Đại hội thể thao (3)
Cá Nócc
2024-07-10 14:56:41
Sau gần 3 tháng thì cuối cùng chân của Nghiêm Hạo Nhiên cũng khỏi, đại hội thể dục thể thao dự kiến sẽ diễn ra lại sau một tuần nữa.
Sau hạng mục điền kinh ba tháng trước, lớp A2 đã leo lên vị trí thứ hai, chỉ cách lớp xếp đầu vài điểm.
Bóng rổ là môn thi đấu cuối cùng, Minh Viễn liền phát huy tác dụng của mình, trêu chọc lớp đối thủ một chút, cậu ta đi tới thái độ trịnh thượng nói "Xin chào mấy anh đẹp trai, hay là mấy cậu nhận thua đi, mấy cậu thắng thì vẫn xếp dưới thôi, bọn tớ thắng là có thể đứng đầu bảng rồi."
Mấy cậu bạn kia nghe xong thì bơ đẹp Minh Viễn luôn, cậu ta đứng đó nói một mình, cảnh tượng trông rất buồn cười.
Lưu Kiến Văn đi tới vỗ vào vai của Minh Viễn "Cần gì họ phải nhận thua, lát nữa chúng ta có thể thắng."
Trận đấu dần tiến vào giai đoạn căng thẳng.
Lưu Kiến Văn dẫn bóng, xoay người, sử dụng kĩ thuật hai bước lên rỏ ụp bóng từ phía bên cạnh bảng, toàn bộ quá trình lưu loát như mây trôi nước chảy, động tác cực kì dứt khoát.
Nghiêm Hạo Nhiên hô lên "Tuyệt!"
Cậu bởi vì vừa bị chấn thương ở chân nên di chuyển không được mượt mà như lúc tập luyện, thế nhưng với cái chân đau mới khỏi phần thể hiện của cậu trong trận đấu cũng đã đủ làm mọi người trầm trồ.
Mặt khác, trong vùng cấm Lưu Kiến Văn như cá gặp nước, mỗi động tác đều làm cho nữ sinh bên ở ngoài cổ vũ hét loạn lên.
Vương Triêu làm rất tốt việc phòng thủ, thoạt nhìn y có vẻ mảnh mai xinh đẹp, khi vào sân đấu rồi thì quả là không đùa được đâu.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên kèm theo đó là tiếng hoan hô vang cả một góc trời của những thành viên lớp A2.
Lưu Kiến Văn vuốt mái tóc ướt sũng, cả người tựa như tỏa ra hào quang, ý cười đầy trên mặt nhìn về phía Nghiêm Hạo Nhiên: "Làm tốt lắm."
Cậu gật đầu ngồi nghỉ một lúc rồi đứng lên tựa vào người anh "Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tớ nể chính mình như hôm nay."
Cả bọn nghe thấy thế thì rộ lên cười.
Kết quả cuối cùng lớp A2 giành được hạng nhất, nhóm bóng rổ năm người sau đó cũng nổi tiếng khắp nơi, một loạt ảnh từ trận đấu lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Người hâm mộ của anh lâu ngày mới được nhìn thấy thần tượng tỏ ra vô cùng thích thú.
...----------------...
Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc cũng là thời điểm ôn thi cuối kì của khối mười hai.
Nghiêm Hạo Nhiên cuối giờ thường sẽ ở lại lớp để bổ túc thêm cho Minh Viễn.
Lưu Kiến Văn yên lặng ngồi ở một góc nghe nhạc, mắt luôn nhìn chăm chăm vào Nghiêm Hạo Nhiên.
Minh Viễn thấy thế liền nói câu bông đùa: "Hai cậu cứ suốt ngày dính nhau như người yêu như này bảo sao mãi không có bạn gái."
Anh khoác vai cậu, cao giọng đùa lại: "Đã nói bọn tớ như người yêu rồi thì cần gì bạn gái nữa?"
Minh Viễn:???
Nghiêm Hạo Nhiên tỏ vẻ bình thản xem bài tập Minh Viễn vừa làm xong: "Chỗ này dùng sai công thức rồi, cậu đã học thuộc phương pháp làm dạng bài này chưa vậy."
Minh Viễn nghe thế cuống cả lên vội đáp: "Đây đây đây tớ sửa lại liền đây, chỉ là nhầm lẫn một chút thôi chứ tớ học thuộc phương pháp lắm rồi đó."
Nói rồi tẩy đi viết lại bằng tốc độ ánh sáng, sửa xong còn cười hì hì đưa vở lại cho cậu xem.
Nghiêm Hạo Nhiên xem xét một hồi lại tìm ra được một đống lỗi sai, Minh Viễn thấy mặt cậu đanh lại sợ muốn ngất tới nơi.
Minh Viễn nhìn cậu tay lại run run lấy vở về sửa bài tiếp, đang miệt mài cày bài tập thì nghe thấy tiếng mở cửa, Vương Triêu tiêu soái bước vào: "Chăm chỉ vậy sao? Đi chơi bóng không, hôm nay sân bóng trống đó."
Minh Viễn nghe thế thì mắt sáng lên "Đợi tớ một chút sắp xong rồi đây."
Vương Triêu bĩu môi "Cậu có mà làm đến đêm ý."
"Thầy của tớ là Hạo Nhiên đó, giờ tớ hơi bị tiến bộ rồi nha." Minh Viễn không phục nói.
Y như phát hiện ra thú vui mới cứ đứng đó trêu Minh Viễn miết.
Cả hai cãi cọ một hồi cuối cùng cũng xuống tới sân bóng rổ.
Kĩ thuật chơi bóng của Nghiêm Hạo Nhiên tiến bộ thần tốc, sớm đã ngang tài ngang sức với Lưu Kiến Văn.
Cả bọn chỉ chơi nhẹ nhàng như đang giải lao sau giờ học.
Anh và cậu vẫn như mọi khi, cứ quấn lấy nhau, thành ra Minh Viễn đành lủi thủi đến kết cặp với Vương Triêu, mồm còn liên tục than thở "Cậu nhìn xem, hai cậu ấy cứ như đang yêu nhau ý."
Vương Triêu đầu hơi cúi xuống, cười nhẹ "Ừm, giống thật."
Một lúc sau thấy đã thấm mệt, cả bọn rủ nhau đến ngọn đồi sau trường hóng gió.
Vương Triêu nằm trên cỏ, mắt nhìn xa xăm hỏi: "Sắp tốt nghiệp rồi, các cậu chọn được trường chưa?"
Minh Viễn hào hứng đáp lại: "Tớ sẽ thi học viện an ninh nhân dân nha, sau này sẽ thành cảnh sát bắt tội phạm siêu ngầu." Nói rồi còn đập đập bắp tay phụ họa.
Nghiêm Hạo Nhiên thì chỉ nhàn nhạt nói: "Tớ thi trường luật."
Minh Viễn "òa" lên một tiếng. Rồi cả ba người cùng lúc quay qua nhìn anh.
Lưu Kiến Văn: "Tớ thi Y"
Viễn, Triêu, Nhiên:????????
Sau hạng mục điền kinh ba tháng trước, lớp A2 đã leo lên vị trí thứ hai, chỉ cách lớp xếp đầu vài điểm.
Bóng rổ là môn thi đấu cuối cùng, Minh Viễn liền phát huy tác dụng của mình, trêu chọc lớp đối thủ một chút, cậu ta đi tới thái độ trịnh thượng nói "Xin chào mấy anh đẹp trai, hay là mấy cậu nhận thua đi, mấy cậu thắng thì vẫn xếp dưới thôi, bọn tớ thắng là có thể đứng đầu bảng rồi."
Mấy cậu bạn kia nghe xong thì bơ đẹp Minh Viễn luôn, cậu ta đứng đó nói một mình, cảnh tượng trông rất buồn cười.
Lưu Kiến Văn đi tới vỗ vào vai của Minh Viễn "Cần gì họ phải nhận thua, lát nữa chúng ta có thể thắng."
Trận đấu dần tiến vào giai đoạn căng thẳng.
Lưu Kiến Văn dẫn bóng, xoay người, sử dụng kĩ thuật hai bước lên rỏ ụp bóng từ phía bên cạnh bảng, toàn bộ quá trình lưu loát như mây trôi nước chảy, động tác cực kì dứt khoát.
Nghiêm Hạo Nhiên hô lên "Tuyệt!"
Cậu bởi vì vừa bị chấn thương ở chân nên di chuyển không được mượt mà như lúc tập luyện, thế nhưng với cái chân đau mới khỏi phần thể hiện của cậu trong trận đấu cũng đã đủ làm mọi người trầm trồ.
Mặt khác, trong vùng cấm Lưu Kiến Văn như cá gặp nước, mỗi động tác đều làm cho nữ sinh bên ở ngoài cổ vũ hét loạn lên.
Vương Triêu làm rất tốt việc phòng thủ, thoạt nhìn y có vẻ mảnh mai xinh đẹp, khi vào sân đấu rồi thì quả là không đùa được đâu.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên kèm theo đó là tiếng hoan hô vang cả một góc trời của những thành viên lớp A2.
Lưu Kiến Văn vuốt mái tóc ướt sũng, cả người tựa như tỏa ra hào quang, ý cười đầy trên mặt nhìn về phía Nghiêm Hạo Nhiên: "Làm tốt lắm."
Cậu gật đầu ngồi nghỉ một lúc rồi đứng lên tựa vào người anh "Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tớ nể chính mình như hôm nay."
Cả bọn nghe thấy thế thì rộ lên cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả cuối cùng lớp A2 giành được hạng nhất, nhóm bóng rổ năm người sau đó cũng nổi tiếng khắp nơi, một loạt ảnh từ trận đấu lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Người hâm mộ của anh lâu ngày mới được nhìn thấy thần tượng tỏ ra vô cùng thích thú.
...----------------...
Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc cũng là thời điểm ôn thi cuối kì của khối mười hai.
Nghiêm Hạo Nhiên cuối giờ thường sẽ ở lại lớp để bổ túc thêm cho Minh Viễn.
Lưu Kiến Văn yên lặng ngồi ở một góc nghe nhạc, mắt luôn nhìn chăm chăm vào Nghiêm Hạo Nhiên.
Minh Viễn thấy thế liền nói câu bông đùa: "Hai cậu cứ suốt ngày dính nhau như người yêu như này bảo sao mãi không có bạn gái."
Anh khoác vai cậu, cao giọng đùa lại: "Đã nói bọn tớ như người yêu rồi thì cần gì bạn gái nữa?"
Minh Viễn:???
Nghiêm Hạo Nhiên tỏ vẻ bình thản xem bài tập Minh Viễn vừa làm xong: "Chỗ này dùng sai công thức rồi, cậu đã học thuộc phương pháp làm dạng bài này chưa vậy."
Minh Viễn nghe thế cuống cả lên vội đáp: "Đây đây đây tớ sửa lại liền đây, chỉ là nhầm lẫn một chút thôi chứ tớ học thuộc phương pháp lắm rồi đó."
Nói rồi tẩy đi viết lại bằng tốc độ ánh sáng, sửa xong còn cười hì hì đưa vở lại cho cậu xem.
Nghiêm Hạo Nhiên xem xét một hồi lại tìm ra được một đống lỗi sai, Minh Viễn thấy mặt cậu đanh lại sợ muốn ngất tới nơi.
Minh Viễn nhìn cậu tay lại run run lấy vở về sửa bài tiếp, đang miệt mài cày bài tập thì nghe thấy tiếng mở cửa, Vương Triêu tiêu soái bước vào: "Chăm chỉ vậy sao? Đi chơi bóng không, hôm nay sân bóng trống đó."
Minh Viễn nghe thế thì mắt sáng lên "Đợi tớ một chút sắp xong rồi đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Triêu bĩu môi "Cậu có mà làm đến đêm ý."
"Thầy của tớ là Hạo Nhiên đó, giờ tớ hơi bị tiến bộ rồi nha." Minh Viễn không phục nói.
Y như phát hiện ra thú vui mới cứ đứng đó trêu Minh Viễn miết.
Cả hai cãi cọ một hồi cuối cùng cũng xuống tới sân bóng rổ.
Kĩ thuật chơi bóng của Nghiêm Hạo Nhiên tiến bộ thần tốc, sớm đã ngang tài ngang sức với Lưu Kiến Văn.
Cả bọn chỉ chơi nhẹ nhàng như đang giải lao sau giờ học.
Anh và cậu vẫn như mọi khi, cứ quấn lấy nhau, thành ra Minh Viễn đành lủi thủi đến kết cặp với Vương Triêu, mồm còn liên tục than thở "Cậu nhìn xem, hai cậu ấy cứ như đang yêu nhau ý."
Vương Triêu đầu hơi cúi xuống, cười nhẹ "Ừm, giống thật."
Một lúc sau thấy đã thấm mệt, cả bọn rủ nhau đến ngọn đồi sau trường hóng gió.
Vương Triêu nằm trên cỏ, mắt nhìn xa xăm hỏi: "Sắp tốt nghiệp rồi, các cậu chọn được trường chưa?"
Minh Viễn hào hứng đáp lại: "Tớ sẽ thi học viện an ninh nhân dân nha, sau này sẽ thành cảnh sát bắt tội phạm siêu ngầu." Nói rồi còn đập đập bắp tay phụ họa.
Nghiêm Hạo Nhiên thì chỉ nhàn nhạt nói: "Tớ thi trường luật."
Minh Viễn "òa" lên một tiếng. Rồi cả ba người cùng lúc quay qua nhìn anh.
Lưu Kiến Văn: "Tớ thi Y"
Viễn, Triêu, Nhiên:????????
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro