Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ
Vu Chân Ý trở t...
Quan Trữ Nhĩ
2025-03-04 16:30:05
Địa điểm thi đấu nằm ở quận Duyên Giang, dù chưa ra khỏi thành phố, nhưng vì gần vùng ngoại ô nên cũng chẳng khác gì đi xa. Trương Ân Nghi thường hay đùa rằng, thời gian di chuyển từ Duyên Giang đến trung tâm thành phố và từ trung tâm thành phố đến Hàng Thành gần như y hệt nhau.Xuất phát sớm để xem sân thi đấu và tham gia cuộc thi, tính ra Trần Giác Phi sẽ phải ở đó gần một tuần.Vu Chân Ý nhìn chằm chằm vào bài thi vật lý của mình, thở dài. Bắt đầu từ câu thứ ba từ dưới lên, cô chỉ có thể giải được câu hỏi nhỏ đầu tiên.Nếu Trần Giác Phi vào vòng chung kết, cậu sẽ đủ tư cách tham gia tuyển chọn đội tuyển quốc gia. Mà thành viên đội tuyển quốc gia thì có thể được tuyển thẳng vào Thanh Bắc.Vu Chân Ý biết rằng, với thực lực của Trần Giác Phi, chuyện này hoàn toàn nằm trong tầm tay.Không hiểu sao cô lại nhớ đến câu nói đùa hôm đó của Trần Giác Phi, cậu nói sẽ nuôi cô. Khi đó cô phản ứng thế nào nhỉ?Cô giận đến mức hừ lạnh một tiếng: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy! Phụ nữ thời đại mới như tớ không cần ai nuôi hết!”Trần Giác Phi điềm nhiên đón lời: “Vậy cậu nuôi tớ nhé?”Tai cô lập tức đỏ bừng, cô đánh rơi quả bóng rổ mà cậu đang xoay trên đầu ngón tay. Bóng đập xuống đất hai cái rồi lăn về phía trước. Trần Giác Phi cúi người, bàn tay với những khớp xương nổi rõ cầm lấy quả bóng, vòng nó vào khuỷu tay: “Bạn nhỏ nói không lại là bắt đầu động tay động chân ngay.”Vu Chân Ý không đáp lại, đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên như cứu mạng. Cô nhanh chóng chuồn lên lầu, chỉ nghe phía sau vang lên giọng nói mang theo ý cười trong trẻo: “Nhỏ mọn ghê.”Đứng ở góc cầu thang tầng hai, khoảng cách xa hơn, nhịp tim của cô dường như cũng chậm lại.Cô chống tay lên lan can, chính khí lẫm liệt hét xuống dưới: “Ai nhỏ mọn chứ? Làm người phải dựa vào đôi tay và năng lực của chính mình để kiếm sống!”Học sinh lớp bên cạnh đang túa ra cầu thang để đến giờ thể dục. Những cái đầu đen lốp xô nhau chen chúc giữa tầm nhìn của hai người họ. Người đi ngang qua thấy hai người đứng ở hai đầu cầu thang nói chuyện với nhau thì đều nhìn sang tò mò. Trong số đó, có vài học sinh cùng đội tuyển thi đấu với Trần Giác Phi, tiện thể chào hỏi cậu.Một nam sinh tò mò hỏi: “Cậu đứng đây làm gì thế?”Trần Giác Phi liếc mắt nhìn Vu Chân Ý một cái: “Không dám lên.”“Vì sao?”“Tôi…”Biết rõ miệng lưỡi Trần Giác Phi chẳng có lời nào tử tế, Vu Chân Ý lập tức che tai, giậm chân. Trước khi cậu kịp nói gì, cô đã hét lên: “Mau lên đây! Đừng mất mặt ngoài đó nữa!”Trần Giác Phi nhướng mày, nuốt hết lời định nói vào bụng. Cậu vỗ vai nam sinh kia, bỏ lại một câu rồi nhàn nhã bước lên cầu thang, đi phía sau cô. Quả bóng rổ khẽ chạm vào xương bả vai cô, giọng cậu trầm thấp: “Thấy chưa, tớ nghe lời cậu nhiều lắm.”Tai cô càng đỏ hơn, ngay cả thái dương cũng giật lên từng nhịp.Tâm trí trở về thực tại, Vu Chân Ý tiếp tục nhìn bài thi đờ đẫn. Câu hỏi vẫn là câu hỏi đó, nhưng tâm trạng đã chẳng còn là tâm trạng lúc đầu.Một suy nghĩ kỳ lạ bất chợt nảy lên.Cô thật sự muốn cùng cậu vào chung một trường đại học, tiếp tục những ngày tháng vừa bình thường vừa đặc biệt như thế này.…Gần đây, Vu Nhạc Dân tham gia một dự án mới, phải đi công tác đến Đảo Đào. Tiền Mẫn không yên tâm, quyết định đi theo.Vu Chân Ý hoàn toàn không hiểu nổi. Vu Nhạc Dân lớn thế rồi, có gì mà không yên tâm chứ? Thay vì lo lắng cho ông, mẹ cô nên quan tâm con gái mình nhiều hơn thì hơn!Chỉ trong chốc lát, trong nhà chỉ còn lại cô và ông nội.“Chân Chân, Trần Trần không có nhà, ba mẹ cũng đi vắng. Gần đây trường con lại mới xảy ra vụ bi.ến th.ái, con phải cẩn thận một chút.” Vu Nhạc Dân dặn dò.Vu Chân Ý chẳng mấy bận tâm: “Trường con đã xử lý xong rồi, không có chuyện gì đâu ạ.”Tiền Mẫn vẫn không yên lòng: “Hay để ông nội đi đón con nhé?”“Trời ơi, thật sự không cần đâu! Ông nội lớn tuổi rồi, lại phải đợi con học xong tiết tự học buổi tối mới đến đón thì phiền quá. Lúc con học cấp hai, bạn bè con ai cũng tự đi học và tan học cả, chỉ có mình con là không.” Vu Chân Ý từ chối.Tiền Mẫn và Vu Nhạc Dân nhìn nhau cười: “Ai là người cứ nằng nặc đòi đi học cùng Trần Trần nào? Hồi học tiểu học, ba bảo đưa con đến trường mà con khóc lóc om sòm, nhất quyết đòi đi chung với Trần Trần còn gì.”Vu Chân Ý bỗng chột dạ.Đúng vậy, là cô không muốn. Cô không muốn tách khỏi Trần Giác Phi, ngay cả chuyện tự đi học cũng không làm được.Nhưng cô nhanh chóng tìm cho mình một cái cớ hợp lý, hai nhà gần nhau như thế, lại cùng một trường, một khối, một lớp, đi chung thì có sao đâu chứ! Đây chẳng phải là tiện đường sao?Cô ưỡn cổ: “Là cậu ấy mặt dày đòi đi cùng con đấy chứ.”“…”Vu Nhạc Dân xoa đầu cô: “Không ai giỏi lý sự cùn bằng con gái ba đâu.”Vu Chân Ý miễn cưỡng xem đây là một lời khen.Cô đắc ý hừ một tiếng, cái đuôi nhỏ phía sau như sắp vẫy lên.…Sáng thứ hai, Vu Chân Ý mặc đồng phục, vừa bước ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp ông nội.Ông ngồi trước cửa, thấy cô thì đứng dậy: “Chân Chân, buổi tối ông đón cháu nhé?”Vu Chân Ý xua tay: “Không cần đâu ông ơi, xã hội có pháp luật, không có chuyện gì xảy ra đâu ạ.”Ông nội đành từ bỏ.Không ngờ, khi Vu Chân Ý ra khỏi cổng trường, cô vẫn thấy ông đứng đó. Ông đang dắt một chiếc xe đạp kiểu cũ, lạc lõng giữa hàng loạt xe ô tô sang trọng. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã lập tức nhận ra ông.Ông đẩy xe đạp về phía cô, Vu Chân Ý định vẫy tay chào thì bất chợt nghe thấy tiếng xì xào không xa.Mấy học sinh kia không mặc đồng phục của trường, trên chiếc áo khoác rộng thùng thình của họ in logo của trường nghề gần đó.“Nhìn ông già kia kìa.”“Lại còn để người nhà đến đón nữa chứ.”“Chiếc xe kia cũ quá, ông ấy trông cũng hơi dữ.”“Trường này không phải toàn con nhà giàu sao?”“Cũng không phải ai cũng có tiền đâu, chuyện bình thường mà.”“Chậc, tôi tuyệt đối không để ông bà tôi đến đón đâu.”“Tại sao?”“Tất nhiên là vì mất mặt quá còn gì!”“…”Một vài người đứng bên cạnh nói chuyện một cách vô tư, lời lẽ cay nghiệt, sắc bén, chẳng hề bận tâm đến việc giọng mình có quá lớn khiến người khác nghe thấy hay không.Lúc này, cuối cùng thì Vu Chân Ý cũng nhận ra họ đang nói về ông nội của mình.Cô nhìn ông nội dừng bước đứng đó, trên mặt vẫn giữ nguyên nét bình thản, nhưng bước chân lại chậm lại.Ông không đi về phía cô, giữ khoảng cách hai ba mét, chỉ làm khẩu hình nói: “Đi thôi.”Giọng ông rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả Vu Chân Ý cũng không nghe rõ.Cô nghĩ, có lẽ ông đang nghĩ rằng không muốn đi quá gần cô, sợ cô cảm thấy mất mặt.Vu Chân Ý nhìn ông đẩy chiếc xe đạp, luôn giữ khoảng cách một mét với cô, giống như một người xa lạ vậy. Lốp xe lăn qua đá sỏi trên đường, phát ra âm thanh lạo xạo từng đợt.Vu Chân Ý bỗng thấy khó chịu trong lòng.Cô biết điều mình nên làm lúc này là bước qua nói với đám người kia rằng ông nội mình không phải loại người như họ nói, sao có thể đánh giá người khác chỉ dựa vào vẻ bề ngoài như thế được?Cô cúi đầu, nhìn chiếc xe đạp ấy, thấy phía sau có gắn thêm hai miếng để chân. Trước hôm nay, chiếc xe này trong trí nhớ của cô không hề có thêm phần đó, giống như ông đã lắp vào chỉ trong vài ngày qua để cô có thể ngồi sau thoải mái hơn khi mặc váy.Lửa giận trong lòng bốc lên ngày một lớn.Vì vậy, sau khi đi theo ông vài bước, cô dừng lại, nắm chặt quai ba lô, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ. Cô liên tục nuốt nước bọt, như đang cố lấy dũng khí.Bước chân nặng nề đạp xuống đất, tạo ra một tiếng động nhỏ, lọt thỏm trong sự ồn ào của đám đông, nhỏ bé đến mức không đáng kể.Vu Chân Ý bất ngờ quay đầu, nhìn thẳng vào đám học sinh trường nghề kia.Mấy người đối diện có vẻ khó hiểu.Vu Chân Ý thả ba lô xuống, đấm mạnh vào vai tên nam sinh cười to nhất, chế giễu nặng nề nhất.Muốn khiến đàn ông cảm thấy tự ti đến phát điên, đôi khi một câu nói nhắm vào chỗ hiểm cũng đủ. Để khuất phục đàn ông, cũng cần nắm được điểm này. Vu Chân Ý cúi đầu nhìn chỗ đó của hắn, cũng hơi do dự.Nơi đó rất yếu, mà cô lại không kiểm soát được lực, lỡ đánh hỏng thật thì sao, chẳng may lại bị đòi tiền viện phí trên trời thì biết làm thế nào?Khi cô còn đang phân vân, tên kia đã bật thốt lên một câu chửi, mạnh mẽ đẩy cô ra.Vu Chân Ý lùi lại hai bước, được ông nội đỡ lấy.“Chân Chân… Đừng đánh nhau!” Ông nội lo lắng nói.Trước cổng trường giờ tan học, học sinh và phụ huynh tụ tập đông đúc, hiếu kỳ nhìn sang.Vu Chân Ý vừa gỡ tay ông nội ra thì lại bị ông giữ chặt: “Không được! Cháu phải đánh chết hắn!”Tên con trai cùng đám bạn liếc nhìn nhau, cười nhạo: “Thần kinh à? Nổi điên cái gì đấy?”Vu Chân Ý tức đến đỏ bừng mặt: “Mẹ cậu dạy cậu không được tôn trọng người khác như thế hả? Thích nói xấu người lạ vậy sao?”Tên con trai cười hả hê, tiếp tục xổ ra mấy lời hỗn láo: “Mẹ tôi bảo tôi không được để ai bắt nạt đấy, kể cả là mấy đứa con gái mong manh như cậu cũng không ngoại lệ.”Vu Chân Ý tức đến cực hạn, lại muốn lao lên, nhưng bỗng nhớ đến hậu quả lần trước Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng đánh Hoắc Phàm. Cô cố gắng kiềm chế, đột nhiên giơ tay, nắm chặt thành nắm đấm, sau đó giơ ngón út lên, ánh mắt lướt nhẹ qua phần thân dưới của hắn, cuối cùng quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn.Trước mặt ông nội, cô không dám nói thẳng ra, chỉ lặng lẽ mấp máy môi tạo khẩu hình: “Nhỏ như vậy.”Không biết là cô vô tình chạm đúng nỗi tự ti của hắn hay sao, nhưng Vu Chân Ý phát hiện chiêu này lại có tác dụng tuyệt vời với đàn ông.Lần này đến lượt tên nam sinh tức giận, hắn liếc nhìn ông nội của cô, rồi nhận thấy bên cạnh Vu Chân Ý chẳng có ai, liền tiến tới tóm lấy cổ áo cô.Ông nội vội la lên: “Cậu làm gì đấy?”Tên con trai mặc kệ, Vu Chân Ý cũng hất tay ông nội ra, dõng dạc đối diện hắn: “Tôi chỉ nói có một câu mà cậu đã tức điên rồi, thế cậu với đám bạn vừa nói lắm lời quái gở như thế, tôi chửi lại một câu không đáng à?”Tên kia rõ ràng chẳng có chút phong độ đàn ông nào, càng không có nguyên tắc “không đánh con gái”. Hắn túm chặt cổ áo Vu Chân Ý, chưa kịp làm gì thì đã bị mấy bác bảo vệ trường chạy ra túm lấy. Nhìn lướt qua đồng phục của hắn, họ lập tức nhận ra là học sinh trường nghề, liền xua tay lớn tiếng quát bảo họ rời đi.Vu Chân Ý chỉnh lại cổ áo mình, vẫn thấy chưa hết giận, cảm thấy không đá một cú vào chỗ hiểm của hắn chính là sai lầm lớn nhất ngày hôm nay.Ông nội nắm chặt cổ tay cô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, Chân Chân, đừng đánh nhau, đánh nhau không tốt đâu.”Vu Chân Ý đi bên cạnh ông nội, cô tất nhiên biết đánh nhau không tốt, nhưng mà…“Nhưng mà bọn chúng nói ông như vậy, quá đáng lắm, đúng là một lũ điên!!!” Cô đeo lại ba lô, đá một viên sỏi trên đường, theo thói quen bước đi theo các đường kẻ trên nền bê tông.Ông nội nói: “Không sao cả, không nghe thấy là được rồi.”Thật sự không sao ư? Bị người ta nói như vậy, ông nội cũng không để tâm thật sao?Nhưng Vu Chân Ý thì không thể không để tâm.…Trăng bạc lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng yếu ớt phủ lên những tầng mây dày đặc một màu xám nhạt.Vu Chân Ý mở giao diện trò chuyện với Trần Giác Phi. Có lẽ mấy ngày nay cậu bận ôn tập và làm bài, nên cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở ngày cậu đi đến quận Duyên Giang.Vu Chân Ý đã nhờ cậu mua giúp mình món bánh nếp nổi tiếng nhất ở đó.Trần Giác Phi trả lời: “Mơ đẹp lắm.”Cô muốn kể với cậu rằng hôm nay mình đã gặp phải một chuyện cực kỳ cực kỳ không vui, suýt chút nữa còn đánh nhau với người ta. Dĩ nhiên, nếu không có gì bất ngờ, người bị đè bẹp xuống đất có lẽ sẽ là cô.Đoạn tin dài dằng dặc đã được soạn xong trong ô nhập liệu, Vu Chân Ý chậc một tiếng, cuối cùng vẫn xóa đi, rồi vứt điện thoại lên bàn.Trần Giác Phi đang bận thi, kỳ thi này rất quan trọng, cô không thể làm phiền cậu.Mọi thứ trước mắt như phủ lên một tầng sương mỏng. Ánh trăng chiếu xuống hẻm Uyên Ương, tạo nên vô số bóng đổ trên nền xi măng.Lúc xuống tầng lấy nước, Vu Chân Ý nhìn thấy ông nội đang ngồi hút thuốc trước sân, ánh trăng kéo dài bóng lưng còng xuống của ông. Một cảm giác xót xa đột nhiên trào dâng trong lòng cô.Những chuyện và cảm xúc tưởng chừng đã qua bỗng chốc quay lại.Ông nội chỉ đơn giản là đi đón cô tan học thôi, vậy mà lại bị người ta nói ra nói vào như thế. Cô không muốn ông nội của mình bị người xa lạ bàn tán, cũng không muốn ông vì đưa đón mình mà không vui.…Ánh mặt trời lại mở ra một ngày mới.Sáng hôm sau, khi xuống tầng, Vu Chân Ý thấy ông nội đang ngồi trong sân. Cô nhìn ông, đột nhiên nói: “Ông ơi, từ nay ông đừng đến đón cháu tan học nữa, thực ra cháu có thể tự về nhà mà.”Ông nội khựng lại một chút, cuối cùng nhẹ nhàng đáp: “Được.”Vu Chân Ý cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không nói rõ được là gì.Lúc nói với Tiền Mẫn và Vu Nhạc Dân rằng cô muốn tự đi về, cô rất khí thế, nhưng khi thực sự bước ra khỏi cổng trường, nhìn bầu trời âm u, lòng cô lại có chút bất an.Cô thực sự sợ phải chạm mặt lại tên bi.ến th.ái thích khoe hàng kia. Cô muốn xin phép Sầm Kha, mong rằng mình có thể về sớm ngay sau khi kết thúc buổi học chiều. Nếu không, việc chịu đựng thế này suốt một tuần thật quá khó khăn.Nhưng cô lại cảm thấy lý do đó không đủ lớn, nếu xin nghỉ riêng cho mình thì có hơi kỳ quặc.Mấy ngày nay, mỗi khi tan học về, ông nội luôn về trễ hơn cô khoảng năm phút. Vu Chân Ý đoán ông chắc là mải trò chuyện với mấy ông lão ở đầu hẻm, nên cũng không hỏi nhiều.Một tuần ngắn ngủi nhưng dài đằng đẵng cuối cùng cũng sắp kết thúc.Cô đếm trên đầu ngón tay, tính toán rằng Trần Giác Phi có lẽ sẽ về trường bằng xe đưa đón vào ngày mai.“Chân Chân, tớ đi đây, tuần sau gặp lại nhé!” Trương Ân Nghi vẫy tay chào cô.“Mẹ tớ đi du lịch về, mua một đống socola của nhà Đại Mao, tuần sau tớ mang cho cậu nhé.”Vu Chân Ý cười tít mắt, liên tục đồng ý.Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là đến hẻm Uyên Ương.Vu Chân Ý cúi đầu, bước chậm rãi dọc theo đường dành cho người khiếm thị. Hứng thú nổi lên, cô cố tình đi theo những đường gạch nổi, từng bước, từng bước thật chậm rãi.Bỗng nhiên, một tràng cười vang lên ngay bên tai cô, gần đến mức khiến cô có cảm giác như âm thanh vọng thẳng vào màng nhĩ.Vu Chân Ý ngẩng đầu lên, gương mặt của một gã đàn ông trung niên xộc thẳng vào tầm mắt cô.Tim cô như ngừng đập, hơi thở cũng chững lại cùng một khoảnh khắc.Lần trước gặp hắn, hắn đeo một chiếc khẩu trang trắng bẩn thỉu. Còn lần này, hắn không đeo khẩu trang. Trong mắt hắn đầy những tia máu đỏ đáng sợ, ánh nhìn tối tăm và quỷ dị.Vu Chân Ý sợ đến mức muốn hét lên, nhưng trong cơn kinh hoàng tột độ, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, cô há miệng, nhưng không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.Thì ra tên bi.ến th.ái phơi bày thường lảng vảng trên đường Học Viện nay đã bắt đầu xuất hiện ở con đường này rồi.“Hê hê… Cô bé ơi, nhìn quen quá nhỉ…” Giọng hắn nặng nề, mang theo âm điệu địa phương, nghe mơ hồ và khó chịu.Thái dương của cô giật mạnh liên hồi, màng nhĩ như có tiếng trống dội vang.Vu Chân Ý không còn nghe rõ những lời phía sau của hắn nữa, chỉ run rẩy lùi về sau một bước, mặt vì sợ hãi mà đỏ bừng.Cô quay phắt lại, tiếng bước chân phía sau nặng nề và trầm thấp.Cô tăng tốc chạy, người phía sau cũng bắt đầu chạy theo.“Cô bé ơi…”Hắn lại gọi cô bằng một giọng điệu rợn người.Hắn đang đuổi theo cô.Nỗi sợ hãi bóp nghẹt lý trí, khiến cho Vu Chân Ý hoảng loạn chạy mà không màng phương hướng, chỉ biết cắm đầu lao về phía trước. Đang chạy, cô đâm sầm vào một lồng ng.ực ấm áp, rồi ngã vào một vòng tay quen thuộc.Hương bạc hà cam quýt thanh mát như cỏ cây sau cơn mưa xộc vào chóp mũi cô. Hơi thở và vòng ôm này quá quen thuộc, khiến trái tim cô dần bình ổn lại.Vu Chân Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Giác Phi, người lẽ ra không thể xuất hiện ở đây. Giọng cô run rẩy, nói năng lắp bắp: “Sao cậu lại về rồi?”Gần như ngay lúc thốt ra câu đó, nước mắt cô trào dâng, rồi rơi lã chã.Trần Giác Phi mặt mày trầm xuống, chân mày nhíu chặt, những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt hiện rõ sự sắc bén và giận dữ. Cậu kéo Ý Chân Ý ra phía sau mình, suýt nữa khiến cô không đứng vững. Cô bám chặt lấy cánh tay cậu, không muốn rời khỏi cậu dù chỉ một giây.Cũng lúc này, Vu Chân Ý nhìn thấy ông nội mình đang đứng cạnh Trần Giác Phi, trong mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc: “Ông nội… sao ông lại ở đây…”Xuất hiện ở đây vào thời điểm này quả thực quá kỳ lạ.Vu Chân Ý còn chưa kịp đợi ông trả lời, Trần Giác Phi đã vùng khỏi tay cô, sải bước về phía người đàn ông trung niên kia. Vừa đi, cậu vừa tháo đồng hồ trên cổ tay, quấn dây đồng hồ vào lòng bàn tay, mặt đồng hồ hướng ra ngoài. Ngón tay cậu cuộn lại, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên, tràn đầy sức mạnh bạo liệt.Ánh trăng xuyên qua tán lá, chiếu lên bờ vai cậu. Trần Giác Phi nắm lấy cổ áo người đàn ông kia, mạnh mẽ ghì hắn xuống đất, quỳ đè lên hắn, siết chặt đầu hắn và đập xuống đất. Lòng bàn tay cậu ép vào huyệt thái dương của hắn, bắp tay nổi lên từng đường gân xanh, trông đầy sát khí và uy hiếp.Cậu không nói một lời, chỉ liên tục giáng xuống những cú đấm mạnh mẽ, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng của gã đàn ông.Đáy lòng Vu Chân Ý tràn ngập nỗi sợ hãi còn lớn hơn trước. Cô lo lắng Trần Giác Phi sẽ làm ra chuyện gì không thể vãn hồi.Ánh đèn đường rọi lên khuôn mặt cậu, lộ ra một vẻ lạnh lùng mà cô chưa từng thấy. Trong mắt cậu ngập tràn hận ý, cánh tay không hề nương tay, khiến mạch máu trên trán gã đàn ông lồi hẳn lên.Gã đàn ông không có chút khả năng phản kháng.Vu Chân Ý níu lấy tay Trần Giác Phi, vừa nức nở vừa khẩn cầu: “Đừng đánh nữa… Nếu chúng ta ra tay trước thì sẽ bất lợi đấy.”Hành động của Trần Giác Phi rõ ràng không còn thuộc phạm vi phòng vệ chính đáng. Vu Chân Ý sợ cậu bị lật ngược tình thế, bị vu oan.Ông nội cũng bước tới, nắm lấy tay Trần Giác Phi.Nhưng từ đầu đến cuối, Trần Giác Phi không nói một lời. Động tác của cậu không hề dừng lại, lực đạo cũng không giảm sút dù chỉ một chút.Cậu giống như đã đánh mất lý trí.Cậu chỉ biết rằng, nếu hôm nay cậu không quay về, mà ông nội lại không kịp đến đón Vu Chân Ý thì hậu quả sẽ tồi tệ đến mức nào.Lần trước bị ốm phải nghỉ học, cậu không bảo vệ được Vu Chân Ý.Hôm đó ở hồ bơi, cậu cũng không bảo vệ được cô.Cậu thích Vu Chân Ý đến thế, nhưng dường như mỗi lần cô cần cậu nhất, cậu đều vắng mặt. Sự tự trách và day dứt hòa lẫn cùng cơn giận dữ, nhấn chìm toàn bộ lý trí của cậu.Trần Giác Phi chỉ biết một điều: tuyệt đối không thể để Vu Chân Ý chịu bất kỳ tổn thương nào.“Trần… Trần Giác Phi?”Một giọng nói nghi hoặc vang lên từ xa. Sầm Kha đẩy gọng kính trên mũi, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực. Xung quanh ông còn có vài giáo viên khác, họ vốn định đi liên hoan ở quán tôm hùm gần đó vào tối thứ sáu.Vu Chân Ý ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Sầm Kha: “Thầy ơi…”Sầm Kha nhìn người đàn ông trung niên bị đ.è xu.ống đất, mấy thầy giáo nam vội vã kéo Trần Giác Phi ra, còn Dương Xảo Quân lập tức lấy điện thoại báo cảnh sát.Trần Giác Phi cúi đầu, không nói gì, ánh mắt chỉ lặng lẽ dừng lại trên những bóng người in trên mặt đất.Sầm Kha và Dương Xảo Quân trò chuyện với ông nội Vu Chân Ý ở bên cạnh, còn Trần Giác Phi đứng sang một bên.Vu Chân Ý kéo nhẹ vạt áo cậu, giọng nói khẽ khàng: “Trần Giác Phi?”Như thể vừa mới hoàn hồn, ánh mắt cậu rơi xuống khuôn mặt cô. Ngay giây tiếp theo, bất chấp xung quanh có bao nhiêu người, cậu ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào mái tóc cô, siết chặt vai cô. Qua lớp áo mỏng, cô cảm nhận rõ sự cứng rắn của dây đồng hồ trên cổ tay cậu.“Vu Chân Ý…” Cậu khẽ gọi tên cô, giọng khàn đi, “Lại để cậu phải về nhà một mình rồi.”Cùng lúc đó, Vu Chân Ý cảm nhận được một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống cổ mình.Giọt nước mắt ấy thiêu đốt làn da cô.Cô cảm thấy trái tim mình bị ai đó bóp chặt, rồi lại đột ngột buông lỏng, khiến cô ngạt thở trong thoáng chốc, rồi lại gấp gáp hít lấy từng ngụm không khí.Nhiệt độ trên người cậu lúc nào cũng nóng bỏng, ôm cậu giống như ôm lấy một bếp lửa.Vu Chân Ý vẫn thường nghĩ, liệu Trần Giác Phi có phải bẩm sinh đã là một người có thể trạng nóng như phát sốt không?Mấy giáo viên khác đều là chủ nhiệm lớp khác, nhưng ai cũng biết đến Trần Giác Phi. Họ liếc nhìn nhau, không biết nên nói gì.Sầm Kha ho nhẹ hai tiếng, cố gắng tìm cách hóa giải bầu không khí: “Đây là Tiểu Trần, học sinh đứng đầu khối.”Dương Xảo Quân tiếp lời: “Em ấy đã giành rất nhiều giải thưởng cho trường chúng ta, lần này còn tham gia kỳ thi Olympic Toán học nữa.”Sầm Kha nói tiếp: “Thầy giám thị và hiệu trưởng đều rất quý em ấy.”Dương Xảo Quân tiếp tục: “Còn Vu Chân Ý của chúng tôi, vẽ tranh cũng rất giỏi.”Sầm Kha: “Đúng vậy! Hoàn toàn tự học, cực kỳ giỏi!”Hai người như diễn tuồng, cứ người này nói một câu, người kia tiếp một câu, không có dấu hiệu dừng lại.Ngụ ý rất rõ ràng: Học sinh xuất sắc thì có ôm nhau một cái cũng chẳng sao cả, đừng có quá cổ hủ. Nếu học hành không giỏi thì đúng là nên tập trung vào việc học, nhưng nếu giỏi rồi thì lại là chuyện khác.Các giáo viên còn lại: “…”Không ai định lên văn phòng báo cáo rằng học sinh lớp họ đang yêu đương cả, hai người đừng có căng thẳng thế chứ.Buổi tụ tập tối thứ sáu của các thầy cô bị đổ bể, mọi người kéo nhau đi một chuyến đến đồn cảnh sát.Người đàn ông kia vì cố tình khỏa thân nơi công cộng nên bị tạm giam từ năm đến mười ngày.Sau khi sự việc kết thúc, mọi người chia tay nhau trước cổng đồn cảnh sát.Ông nội đẩy chiếc xe đạp, còn Trần Giác Phi và Vu Chân Ý đi bên cạnh.Vu Chân Ý thật sự không hiểu tại sao ông nội lại có mặt ở đó.Lúc này Trần Giác Phi không muốn nói chuyện lắm, nhưng có lẽ cậu nhìn ra được sự nghi hoặc của Vu Chân Ý, nên vẫn kiên nhẫn giải thích: “Lúc tớ về nhà thì gặp ông, thế là bọn tớ tiện đường đến trường đón cậu.”Ông cười gật đầu, lấy từ trong giỏ xe ra một hộp bánh: “Bánh nếp Trần Trần mua đấy, Chân Chân có muốn ăn ngay không?”Mắt Vu Chân Ý sáng lên, cô chỉ tiện miệng nói một câu rồi quên béng đi mất, vậy mà Trần Giác Phi vẫn nhớ. Cô gật đầu, xé bao bì, nhét một miếng vào miệng rồi đưa cho ông, nhưng ông xua tay, nói rằng răng mình không còn tốt, không ăn được mấy thứ dẻo dính như vậy.Vu Chân Ý “ồ” một tiếng, cầm một miếng vị khoai tím, đưa đến trước miệng Trần Giác Phi: “Này.”Trần Giác Phi không đưa tay đón lấy, cậu cúi đầu như một chú cún nhỏ, cắn lấy miếng bánh.Bờ môi mềm mại lướt qua ngón tay cô, Vu Chân Ý cảm thấy phần da bị cậu chạm vào khẽ run lên.Hình như răng cậu cũng nhẹ nhàng cọ qua đầu ngón tay cô.Rõ ràng là một động tác có thể hoàn thành chỉ trong chớp mắt, nhưng cậu lại làm rất chậm, chậm đến mức Vu Chân Ý cảm thấy không phải cậu đang ăn bánh, mà giống như đang m.út lấy ngón tay cô hơn.Lòng bàn tay cô bỗng chốc đổ đầy mồ hôi.Một vài hình ảnh giới hạn độ tuổi trong những bộ phim không tiện nói ra đột nhiên tràn vào đầu cô, những cơn tê dại chạy dọc theo các đầu dây thần kinh nhạy cảm.Nhưng những cảnh đó đều diễn ra trong một căn phòng có ánh sáng mờ tối.Sự yên tĩnh sẽ làm tăng thêm sắc thái ái muội cho những hành động đó.Tại sao giữa đường phố tấp nập người qua lại, ngay cạnh đó còn có ông, mà hai người họ vẫn có thể tạo ra bầu không khí như vậy chứ?“Ngon không?” Cô lắp bắp hỏi.Trần Giác Phi rũ mắt nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, đầu lưỡi cậu lướt qua khóe môi: “Ngon.”Buổi tối khi về đến nhà đã rất muộn, Vu Chân Ý không về nhà ngay, cô có chuyện muốn nói với Trần Giác Phi, hoặc đúng hơn là có điều muốn giãi bày.Cô cảm thấy nếu mình không nói ra, thì cô sẽ chết mất.Trần Giác Phi bước vào nhà trước, cậu quăng cặp xuống đất, lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra: “Sao vậy?”Vu Chân Ý ngồi khoanh chân trên giường cậu: “Tớ đã làm sai một chuyện.”Trần Giác Phi ném quần áo lên giường, quỳ một chân xuống trước mặt cô, ngước đầu lên lắng nghe.Vu Chân Ý kể lại chuyện mấy ngày qua, cô cúi đầu, càng nói, ngón tay càng vô thức nắm lấy tay áo cậu, đây là thói quen nhỏ khi cô rối bời suy nghĩ: “Cậu nói xem, ông có nghĩ tớ không muốn để ông đón vì tớ cũng thấy ông mất mặt không? Tớ rất sợ ông hiểu lầm, nhưng chủ động đi giải thích mà không có lý do thì lại rất kỳ quặc. Tớ thấy phiền quá.”Trần Giác Phi trầm mặc một lúc, rồi ngước mắt lên: “Chân Chân, cậu có biết tại sao hôm nay tớ lại đi cùng ông không?”Vu Chân Ý lắc đầu.“Bởi vì ngày nào ông cũng đi đón cậu.” Chỉ là hôm nay cậu tình cờ gặp ông mà thôi.Vu Chân Ý sững người, không dám tin nhìn Trần Giác Phi. Sau khi cô nói không cần ông đưa đón nữa, vậy mà ông vẫn cứ đến đón cô sao?“Ngày nào ông cũng đi đón cậu.” Cậu nhấn mạnh, “Ông biết cậu không muốn đi cùng mình, nên chỉ lặng lẽ đi sau cậu. Nếu không thì cậu nghĩ xem, tại sao ông luôn về nhà muộn hơn cậu?”“Cô bé Vu Chân Ý nhà ta không thể ngốc đến mức không nhận ra chuyện đơn giản này chứ?”Nhưng lần này, cô đúng là ngốc thật.“Những gì cậu nghĩ và những gì ông nghĩ không giống nhau. Cậu muốn ông không bị người ta bàn tán, nên mới nói không cần ông đưa đón. Nhưng ông lại lo lắng cho sự an toàn của cậu, nên vẫn cứ đi theo sau. Thật ra chỉ cần nói rõ ra là được rồi. Nếu Chân Chân của chúng ta cảm thấy áy náy, thì đi xin lỗi ông được không?”Cậu nhìn cô, dừng lại một lúc lâu, như thể muốn dành thời gian cho cô suy nghĩ.Giọng cậu trầm thấp mát lạnh giống như bọt ga giữa ngày hè nắng nóng.Vu Chân Ý: “Tớ chưa từng xin lỗi ai hết, nên ngại nói ra.”“Vu Chân Ý trở thành kẻ nhát gan từ khi nào vậy?”“Tớ không phải!”“Nếu không nhát gan thì sao còn do dự?”Vu Chân Ý hít sâu một hơi, quyết tâm siết chặt nắm tay: “Dù cậu dùng chiêu khích tướng rất ấu trĩ, nhưng tớ sẽ đi xin lỗi!”Trần Giác Phi cười, xoa đầu cô: “Ấu trĩ thì sao, người nên mắc bẫy vẫn sẽ mắc thôi.”Ra khỏi nhà Trần Giác Phi, Vu Chân Ý thấy ông nội vẫn ngồi ở sân hút thuốc, nhìn thấy cô thì ông cụ tắt đi, bỏ thuốc vào thùng rác.“Ông ơi, cháu sai rồi.” Vu Chân Ý ngồi xuống bên cạnh ông.Ông nội không phản ứng.“Ông ơi, cháu không nên từ chối để ông đón cháu. Cháu không giống như những người đó, cháu chưa từng nghĩ việc ông đón cháu là mất mặt. Cháu chỉ không muốn ông phải nghe những lời bàn tán đó nữa. Nhưng cháu lại không nghĩ đến việc ông có thể sẽ buồn hơn vì cháu từ chối. Vậy nên, ông ơi, cháu xin lỗi, mong ông tha thứ cho cháu nhé.”Ông giơ tay, bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên đầu cô: “Không sao đâu, ông không để bụng đâu.”“Nhưng mà ông ơi, cháu vẫn muốn xin lỗi ông.”Ông trầm ngâm một chút, rồi nở nụ cười hiền hòa: “Được, vậy ông tha thứ cho Chân Chân của chúng ta nhé.”Mắt Vu Chân Ý sáng lên: “Ông ơi, móc ngoéo nhé!”Ông bắt chước giọng điệu của cô: “Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro