Mưa Hè Bất Chợt

Đàn anh, cho em...

2024-10-07 08:03:19

Hành khách ở nhà ga lên xuống liên tục, không ngừng nghỉ, Thời Thần nhìn chằm chằm vào những bóng người bước vào từ cửa ra vào, nhưng không có ai là người cô muốn gặp.

Loa phát thanh đã thông báo chuyến tàu cao tốc của bọn họ sắp đến ga, cũng có nghĩa là cô sắp phải rời khỏi nơi này. Cho đến khi quẹt vé qua cửa kiểm soát, cô lại quay đầu nhìn lại, rồi mới thất vọng cúi đầu xuống, lẳng lặng kéo vali đi qua thang máy.

Nếu lúc này cô quay đầu lại, cô sẽ phát hiện người mà cô muốn gặp đang chậm rãi đi qua cửa kiểm tra an ninh, một tay đội mũ cói, bước đi về phía này.

Đáng tiếc, cô không nhìn thấy.

Lúc bọn họ xuống tàu ở ga Sùng Phố, đã hơn 10 giờ tối, chiếc taxi đã đặt trước đang đợi ở cửa. Bọn họ hành động nhanh chóng, không dám chần chừ, nhanh chóng tìm được xe của mình.

Bốn người họ đặt hai chiếc xe, lúc Thời Thần đặt vali xong, thì nhìn thấy chiếc xe kia đã rời đi.

Lên xe, tài xế nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của bọn họ cũng không nói gì, lặng lẽ lái xe, thậm chí còn không bật nhạc.

Thôi Cáo Nguyệt vừa ngồi xuống đã nằm xuống, nhắm mắt ngủ ngay lập tức, Thời Thần cũng buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, thời gian này đi thực tập, bọn họ sống rất đều đặn, đã lâu rồi không thức khuya.

Nhưng cô không dám nhắm mắt, ép buộc bản thân phải mở mắt, nhìn những hàng cây ven đường lướt qua cửa sổ.

Đầu óc cô trống rỗng, cơn buồn ngủ không ngừng "gõ cửa", ánh mắt cô nhìn những bóng dáng lấp lánh bên ngoài, cố gắng tập trung suy nghĩ, giữ cho mình tỉnh táo.

Những bóng dáng kia bỗng dưng hóa thành một bóng hình quen thuộc, cô giật mình, dựa lưng vào ghế, nghĩ thầm lúc này chắc anh ấy đã lên tàu rồi.

Ngồi trên tàu trò chuyện với bạn cùng phòng, hoặc là đội mũ cói, nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, kèm theo tiếng game.

Lúc này cô mới nhận ra, sau khi rời khỏi Tân Thành, theo lý thường ở trường họ sẽ có rất nhiều cơ hội gặp nhau, nhưng thực tế thì lại rất ít, nếu không thì sao cả năm qua, ấn tượng của cô về anh lại trống rỗng như vậy.

Thời Thần mới nhận ra, hình như cô cũng không muốn kết thúc chuyến thực tập này, ít nhất thì trong đám đông với những bước chân mệt mỏi, cô chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhìn thấy anh.

Nhưng bây giờ, hình như đã muộn.

Khai giảng, Thời Thần cũng đã là "ma cũ" năm hai rồi, cô không phải cán bộ lớp, cũng không phải thành viên hội sinh viên, không cần phải bận rộn đón tiếp sinh viên mới, nhưng đàn chị ở ban báo chí lại gửi tin nhắn cho cô, bảo cô thu thập tài liệu, viết một bài báo đăng lên báo trường.

Ban đầu cô gia nhập ban báo chí là vì điểm hoạt động ngoại khóa, lúc đầu cô cũng từng có mong đợi tốt đẹp, được phỏng vấn những nhân vật nổi tiếng trong trường hoặc cựu sinh viên nổi tiếng, nhưng sau đó hiện thực đã dạy cho cô một bài học, cô không xứng.

Triệu Mạnh Địch đã ra ngoài từ sớm để chuẩn bị địa điểm, Thời Thần nghe thấy tiếng động, lăn qua lăn lại trên giường, lấy điện thoại nhét dưới gối ra. Ôm chặt chiếc chăn đang cuộn trên người, cô bất lực xuống giường rửa mặt, còn không quên giữ yên lặng, để tránh làm phiền bạn cùng phòng.

Cô bước ra ngoài, thay một chiếc áo phông rộng, đang phân vân không biết nên mặc quần dài hay quần ngắn. Ánh nắng ban mai đã rất gay gắt, chiếu rọi lên ban công, khẳng định sự tồn tại của nó.

Trong đầu cô có hai tiểu nhân đang "đánh nhau", một người nói: "Hôm nay phải ở ngoài cả ngày, mặc quần dài không phải là muốn chết sao?", người kia phản bác: "Cậu nhìn mình xem, đen như cục than rồi, chỉ còn lại một chút da trắng nữa, còn không che kín đi". Tiểu nhân kia không phục: "Dù sao cũng đen thế này rồi, đen thêm một chút thì sao chứ".

Thời Thần bất lực.

Cuối cùng Thời Thần vẫn chọn một chiếc quần ống rộng chất lụa lạnh màu đen, lý do là vì chiếc quần đó được treo ngay trên ghế, cô không cần phải lục lọi gây tiếng động.

Cô thu dọn đồ đạc xong, chỉ đeo một chiếc ba lô đơn giản, cổ treo máy ảnh, cẩn thận đóng cửa lại. Cô nhìn qua khe cửa, thấy bạn cùng phòng đang ngủ say trên giường, không khỏi ghen tị.

Gian hàng của ban báo chí được đặt ngay giữa quảng trường, cô nhận áo ghi lê xanh xong, liền đi qua chào hỏi.

"Đàn chị Lý Nam đâu rồi ạ?" Thời Thần nhìn xung quanh, không thấy đàn chị cùng bộ phận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thành viên của bộ phận bên cạnh đến sớm hơn một chút, trả lời: "Đàn chị á? Hình như đàn chị ấy đi chụp ảnh rồi ạ."

"Sớm thế?" Thời Thần không khỏi ngạc nhiên, bây giờ mới dựng gian hàng xong, các điểm đăng ký của các khoa đều chưa chuẩn bị xong, có gì để chụp chứ.

"Hôm nay hình như đàn chị ấy có người thân cũng là sinh viên mới, nên đàn chị ấy đến cổng trường rồi ạ."

Thời Thần gật đầu, cảm giác xấu hổ lúc nãy giảm bớt một chút, cô cũng định đi dạo quanh chụp vài bức ảnh làm tài liệu. Việc trông gian hàng được chia theo ca, Thời Thần trúng ca trưa, thời gian còn lại cô có thể tự do hoạt động.

Cô tự nhận mình không phải là người dễ cảm xúc, nhưng nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc và dòng người ồn ào náo nhiệt, cô vẫn không nhịn được mà nhớ lại ngày đầu tiên nhập học.

"Thời Thần, người thân ơi." Một giọng nói vang lên, tiếp theo là một bóng dáng chạy như bay đến.

Thời Thần bị ôm chặt lấy, thậm chí còn bị đẩy lùi về sau hai bước. Cô nhìn người đứng trước mặt mồ hôi nhễ nhại: "Cậu làm gì mà đổ nhiều mồ hôi thế?"

Triệu Mạnh Địch buông cô ra, phẩy tay, quạt gió, than phiền: "Đừng nhắc nữa, lúc nãy dựng cái mái che kia, suýt nữa thì gãy lưng."

Thời Thần nhìn thấy tay cô nàng đang đặt lên eo, nhẹ nhàng xoa bóp, không khỏi nhíu mày: "Chỉ có mấy cậu làm thôi à?"

Không phải cô yếu đuối, Thời Thần trước đây cũng từng dựng một lần, cái mái che kia rất nặng nề. Mấy người phải kéo bốn góc để giữ cho nó ổn định, trên thanh chống còn bám đầy gỉ sét, phần mái che thì cần một người cao để nâng lên. Nói chung, rất vất vả.

Triệu Mạnh Địch: "Mấy nam sinh kia đi bưng bàn và bình nước rồi, nếu không dựng xong sớm, lát nữa sinh viên mới và phụ huynh vào, lộn xộn hết cả, xấu hổ chết đi được."

"Lát nữa cậu đi đâu đấy, đến giờ ăn thì gọi tớ nhé."

Thời Thần nhớ đến việc trưa nay cô phải đổi ca, sợ cô nàng không sắp xếp được thời gian: "Trưa nay tớ phải đi trông gian hàng, tớ phải đến căng tin sớm, cậu đi ăn lúc nào?"

Triệu Mạnh Địch nhìn đồng hồ, ngẩng đầu hỏi cô: "Đến lúc đó cậu gọi tớ, nhắn tin trước cho tớ, tớ sẽ đổi ca với người khác."

Sau khi Triệu Mạnh Địch rời đi, Thời Thần đi dạo quanh quảng trường tuyển sinh, thỉnh thoảng lại cầm máy ảnh lên chụp vài bức. Những khuôn mặt trong ống kính đều rất non nớt, trong mắt toát lên sự mong đợi và tò mò đối với ngôi trường mới.

Thời Thần thầm nghĩ, trẻ trung thật đấy!

Sinh viên mới chưa trải qua "lửa đạn" huấn luyện quân sự, làn da cũng chưa bị nắng thiêu đốt, vẫn còn trắng nõn. Còn cô, hình như đã hoán đổi vị trí, cô đã trải qua quân sự, và "thành quả" rất rõ rệt trên khuôn mặt.

Mấy ngày nay bọn họ đều ngoan ngoãn ở lì trong phòng ký túc xá, ngoài việc xuống lầu lấy đồ ăn, cơ bản là không ra khỏi cửa. Lúc trước, ở Tân Thành ngày nào cũng phải chạy gió đón bão, gió thổi trong thung lũng, bụi bặm bay tùm lum vào mặt, tất nhiên không thể nào xinh đẹp rạng rỡ được.

Nhưng giờ đây, cô lại chẳng muốn gặp ai. Cô luôn tâm niệm "thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu". Dung mạo là do trời ban, đẹp thì thêm phần rạng rỡ, xấu thì cũng chẳng thể nào thay đổi.

Cô luôn cho rằng ngoại hình của mình khá bình thường, không phải là kiểu vừa nhìn đã yêu, nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta xấu hổ, dù sao thì cô cũng khá hài lòng.

Nếu để người khác nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ nói cô giả tạo, làm màu.

Từ nhỏ đến lúc thi đại học, Thời Thần luôn để tóc ngắn, không phải kiểu tóc ngắn ngang vai có mái bằng của học sinh. Kiểu tóc ngắn của cô là kiểu mà giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba thích nhất, lộ tai, lộ lông mày, không che khuất bất cứ chỗ nào, cho dù cô có nằm sấp trên bàn viết bài, thì tóc mái của cô vẫn ngoan ngoãn không dám quậy phá.

Lúc đi học, các bạn nữ trong lớp đều để tóc dài, cô cũng đòi buộc tóc đuôi ngựa cao, nhưng bị Dương Giang Nghênh từ chối thẳng thừng: "Để tóc dài phiền phức lắm, lúc học bài rất vướng, tóc ngắn mới là chuẩn học sinh mà, nếu không thì tại sao có trường lại ép buộc học sinh phải cắt tóc ngắn chứ?"

Sau đó, quả nhiên trường cấp ba của cô yêu cầu học sinh phải cắt tóc ngắn, kiểu tóc của cô giống hệt như hình ảnh trên bảng thông báo.

Lúc mới vào phòng ký túc xá năm nhất, Khương Nhị nhìn thấy cô liền khen: "Cậu dễ thương quá." Lúc đó, Thời Thần còn kinh ngạc nhìn sắc mặt cô nàng, xác nhận cô nàng không có ý gì khác, mới ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, cậu cũng rất dễ thương."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó, tóc cô dài đến vai, thỉnh thoảng cô đứng trước gương cảm thán một chút, mình cũng khá xinh đẹp, thỉnh thoảng lại tự luyến một chút.

Nhưng bây giờ, cô nhìn sinh viên mới trước điểm đăng ký của khoa bên cạnh, trong lòng dâng lên sự tự ti.

Cô đứng phía sau mái che, không nhìn thấy người bên trong, nhưng cô gái đang xếp hàng trước cửa có làn da trắng nõn, tóc đen nhánh, mượt mà, vòng eo thon gọn, lưng thẳng tắp, dáng người cao gầy, cô như một con vịt con xấu xí lạc vào đàn thiên nga, sự khác biệt rất rõ ràng.

Không kìm được sự tò mò, cô đứng dậy, giả vờ như đang chụp ảnh, đi lên phía trước xem biển hiệu của khoa.

Khoa Nghệ thuật.

À, thì ra là vậy.

Con người luôn yêu thích cái đẹp mà, nhìn thấy những thứ đẹp đẽ sẽ bị thu hút một cách vô thức. Thời Thần lùi về sau hai bước, hướng ống kính về phía gian hàng, chụp hai bức ảnh. Cô đang hài lòng ngắm nhìn những bức ảnh trong máy, thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

"Đàn chị, cho em đi qua một chút."

Thời Thần nghe thấy thế liền vội vàng cất máy ảnh, lùi sang một bên, ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói lời xin lỗi.

Cô gái đứng trước mặt cao hơn cô một chút, có lẽ là hơn 1m7. Khóe miệng cô ấy cong lên, ánh mắt cũng mang theo nụ cười, trông rất dễ gần, hai bên má lúm đồng tiền rất sâu. Nổi bật nhất là mái tóc màu bạc, được buộc cao trên đỉnh đầu, tạo thành kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng.

Cô gái kia vui vẻ nói không sao, sau đó cầm một đống tài liệu đi đến điểm đăng ký.

Thời Thần nhìn bóng lưng cô ấy, cô ấy mặc áo trễ vai màu xanh lá nhạt, vừa gợi cảm vừa cá tính, phần dưới là quần jean bó sát và giày cao cổ, khiến đôi chân của cô ấy trông càng thêm dài và thẳng, ngay cả cô là con gái cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Cô chuẩn bị đi đến các khoa khác để chụp thêm ảnh, thì vừa hay gặp một vị phụ huynh đang hỏi đường.

Thời Thần chỉ mới đi dạo qua mấy gian hàng, cô thực sự không biết điểm đăng ký của khoa Vật lý ở đâu. Cô cũng không từ chối, để thể hiện hình ảnh đẹp của nhà trường, cô xem bản đồ, dẫn vị phụ huynh kia đến nơi.

Gian hàng của khoa Vật lý được đặt bên cạnh rừng hoa anh đào nổi tiếng của trường, bây giờ không phải mùa hoa anh đào, nên không có ai nán lại ở đây, cô vừa mới ngồi xuống ghế bên cạnh, định lười biếng một chút, thì cô gái tóc bạc của khoa Nghệ thuật lúc nãy đi đến.

"Này, đàn anh, em gọi anh nửa ngày rồi đấy."

Cô ấy chạy đến, mang theo một cơn gió thơm ngát.

Thời Thần lén lút quay mặt sang, muốn thỏa mãn "radar hóng hớt" của mình, thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt.

Cô quay người lại, ngây người ngồi đó, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh sau khi trở về từ Tân Thành, anh vẫn mặc áo phông trắng, hôm nay vì công việc nên bên ngoài anh mặc áo ghi lê của hội sinh viên. Nhưng khác với lúc trước, trên mặt anh hiện rõ vẻ bực bội.

Thời Thần có linh cảm, cô nghĩ mình đã đoán ra chuyện sắp xảy ra.

Quả nhiên.

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Đàn anh, cho em xin phương thức liên lạc được không?"

Nguồn: Tấn Giang

Editor: Gà

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Hè Bất Chợt

Số ký tự: 0