Họ không phải l...
2024-10-07 08:03:19
Xung quanh vẫn là những tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người, nói là bàn tán thì không chính xác lắm, giống như là cãi nhau hơn.
"Trời ơi, lúc nãy bàn tay đó thò ra, tớ suýt chút nữa hét lên ‘mẹ ơi’."
"Cậu xem tớ này, khốn kiếp, mi giả cũng bị giật rơi ra rồi."
"Ai giật?"
"Cậu, cậu, cậu, cậu, nói vậy đáng sợ quá! Tớ giật đấy, chứ còn ai vào đây nữa?"
Thời Thần nhớ lại câu hỏi của anh lúc nãy: "Hay không?".
Trông anh có vẻ như chỉ muốn chia sẻ cảm nhận về bộ phim với mọi người, chỉ là cảm giác như anh và mọi người đang xem hai bộ phim khác nhau.
Làm sao anh có thể vừa mới đi ra khỏi nhà ma, lại có thể bình tĩnh mời mọi người: "Này, uống trà không?"
Hay không?
Câu hỏi này Thời Thần không trả lời được, cô chỉ nhìn thấy mấy chữ cái ở phần mở đầu, vì quá sợ hãi, bây giờ cô đã quên hết rồi.
Thời Thần nghĩ đến nội dung và giọng điệu của mấy cô gái kia lúc nãy, có chút do dự. Hơn nữa, cô và anh hình như cũng không phải là mối quan hệ có thể bàn luận về chuyện này.
Thời Thần xoay xoay chiếc khăn quàng cổ, nghiêng đầu nhìn anh, gật gật đầu, vẻ mặt bình thản: "Cũng được." Nói xong, cô cảm thấy hơi qua loa, bèn thêm một câu: "Cũng không đáng sợ lắm."
Cô chú ý đến sắc mặt của anh, cảm giác như nụ cười trên khóe môi anh càng rộng hơn. Chàng trai chống tay vào ghế, thay đổi tư thế, ánh mắt lấp lánh, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn màn hình đen thui: "Thích xem phim kiểu này à?"
Phương Lạc Tây đứng dậy rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: "Gan cũng lớn đấy."
Thời Thần ngồi thẫn thờ trên ghế, một lúc sau mới giơ tay che mặt, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp cơ thể.
"Thời Thần, đi thôi!" Thôi Cáo Nguyệt thấy Thời Thần ngồi im trên ghế lâu như vậy, bèn đến xem thử, vừa nói vừa lo lắng: "Cậu bị dọa sợ à? Không phải nói là không vào xem sao, sao lại vào rồi?"
Thời Thần bỏ tay xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc: "Đi thôi."
"Sao mặt cậu đỏ thế?" Thôi Cáo Nguyệt còn tỏ vẻ am hiểu nói thêm vài câu, trêu chọc cô: "Mặc áo phao nóng quá phải không? Chưa bị nướng chín chứ. Chỗ tớ ngồi lúc nãy, gió nóng từ máy điều hòa thổi vào mặt nóng lắm."
Thời Thần nghe thấy cô nàng nói vậy, mới cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhẹ nhàng quạt gió bên tai, tiếp lời cô nàng: "Ừ, nóng quá." Vừa nói vừa kéo khóa áo phao lên.
Cô không nói rằng lúc xem phim, cô không dám mở mắt lấy một lần, còn Thôi Cáo Nguyệt sợ cô sợ nên cũng không hỏi thêm. Thời Thần cũng không kịp suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Phương Lạc Tây lúc nãy, liền đứng dậy đi theo đoàn người đến trò chơi tiếp theo.
Trong khu vui chơi không có nhiều khách, có lẽ mọi người đều đang chờ đợi bầu không khí của buổi tối. Đoàn người của bọn họ đi thành hàng dài, chiếm hết cả con đường nhỏ.
Đi ra từ cửa sau của rạp chiếu phim 6D, đi một đoạn ngắn là đến quầy bán vé tàu lượn siêu tốc. Bọn họ cũng không cần phải mua vé, chỉ cần đợi nhân viên quẹt thẻ là có thể vào trong.
Các sinh viên đã tự động xếp hàng, những người có tiền sử bệnh tật hoặc cân nặng không đạt chuẩn đều rời hàng, đứng ngoài lan can.
Thời Thần là một trong những người cuối cùng rời khỏi rạp chiếu phim, phía trước đã có sinh viên ngồi vào ghế tàu lượn siêu tốc, chiếc "thuyền lắc" lớn trong khu vui chơi đã bắt đầu hoạt động, tiếng hét thất thanh vang lên không ngừng.
Cô bỗng dưng do dự, dù đây là lần đầu tiên cô thử chơi trò này, nhưng nghe thấy tiếng hét thất thanh kia, cô bỗng cảm thấy hơi hối hận, không muốn "giải tỏa tâm trạng" ở đây, vào lúc này.
Thời Thần nhìn thấy hàng người đang xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc lần lượt bước ra, cô hiểu ra ngay lập tức. Sau đó, cô nhìn thấy Phương Lạc Tây đang đứng bên cạnh, hoàn toàn không xếp hàng.
Điều này càng khiến cô kiên định hơn với quyết định của mình.
Cô quay sang nói với Thôi Cáo Nguyệt: "Cậu tự đi được không?"
"Cái gì?" Câu nói không đầu không đuôi của cô khiến Thôi Cáo Nguyệt không hiểu chuyện gì.
"Tớ không chơi tàu lượn siêu tốc nữa, lát nữa cậu tự đi được không?" Thời Thần lại hỏi một lần nữa.
Thôi Cáo Nguyệt liếc nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc, không để tâm, nói: "Chuyện nhỏ, chỉ có mấy vòng thôi mà."
Thời Thần: "Vậy thì lát nữa tớ không đi, tớ đứng dưới này chờ cậu, chụp ảnh đẹp cho cậu."
Thôi Cáo Nguyệt quay đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, không tin, đưa tay cào cào eo cô: "Chụp ảnh gì mà chụp, lên đó chỉ có tóc tai bù xù, miệng há hốc la hét, không cho chụp!"
Thời Thần không chịu nổi ngứa, cả người co rúc lại, thở hổn hển xin tha: "Không chụp, không chụp nữa."
Thôi Cáo Nguyệt cười khẩy một tiếng, thu tay lại, quay sang hỏi cô: "Sao cậu lại không đi nữa?"
Cô không muốn bị người ta nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù, miệng há hốc la hét, cũng không muốn bị người ta nhìn thấy dáng vẻ chân tay bủn rủn bước xuống khỏi ghế, đứng cũng không vững.
Những điều này cô có thể nói ra sao, không thể nào.
Cho nên, Thời Thần bịa ra một lý do: "Tớ sợ độ cao."
"Từ bao giờ cậu lại có căn bệnh này vậy?" Thôi Cáo Nguyệt còn tưởng cô chưa hoàn hồn sau khi xem phim kinh dị, cũng không dám nói thẳng.
Dù sao thì lúc đi thực tập, hai người còn cùng nhau leo núi, nếu cô có chút sợ độ cao, thì không thể nào leo núi nhanh như vậy được.
"Mới vừa nãy thôi." Thời Thần thở dài, chỉ vào chiếc "thuyền lắc" bên kia: "Bọn họ hét lên, tớ cảm thấy tim mình như muốn rơi ra ngoài."
Thôi Cáo Nguyệt: "..."
Nhìn thấy Thôi Cáo Nguyệt đi xếp hàng, Thời Thần cũng đi tìm một chỗ râm mát đứng đợi. Nhưng cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, chàng trai vừa nãy đang đứng bên cạnh, bây giờ đã biến mất tăm.
Chiếc tàu lượn siêu tốc ở không xa đã chậm rãi khởi động, chỉ còn lại một vệt mờ. Cách cô khoảng năm bước chân có một chiếc ghế dài bằng gỗ.
Trong đầu cô tranh đấu giữa việc đứng ở chỗ râm mát hay là ngồi tắm nắng.
Chỉ là chiếc ghế dài bằng gỗ kia quá quyến rũ, Thời Thần liếc nhìn đuôi tàu lượn siêu tốc, quay người đi tới. Phía sau ghế dài là một hàng rào bằng gỗ, bức tường bên cạnh hàng rào che khuất một phần, là góc chết trong tầm nhìn của cô lúc nãy.
Lúc cô ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn thấy hai bóng người, đang định đứng dậy rời đi thì đã quá muộn.
"Nói chuyện ở đây đi." Giọng điệu thản nhiên của chàng trai giống hệt lúc nãy trêu chọc cô "gan lớn đấy".
Lưng Thời Thần cứng đờ, cúi đầu mở ứng dụng xem video, bật loa ngoài. Cô nhận ra bóng dáng của người kia, vừa mới gặp ở phòng trang điểm.
Cô gái mặc áo khoác trắng, chân đi giày boot da, lộ ra đôi chân thon gọn, mái tóc buông xõa trên vai. Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta say đắm, huống chi Thời Thần đã từng nhìn thấy gương mặt quyến rũ kia.
Nếu không phải vô tình ngồi ở đây, Thời Thần căn bản sẽ không gặp được bóng dáng mà cô đang cố gắng tìm kiếm. Bạn gái cũ đã chia tay tìm anh có chuyện gì, cô cũng không đoán ra. Cô muốn dùng âm thanh của điện thoại để át đi cuộc trò chuyện mà cô không muốn nghe, lại muốn nghe trộm xem họ nói gì.
Ví dụ như, có phải là họ muốn quay lại với nhau không?
Thời Thần không nhìn thấy sắc mặt và hành động của họ, cũng không giảm âm lượng xuống, chỉ dựa người ra sau, vểnh tai lên nghe, dựa vào một vài từ ngữ, cô đoán ra đại ý của cuộc trò chuyện.
Liên Chi Nguyệt cắn môi, lén lút vuốt tóc, lộ ra xương quay xanh nổi bật: "Cảm ơn cậu đã tốn công báo cáo chuyện này."
Phương Lạc Tây ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, liếc nhìn cô ấy, thản nhiên nói: "Không phải vì cậu."
Bị anh nói thẳng như vậy, sắc mặt Liên Chi Nguyệt hơi khó coi, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng như nước: "Vậy là vì ai? Lúc ở Tân Thành, tôi gọi điện cho cậu là cậu đã đến ngay, chuyện trên diễn đàn cũng là cậu giúp tôi xóa. Cậu làm những điều này, không phải là vì tôi sao?"
Phương Lạc Tây cất điện thoại vào túi, nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt: "Nói chính xác, thật sự không phải vì cậu."
Liên Chi Nguyệt không bỏ cuộc: "Vậy là vì ai?"
Phương Lạc Tây xoay người, dựa vào lan can, lười biếng nhìn ánh sáng và bóng tối trên mặt đất: "Cái đó không liên quan đến cậu."
"Hơn nữa, tôi cũng là con người, không thể thấy chết mà không cứu được."
"Với lại, cậu nhầm rồi, bài diễn đàn là do Tỉnh Lập Hàm xóa."
Gương mặt trắng nõn của Liên Chi Nguyệt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lúc gặp chuyện ở cơ sở thực tập, cô ấy không biết phải tìm ai, cuối cùng vẫn do dự gọi điện cho Phương Lạc Tây, cô ấy không hiểu ý của anh, nhưng lúc đó cô ấy không còn cách nào khác.
Chờ đến khi nhìn thấy Phương Lạc Tây, Liên Chi Nguyệt không biết là anh thương hại giọng nói run rẩy của cô ấy, hay là trong lòng anh vẫn còn tình cảm với cô ấy.
Tóm lại, lúc đó vì áp lực từ nhà trường, cộng thêm tài khoản mạng xã hội của cô ấy vừa mới phát triển, nên giải quyết chuyện này một cách êm đẹp là tốt nhất.
Liên Chi Nguyệt không làm phiền anh nữa, cô ấy cũng muốn giữ gìn hình tượng của mình, chỉ làm phiền anh chạy đến một chuyến vô ích.
Cô ấy không phải là người biết nhẫn nhịn, bằng chứng lúc đó cô ấy vẫn giữ, chờ đến khi "bóc phốt" để gây áp lực cho nhà trường.
Cô ấy không nghĩ ra, ngoài cô ấy ra, Phương Lạc Tây còn có thể nhúng tay vào chuyện này vì lý do gì nữa.
Chuyện này nói cho cùng là do cô ấy suy nghĩ quá nhiều.
Nếu lúc đó Liên Chi Nguyệt kiên quyết muốn giải quyết chuyện này, Phương Lạc Tây cũng sẽ không đứng nhìn. Nhưng cô ấy nói là đã giải quyết rồi, anh cũng sẽ không nhiều chuyện.
Liên Chi Nguyệt hít sâu vài hơi, cười lạnh lùng: "Phương Lạc Tây, cậu có từng thích tôi không?"
"Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao lúc đó cậu lại đồng ý tôi." Liên Chi Nguyệt nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt: "Cậu chỉ là muốn yêu đương cho có thôi sao?"
"Nói xong chưa?" Phương Lạc Tây nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: "Nói xong thì đi đi."
Liên Chi Nguyệt biết rằng câu nói kia một khi đã thốt ra thì không thể thu hồi lại được.
Ban đầu, hôm nay cô ấy đến đây là muốn níu kéo, cô ấy tưởng rằng trước đây hai người có tình cảm, đến bây giờ cô ấy mới hiểu ra mình chỉ là một cô bạn học từng là bạn gái của anh mà thôi.
Lúc đầu, Liên Chi Nguyệt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của chàng trai, cùng với dáng vẻ được mọi người vây quanh, lần đầu tiên cô ấy chủ động theo đuổi một chàng trai.
Lúc đó, Phương Lạc Tây nhìn cô ấy, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc: "Cậu thích tôi à?"
Cô ấy tim đập thình thịch, gật đầu, chỉ nghe thấy chàng trai cười khẩy một tiếng, cười cợt nói: "Yêu đương hả? Kiểu yêu đương giả vờ ấy hả? Yêu đại ấy hả? Yêu không?"
Lúc đó Liên Chi Nguyệt không hiểu, chỉ vì tự ái mà đồng ý. Sau đó, cô ấy mới hiểu, bạn gái trong mắt anh cũng chẳng khác gì người khác, chỉ là quen mặt mà thôi.
Hoặc là, nhiều năm sau, thậm chí anh còn không nhớ đã từng có một người như vậy tồn tại.
Anh không làm gì sai, ban đầu cô ấy cũng đồng ý. Ngay từ đầu đã không phải là một mối quan hệ bình thường, đến cuối cùng, cô ấy cũng nhanh chóng rút lui.
Không phải là không còn tình cảm, chỉ là "ngỗng bay qua để lại dấu chân", không đáng nhắc tới mà thôi.
Liên Chi Nguyệt nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc lao xuống từ trên cao, rồi lại leo lên đỉnh, vòng quay lặp đi lặp lại, cô ấy cười nhạt.
Nhìn khuôn mặt chàng trai nửa sáng nửa tối dưới ánh nắng, bây giờ hình như cũng là vì tự ái, cô ấy mới cúi đầu năn nỉ anh.
Chuyện tương tự cô ấy sẽ không làm lại lần thứ hai.
Còn về Phương Lạc Tây, hoặc là cả đời anh sẽ không trao trái tim cho ai, không biết yêu, hoặc là anh vẫn chưa gặp được người con gái định mệnh của đời mình.
Dù sao thì họ cũng không phải là định mệnh của nhau.
Ánh nắng vàng rực rỡ lại một lần nữa chiếu xuống, Liên Chi Nguyệt cài cúc áo khoác, chân thành nói với anh: "Dù sao thì chuyện này cũng đã được giải quyết, tôi phải cảm ơn cậu."
"Cuối cùng khuyên cậu một câu, yêu đương hời hợt không gọi là tình yêu, sau này có lẽ cậu sẽ hiểu." Liên Chi Nguyệt nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt, nói câu cuối cùng: "Mong là cậu sẽ hiểu."
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà
"Trời ơi, lúc nãy bàn tay đó thò ra, tớ suýt chút nữa hét lên ‘mẹ ơi’."
"Cậu xem tớ này, khốn kiếp, mi giả cũng bị giật rơi ra rồi."
"Ai giật?"
"Cậu, cậu, cậu, cậu, nói vậy đáng sợ quá! Tớ giật đấy, chứ còn ai vào đây nữa?"
Thời Thần nhớ lại câu hỏi của anh lúc nãy: "Hay không?".
Trông anh có vẻ như chỉ muốn chia sẻ cảm nhận về bộ phim với mọi người, chỉ là cảm giác như anh và mọi người đang xem hai bộ phim khác nhau.
Làm sao anh có thể vừa mới đi ra khỏi nhà ma, lại có thể bình tĩnh mời mọi người: "Này, uống trà không?"
Hay không?
Câu hỏi này Thời Thần không trả lời được, cô chỉ nhìn thấy mấy chữ cái ở phần mở đầu, vì quá sợ hãi, bây giờ cô đã quên hết rồi.
Thời Thần nghĩ đến nội dung và giọng điệu của mấy cô gái kia lúc nãy, có chút do dự. Hơn nữa, cô và anh hình như cũng không phải là mối quan hệ có thể bàn luận về chuyện này.
Thời Thần xoay xoay chiếc khăn quàng cổ, nghiêng đầu nhìn anh, gật gật đầu, vẻ mặt bình thản: "Cũng được." Nói xong, cô cảm thấy hơi qua loa, bèn thêm một câu: "Cũng không đáng sợ lắm."
Cô chú ý đến sắc mặt của anh, cảm giác như nụ cười trên khóe môi anh càng rộng hơn. Chàng trai chống tay vào ghế, thay đổi tư thế, ánh mắt lấp lánh, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn màn hình đen thui: "Thích xem phim kiểu này à?"
Phương Lạc Tây đứng dậy rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: "Gan cũng lớn đấy."
Thời Thần ngồi thẫn thờ trên ghế, một lúc sau mới giơ tay che mặt, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp cơ thể.
"Thời Thần, đi thôi!" Thôi Cáo Nguyệt thấy Thời Thần ngồi im trên ghế lâu như vậy, bèn đến xem thử, vừa nói vừa lo lắng: "Cậu bị dọa sợ à? Không phải nói là không vào xem sao, sao lại vào rồi?"
Thời Thần bỏ tay xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc: "Đi thôi."
"Sao mặt cậu đỏ thế?" Thôi Cáo Nguyệt còn tỏ vẻ am hiểu nói thêm vài câu, trêu chọc cô: "Mặc áo phao nóng quá phải không? Chưa bị nướng chín chứ. Chỗ tớ ngồi lúc nãy, gió nóng từ máy điều hòa thổi vào mặt nóng lắm."
Thời Thần nghe thấy cô nàng nói vậy, mới cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhẹ nhàng quạt gió bên tai, tiếp lời cô nàng: "Ừ, nóng quá." Vừa nói vừa kéo khóa áo phao lên.
Cô không nói rằng lúc xem phim, cô không dám mở mắt lấy một lần, còn Thôi Cáo Nguyệt sợ cô sợ nên cũng không hỏi thêm. Thời Thần cũng không kịp suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Phương Lạc Tây lúc nãy, liền đứng dậy đi theo đoàn người đến trò chơi tiếp theo.
Trong khu vui chơi không có nhiều khách, có lẽ mọi người đều đang chờ đợi bầu không khí của buổi tối. Đoàn người của bọn họ đi thành hàng dài, chiếm hết cả con đường nhỏ.
Đi ra từ cửa sau của rạp chiếu phim 6D, đi một đoạn ngắn là đến quầy bán vé tàu lượn siêu tốc. Bọn họ cũng không cần phải mua vé, chỉ cần đợi nhân viên quẹt thẻ là có thể vào trong.
Các sinh viên đã tự động xếp hàng, những người có tiền sử bệnh tật hoặc cân nặng không đạt chuẩn đều rời hàng, đứng ngoài lan can.
Thời Thần là một trong những người cuối cùng rời khỏi rạp chiếu phim, phía trước đã có sinh viên ngồi vào ghế tàu lượn siêu tốc, chiếc "thuyền lắc" lớn trong khu vui chơi đã bắt đầu hoạt động, tiếng hét thất thanh vang lên không ngừng.
Cô bỗng dưng do dự, dù đây là lần đầu tiên cô thử chơi trò này, nhưng nghe thấy tiếng hét thất thanh kia, cô bỗng cảm thấy hơi hối hận, không muốn "giải tỏa tâm trạng" ở đây, vào lúc này.
Thời Thần nhìn thấy hàng người đang xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc lần lượt bước ra, cô hiểu ra ngay lập tức. Sau đó, cô nhìn thấy Phương Lạc Tây đang đứng bên cạnh, hoàn toàn không xếp hàng.
Điều này càng khiến cô kiên định hơn với quyết định của mình.
Cô quay sang nói với Thôi Cáo Nguyệt: "Cậu tự đi được không?"
"Cái gì?" Câu nói không đầu không đuôi của cô khiến Thôi Cáo Nguyệt không hiểu chuyện gì.
"Tớ không chơi tàu lượn siêu tốc nữa, lát nữa cậu tự đi được không?" Thời Thần lại hỏi một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Cáo Nguyệt liếc nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc, không để tâm, nói: "Chuyện nhỏ, chỉ có mấy vòng thôi mà."
Thời Thần: "Vậy thì lát nữa tớ không đi, tớ đứng dưới này chờ cậu, chụp ảnh đẹp cho cậu."
Thôi Cáo Nguyệt quay đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, không tin, đưa tay cào cào eo cô: "Chụp ảnh gì mà chụp, lên đó chỉ có tóc tai bù xù, miệng há hốc la hét, không cho chụp!"
Thời Thần không chịu nổi ngứa, cả người co rúc lại, thở hổn hển xin tha: "Không chụp, không chụp nữa."
Thôi Cáo Nguyệt cười khẩy một tiếng, thu tay lại, quay sang hỏi cô: "Sao cậu lại không đi nữa?"
Cô không muốn bị người ta nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù, miệng há hốc la hét, cũng không muốn bị người ta nhìn thấy dáng vẻ chân tay bủn rủn bước xuống khỏi ghế, đứng cũng không vững.
Những điều này cô có thể nói ra sao, không thể nào.
Cho nên, Thời Thần bịa ra một lý do: "Tớ sợ độ cao."
"Từ bao giờ cậu lại có căn bệnh này vậy?" Thôi Cáo Nguyệt còn tưởng cô chưa hoàn hồn sau khi xem phim kinh dị, cũng không dám nói thẳng.
Dù sao thì lúc đi thực tập, hai người còn cùng nhau leo núi, nếu cô có chút sợ độ cao, thì không thể nào leo núi nhanh như vậy được.
"Mới vừa nãy thôi." Thời Thần thở dài, chỉ vào chiếc "thuyền lắc" bên kia: "Bọn họ hét lên, tớ cảm thấy tim mình như muốn rơi ra ngoài."
Thôi Cáo Nguyệt: "..."
Nhìn thấy Thôi Cáo Nguyệt đi xếp hàng, Thời Thần cũng đi tìm một chỗ râm mát đứng đợi. Nhưng cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, chàng trai vừa nãy đang đứng bên cạnh, bây giờ đã biến mất tăm.
Chiếc tàu lượn siêu tốc ở không xa đã chậm rãi khởi động, chỉ còn lại một vệt mờ. Cách cô khoảng năm bước chân có một chiếc ghế dài bằng gỗ.
Trong đầu cô tranh đấu giữa việc đứng ở chỗ râm mát hay là ngồi tắm nắng.
Chỉ là chiếc ghế dài bằng gỗ kia quá quyến rũ, Thời Thần liếc nhìn đuôi tàu lượn siêu tốc, quay người đi tới. Phía sau ghế dài là một hàng rào bằng gỗ, bức tường bên cạnh hàng rào che khuất một phần, là góc chết trong tầm nhìn của cô lúc nãy.
Lúc cô ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn thấy hai bóng người, đang định đứng dậy rời đi thì đã quá muộn.
"Nói chuyện ở đây đi." Giọng điệu thản nhiên của chàng trai giống hệt lúc nãy trêu chọc cô "gan lớn đấy".
Lưng Thời Thần cứng đờ, cúi đầu mở ứng dụng xem video, bật loa ngoài. Cô nhận ra bóng dáng của người kia, vừa mới gặp ở phòng trang điểm.
Cô gái mặc áo khoác trắng, chân đi giày boot da, lộ ra đôi chân thon gọn, mái tóc buông xõa trên vai. Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta say đắm, huống chi Thời Thần đã từng nhìn thấy gương mặt quyến rũ kia.
Nếu không phải vô tình ngồi ở đây, Thời Thần căn bản sẽ không gặp được bóng dáng mà cô đang cố gắng tìm kiếm. Bạn gái cũ đã chia tay tìm anh có chuyện gì, cô cũng không đoán ra. Cô muốn dùng âm thanh của điện thoại để át đi cuộc trò chuyện mà cô không muốn nghe, lại muốn nghe trộm xem họ nói gì.
Ví dụ như, có phải là họ muốn quay lại với nhau không?
Thời Thần không nhìn thấy sắc mặt và hành động của họ, cũng không giảm âm lượng xuống, chỉ dựa người ra sau, vểnh tai lên nghe, dựa vào một vài từ ngữ, cô đoán ra đại ý của cuộc trò chuyện.
Liên Chi Nguyệt cắn môi, lén lút vuốt tóc, lộ ra xương quay xanh nổi bật: "Cảm ơn cậu đã tốn công báo cáo chuyện này."
Phương Lạc Tây ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, liếc nhìn cô ấy, thản nhiên nói: "Không phải vì cậu."
Bị anh nói thẳng như vậy, sắc mặt Liên Chi Nguyệt hơi khó coi, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng như nước: "Vậy là vì ai? Lúc ở Tân Thành, tôi gọi điện cho cậu là cậu đã đến ngay, chuyện trên diễn đàn cũng là cậu giúp tôi xóa. Cậu làm những điều này, không phải là vì tôi sao?"
Phương Lạc Tây cất điện thoại vào túi, nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt: "Nói chính xác, thật sự không phải vì cậu."
Liên Chi Nguyệt không bỏ cuộc: "Vậy là vì ai?"
Phương Lạc Tây xoay người, dựa vào lan can, lười biếng nhìn ánh sáng và bóng tối trên mặt đất: "Cái đó không liên quan đến cậu."
"Hơn nữa, tôi cũng là con người, không thể thấy chết mà không cứu được."
"Với lại, cậu nhầm rồi, bài diễn đàn là do Tỉnh Lập Hàm xóa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt trắng nõn của Liên Chi Nguyệt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lúc gặp chuyện ở cơ sở thực tập, cô ấy không biết phải tìm ai, cuối cùng vẫn do dự gọi điện cho Phương Lạc Tây, cô ấy không hiểu ý của anh, nhưng lúc đó cô ấy không còn cách nào khác.
Chờ đến khi nhìn thấy Phương Lạc Tây, Liên Chi Nguyệt không biết là anh thương hại giọng nói run rẩy của cô ấy, hay là trong lòng anh vẫn còn tình cảm với cô ấy.
Tóm lại, lúc đó vì áp lực từ nhà trường, cộng thêm tài khoản mạng xã hội của cô ấy vừa mới phát triển, nên giải quyết chuyện này một cách êm đẹp là tốt nhất.
Liên Chi Nguyệt không làm phiền anh nữa, cô ấy cũng muốn giữ gìn hình tượng của mình, chỉ làm phiền anh chạy đến một chuyến vô ích.
Cô ấy không phải là người biết nhẫn nhịn, bằng chứng lúc đó cô ấy vẫn giữ, chờ đến khi "bóc phốt" để gây áp lực cho nhà trường.
Cô ấy không nghĩ ra, ngoài cô ấy ra, Phương Lạc Tây còn có thể nhúng tay vào chuyện này vì lý do gì nữa.
Chuyện này nói cho cùng là do cô ấy suy nghĩ quá nhiều.
Nếu lúc đó Liên Chi Nguyệt kiên quyết muốn giải quyết chuyện này, Phương Lạc Tây cũng sẽ không đứng nhìn. Nhưng cô ấy nói là đã giải quyết rồi, anh cũng sẽ không nhiều chuyện.
Liên Chi Nguyệt hít sâu vài hơi, cười lạnh lùng: "Phương Lạc Tây, cậu có từng thích tôi không?"
"Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao lúc đó cậu lại đồng ý tôi." Liên Chi Nguyệt nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt: "Cậu chỉ là muốn yêu đương cho có thôi sao?"
"Nói xong chưa?" Phương Lạc Tây nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: "Nói xong thì đi đi."
Liên Chi Nguyệt biết rằng câu nói kia một khi đã thốt ra thì không thể thu hồi lại được.
Ban đầu, hôm nay cô ấy đến đây là muốn níu kéo, cô ấy tưởng rằng trước đây hai người có tình cảm, đến bây giờ cô ấy mới hiểu ra mình chỉ là một cô bạn học từng là bạn gái của anh mà thôi.
Lúc đầu, Liên Chi Nguyệt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của chàng trai, cùng với dáng vẻ được mọi người vây quanh, lần đầu tiên cô ấy chủ động theo đuổi một chàng trai.
Lúc đó, Phương Lạc Tây nhìn cô ấy, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc: "Cậu thích tôi à?"
Cô ấy tim đập thình thịch, gật đầu, chỉ nghe thấy chàng trai cười khẩy một tiếng, cười cợt nói: "Yêu đương hả? Kiểu yêu đương giả vờ ấy hả? Yêu đại ấy hả? Yêu không?"
Lúc đó Liên Chi Nguyệt không hiểu, chỉ vì tự ái mà đồng ý. Sau đó, cô ấy mới hiểu, bạn gái trong mắt anh cũng chẳng khác gì người khác, chỉ là quen mặt mà thôi.
Hoặc là, nhiều năm sau, thậm chí anh còn không nhớ đã từng có một người như vậy tồn tại.
Anh không làm gì sai, ban đầu cô ấy cũng đồng ý. Ngay từ đầu đã không phải là một mối quan hệ bình thường, đến cuối cùng, cô ấy cũng nhanh chóng rút lui.
Không phải là không còn tình cảm, chỉ là "ngỗng bay qua để lại dấu chân", không đáng nhắc tới mà thôi.
Liên Chi Nguyệt nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc lao xuống từ trên cao, rồi lại leo lên đỉnh, vòng quay lặp đi lặp lại, cô ấy cười nhạt.
Nhìn khuôn mặt chàng trai nửa sáng nửa tối dưới ánh nắng, bây giờ hình như cũng là vì tự ái, cô ấy mới cúi đầu năn nỉ anh.
Chuyện tương tự cô ấy sẽ không làm lại lần thứ hai.
Còn về Phương Lạc Tây, hoặc là cả đời anh sẽ không trao trái tim cho ai, không biết yêu, hoặc là anh vẫn chưa gặp được người con gái định mệnh của đời mình.
Dù sao thì họ cũng không phải là định mệnh của nhau.
Ánh nắng vàng rực rỡ lại một lần nữa chiếu xuống, Liên Chi Nguyệt cài cúc áo khoác, chân thành nói với anh: "Dù sao thì chuyện này cũng đã được giải quyết, tôi phải cảm ơn cậu."
"Cuối cùng khuyên cậu một câu, yêu đương hời hợt không gọi là tình yêu, sau này có lẽ cậu sẽ hiểu." Liên Chi Nguyệt nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt, nói câu cuối cùng: "Mong là cậu sẽ hiểu."
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro