô lại quay lại bàn trang điểm, bắt đầu make up.Khi cô xuống nhà, Trần Giác Phi đang chơi cờ vây với ông nội.Vu Chân Ý ngạc nhiên: “Tớ tốn nhiều thời gian vậy sao?”Trần Giác Phi ngước lên nhìn cô: “Tớ với ông đã chơi xong ba ván rồi.”Cậu đúng là nói bừa.Bác bảo vệ cầm vòi nước tưới cỏ, dòng nước tạo thành một vòng cung thấp, nhìn từ xa còn thấy phản chiếu một cầu vồng nhỏ mờ mờ.Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Các nhà đều mở cửa sổ, rèm bay phấp phới bên ngoài, hòa cùng tiếng chim hót trên cành cây, tạo nên một bản nhạc trầm bổng du dương.Hai người họ đứng chờ xe buýt, tình cờ gặp Hoa Bìm Bìm và cậu nhóc nhà hàng xóm vừa bước ra từ KFC.Vu Chân Ý nheo mắt, nghiêm giọng gọi hai đứa nhóc: “Hai đứa đang đi đâu đấy!”Hoa Bìm Bìm chưa kịp trả lời, cô đã tiếp tục trêu chọc: “Học sinh bây giờ quan trọng nhất là học tập, hiểu không!”Cậu bé nghiêng đầu: “Chị ơi, thế chị với anh này đi học à?”Vu Chân Ý bị phản đòn, nghẹn lời, sau đó liền bịa chuyện: “Đúng vậy! Bọn chị đi thư viện học cả ngày lẫn đêm luôn đó!”Hoa Bìm Bìm chỉ vào máy quay trên tay cô: “Thế sao chị lại cầm máy quay? Đi học cũng cần chụp ảnh làm bằng chứng à?”Vu Chân Ý: “Bọn chị đi ngắm hoàng hôn, chị đây là nghệ sĩ, em hiểu không?”Cậu bé: “Vừa nãy còn bảo đi học, giờ lại thành đi ngắm hoàng hôn rồi. Với cả, chị ơi, ngắm hoàng hôn thì nên đi vào buổi chiều chứ.”“……”Thôi được rồi, cãi không lại.Vu Chân Ý cầu cứu nhìn về phía Trần Giác Phi, nhưng cậu chỉ đút tay vào túi, ngửa đầu giả vờ không nghe thấy.Vu Chân Ý tức tối cấu mạnh vào cánh tay Trần Giác Phi, rồi mím môi làm khẩu hình: Giúp tớ! Cậu có chịu thua hai đứa nhóc không? Cậu nhịn nổi à?Trần Giác Phi suy nghĩ nghiêm túc một lúc: Ừ, nhịn được.Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng Trần Giác Phi vẫn cúi xuống, nhìn Hoa Bìm Bìm mà đe dọa: “Nếu không chịu học hành đàng hoàng, anh sẽ dùng máy quay ghi lại tội trạng của hai đứa, rồi gửi cho mẹ các em.”Hoa Bìm Bìm nghiến răng nghiến lợi, kéo cậu bé kia chạy thẳng về ngõ Uyên Ương. Dù đã đi xa, vẫn nghe thấy hai đứa lẩm bẩm thì thầm.Hoa Bìm Bìm nói: “Chị gái xinh đẹp đó tên là Chân Chân, còn anh kia gọi là Trần Trần. Anh A Uông, sau này thấy hai tên ác bá đó trong ngõ Uyên Ương, nhất định phải tránh xa!”Cậu bé kia nghiêm túc gật đầu: “Bìm Bìm! Anh nghe em!”Chị gái xinh đẹp.Còn anh kia.Trần Giác Phi cười lạnh, đúng là khác biệt một trời một vực.Vu Chân Ý híp mắt cười: “Bọn nhỏ bảo tớ là chị gái xinh đẹp đó.”Trần Giác Phi nhìn thẳng vào mặt cô.Vu Chân Ý nghiêng đầu: “Còn ‘anh kia’, nhìn tớ làm gì?”Trần Giác Phi thở dài, trong giọng điệu trong trẻo còn xen lẫn tiếng cười khẽ: “Nhìn xem chị gái xinh đẹp đến mức nào.”Không khí chợt sôi trào ngay khoảnh khắc ấy.May mắn làm sao, xe buýt đến vô cùng đúng lúc.Trước khi hai má kịp ửng đỏ, Vu Chân Ý vội vàng bước lên xe, chỉ để lại vạt váy đung đưa trong tầm mắt người phía sau.…Vu Chân Ý chọn ra ngoài từ sáng là vì muốn ghé hiệu sách Tránh Mây đọc một lát trước khi đi ngắm hoàng hôn. Hai người ngồi trong hiệu sách cả buổi chiều, mãi đến năm giờ mới rời đi.Từ hiệu sách đến bảo tàng mỹ thuật Giang An chỉ cần đi hai trạm xe buýt.Vừa xuống xe, Vu Chân Ý liền dang rộng tay như thể ôm lấy thiên nhiên. Trần Giác Phi túm lấy cổ áo cô, kéo lại: “Đâu phải lần đầu tiên đến đây, làm gì mà khoa trương thế?”Vu Chân Ý nghiêm túc phản bác: “Lần trước đến đây cũng phải bao nhiêu năm rồi chứ!”Trần Giác Phi bĩu môi hai tiếng.Vu Chân Ý quay đầu lườm cậu một cái sắc lẻm: “Lại bĩu môi nữa à!”Trần Giác Phi vô tội nhìn lên trời, cái tật này khó bỏ thật.Cậu lấy điện thoại từ túi ra, lật tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy.Lúc ấy, Vu Chân Ý đang đi phía trước, Trần Giác Phi vươn tay khoác hờ lên vai cô, đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Nhìn ngày tháng đi.”Trên màn hình là một bức ảnh hoàng hôn, hơi mờ, trông giống như một bức ảnh chụp vội bị loại bỏ.Ngày tháng hiển thị trên đó: 12/08/2014 – 17:44Chỉ mới một năm trước thôi, không hiểu sao Vu Chân Ý lại đột nhiên nảy sinh nỗi nhớ nhung mãnh liệt với bờ Đông Phổ Giang thế này.Vu Chân Ý nhíu mày: “Cho tớ xem cái này làm gì?”Trần Giác Phi kiên nhẫn đáp: “Đây là tác phẩm của cậu đó, cô Vu.”Vu Chân Ý nhìn trình độ chụp ảnh thẳng đuột đến không thể thẳng hơn của bức hình: “Thật á?”Vu Chân Ý mê chụp ảnh đến mức không tưởng tượng nổi. Dung lượng 256GB trên điện thoại vẫn không đủ cho cô xài. Nhưng mỗi bức ảnh cô đều không nỡ xóa, nên với bộ não nhanh nhạy bậc thầy của mình, cô đã nghĩ ra một giải pháp tuyệt vời, gửi hết cho Trần Giác Phi để cậu lưu lại.Gửi xong thì cô quên béng đi, không ngờ Trần Giác Phi thực sự lưu giữ tất cả.Nhìn thấy biểu cảm “ôi trời, cuối cùng tớ cũng nhớ ra rồi” của cô, Trần Giác Phi hừ lạnh một tiếng, lười đôi co với cô nữa, tự mình bước lên phía trước.Vu Chân Ý chạy theo, ôm lấy cánh tay cậu: “Oa, anh Phi Phi đối xử với em gái Chân Chân tốt quá đi!”Con đường phía sau bảo tàng mỹ thuật này rất thích hợp để đạp xe. Hai bên bờ sông là những bạn trẻ tràn đầy sức sống, ăn mặc thời thượng, tay cầm hamburger và coca, đặt trên bệ đá rồi thoải mái thưởng thức bữa tối của mình.Bên kia bờ, những tòa nhà mang phong cách cổ điển, hàng lau sậy phía trước đong đưa theo làn gió đông, tạo thành một phông nền mờ ảo trong tầm mắt.“Cậu có thể nhìn tớ thêm một chút được không?”Trần Giác Phi cúi đầu, chăm chú nhìn bức ảnh trong chiếc máy ảnh cũ của ông nội. Vu Chân Ý có chút không vui, cô kéo tay áo của cậu.Trần Giác Phi chẳng buồn ngẩng đầu, giọng điệu lười nhác: “Đang nhìn mà.”Vu Chân Ý cố nhịn: “… Vậy trông có đẹp không?”Trần Giác Phi dừng lại một chút, như thể đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ: “Đẹp.”Cậu căn bản đâu có nhìn cô!Ngọn lửa trong lòng Vu Chân Ý bùng lên.Cô nhích lại gần hơn, hai tay ôm lấy mặt cậu, hung dữ nói: “Nhanh lên! Nhìn tớ!”Trần Giác Phi khựng lại, ánh mắt dừng trên gương mặt chỉ cách mình nửa gang tay.Hôm nay cô trang điểm, phấn mắt màu tím hồng, hàng mi dày và cong vút khiến đôi mắt vốn đã to nay càng thêm long lanh. Đôi môi đỏ mọng như trái nho vừa bóc vỏ, sóng sánh ánh nước. Đầu mũi hơi ửng hồng.Trần Giác Phi nghẹn giọng khẽ ừ một tiếng: “Nhìn rồi.”Vu Chân Ý như một tiểu ác bá, ra lệnh: “Hôm nay cậu phải nhìn tớ nhiều hơn, không thì tớ trang điểm phí công rồi!”Trần Giác Phi thở dài rất khẽ: “Biết rồi.”Nói xong, Vu Chân Ý cúi đầu tìm những tư thế chụp ảnh check-in mà người khác hay làm ở đây.Một lát sau, cô cầm lấy máy ảnh trong tay Trần Giác Phi, gọi một chị gái đứng gần đó cũng đang ngắm hoàng hôn. Không biết hai người nói gì, chỉ thấy chị ấy mỉm cười gật đầu.Vu Chân Ý kéo Trần Giác Phi đi về phía trước.“Làm gì đấy?” Trần Giác Phi hỏi.“Chụp chung đi.”Cô đưa cho Trần Giác Phi xem kiểu dáng mình vừa tìm được trên mạng: “Hai người chụp thế này lãng mạn lắm.”Trần Giác Phi liếc qua một cái. Ừ thì cặp đôi trong ảnh tựa đầu vào vai nhau, tay đan tay, lãng mạn thật.Còn cậu với Vu Chân Ý? Nếu mà chụp chung, trông sẽ chẳng khác gì hai kẻ thù kiếp trước tình cờ gặp lại rồi ngồi xuống chơi bài.“Cậu đặt tay lên vai tớ.” Vu Chân Ý nói, “Nhìn về phía bờ bên kia, còn tớ sẽ nhìn góc nghiêng của cậu.”“Ờ.”Cậu đứng im, mặc cho Vu Chân Ý sắp đặt.“Chị đếm ba hai một nhé.” Chị gái phía sau nói.“Vâng ạ!”“Ba.”Trần Giác Phi tùy ý đặt tay lên vai Vu Chân Ý.“Hai.”Vu Chân Ý nghiêng đầu, ngước lên nhìn Trần Giác Phi. Mái tóc đen buộc cao, đuôi tóc khẽ lướt qua mu bàn tay cậu.“Một.”Trần Giác Phi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.Kim đồng hồ vừa qua sáu giờ, hai bên bờ sông đồng loạt sáng đèn.Khi mặt trời sắp lặn, sắc cam vàng tựa như lòng đỏ trứng gà phủ lên bầu trời. Những tòa nhà ở phía xa khéo léo chắn bớt ánh sáng chói chang, khiến hoàng hôn rực rỡ vừa đủ, không quá gắt. Mặt sông lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà, đẹp đến mê hoặc.Đôi mắt của cậu cũng tựa như chứa đầy ánh sáng, càng thêm trong veo.Tựa hổ phách, tựa bảo thạch.Trong đôi mắt ấy, Vu Chân Ý nhìn thấy chính mình.Khoảng cách quá gần khiến đồng tử mất nét, tất cả phông nền phía sau đều trở nên mờ nhạt. Trong mắt cậu, chỉ còn lại một mình cô.“Cậu… cậu nhìn tớ làm gì? Tớ bảo cậu nhìn bờ bên kia kìa.”Dưới ánh hoàng hôn, Vu Chân Ý cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô nói xong vội cúi đầu, chăm chăm nhìn bóng hai người giao nhau trên nền xi măng.“Chẳng phải cậu bảo hôm nay tớ phải nhìn cậu nhiều hơn sao?”Cậu bật cười, ánh sáng trong đáy mắt càng thêm rực rỡ.Bàn tay đặt trên vai cô khẽ di chuyển lên phía trước, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên:“Ngẩng đầu đi, để tớ nhìn cho rõ.”Giọng nói trầm thấp vương chút từ tính, gần đến mức khiến da đầu cô tê dại, từng chữ từng chữ len lỏi vào thần kinh.Ánh sáng vàng ấm áp nhảy nhót trên mái tóc đen của cậu. Vu Chân Ý nhìn thẳng vào bờ môi mỏng của cậu, vô thức mím môi. Cảm giác tê liệt xâm chiếm, khiến cô chẳng thể nói nên lời.Cô im lặng, Trần Giác Phi cũng không mở miệng. Hai người giữ nguyên tư thế này, để thời gian trôi qua trong sự yên lặng kéo dài. Cả thế giới như rơi vào trạng thái lặng thinh, đối lập với tiếng ồn ào xung quanh, khiến mọi âm thanh khác bỗng trở nên rõ ràng đến mức lạ thường.Khi Vu Chân Ý đang nghĩ xem nên phá vỡ bầu không khí này thế nào, cậu bỗng nhiên cúi đầu, tiến gần hơn.Mùi hương bạc hà pha lẫn cam quýt như một kẻ xâm lược táo bạo, mạnh mẽ ùa vào.Tim cô bất giác như bị siết chặt. Cô giật mình thoát khỏi vòng tay của cậu, hoảng hốt hét lên: “Cậu làm gì đấy?!”Giọng cô hơi lớn, còn mang theo chút hoang mang.Bởi cú giãy giụa vừa rồi, ngón tay cậu lướt qua làn da cô, để lại một vệt xúc cảm nhàn nhạt trên cằm, giống như dây thần kinh mẫn cảm đang nhảy múa hỗn loạn.“Trốn cái gì?” Cậu hỏi, giọng trầm thấp.Vu Chân Ý tức đến mức muốn trợn mắt.Cậu còn mặt mũi hỏi cô trốn cái gì á?Cậu không biết mình vừa làm gì sao?!“Cậu định làm gì hả?”Trần Giác Phi bình tĩnh nhìn cô, đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên chóp mũi cô: “Trên mũi cậu có gì đỏ đỏ kìa.”“Cái gì mà đỏ…”Vu Chân Ý mở camera điện thoại lên nhìn, sự xấu hổ vừa rồi lập tức bị cơn giận lấp đầy.“Trần Giác Phi! Đây là má hồng! Chấm chút má hồng lên mũi là trend trang điểm năm nay đấy! Cậu đúng là đồ quê mùa!”Cô vừa nghĩ cái gì vậy trời?!Cô thật sự tưởng Trần Giác Phi định hôn mình, nên mới hoảng loạn đến mức vùng ra như thế.Vậy mà cậu thì sao? Cái tên đần độn này chỉ đang thắc mắc về má hồng trên mũi cô?!Vu Chân Ý cảm thấy mình giống như một kẻ tự mình đa tình ngu ngốc. Cô tức tối véo mạnh eo cậu một cái: “Đáng ghét! Đồ ngốc!”Đáng ghét thật, ngay cả má hồng trên mũi tớ cậu cũng nhận ra.Đáng ghét thật, nhưng lại chẳng nhận ra vì sao hai má tớ lại đỏ lên.“Wow, bức ảnh này có cảm giác quá trời luôn nè.”Một chị gái bên cạnh reo lên khi xem lại bức ảnh, giọng nói của hai người ấy kéo Vu Chân Ý về thực tại.Cô lúng túng quay người, lập tức chạy đến chỗ hai cô gái xa lạ, nhanh chóng hòa vào cuộc trò chuyện của họ. Cô cố tình dồn toàn bộ sự chú ý vào những bức ảnh, vì thế chẳng hề thấy được nụ cười khẽ đầy dụng ý của Trần Giác Phi.Cậu lặng lẽ dõi theo cô không chớp mắt.Cậu thích buổi chiều hôm nay.Lời tác giả:Vu Chân Ý: Vậy mà cậu ấy không định hôn tôi! Quá đáng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Số ký tự: 0