Tin đồn
Cá Nócc
2024-07-10 14:56:41
Chiều hôm đó mưa vẫn rơi rả rích, bỗng nhiên thông báo của điện thoại Lưu Kiến Văn kêu ting ting liên hồi, cuộc gọi đến từ quản lí, tin nhắn của bạn bè, thông báo trên trang cá nhân chính, v.v. Anh ra ngoài nghe điện thoại của quản lí, cậu thì tò mò mở điện thoại lên search coi có chuyện gì, "ôi trời" cậu thốt lên, Lưu Kiến Văn vậy mà dính phải tin đồn hẹn hò, cộng đồng mạng đang làm rùm beng cả lên.
Nột lúc sau anh mệt mỏi đi vào, "Cậu có bạn gái bao giờ mà tớ không biết vậy?" Nghiêm Hạo Nhiên nói.
Lưu Kiến Văn ngồi xuống bên cạnh tựa đầu vào vai cậu đáp lại "Tớ ngoài lúc ngủ thì toàn dính lấy cậu, cậu nói xem thời gian đâu mà yêu đương."
Nghiêm Hạo Nhiên "Haha cũng đúng ha." "Nhưng mà cậu phải giao lưu hay gì đó thì mới có tin đồn hẹn hò chứ?"
"Hmmm" Lưu Kiến Văn bình thản "Hình như có chụp ảnh quảng cáo chung một lần, à mà tớ còn chả nhớ tên cô bé đó".
Nghiêm Hạo Nhiên "..."
Đúng như Lưu Kiến Văn nói anh và cô diễn viên nhí đó có chụp chung một cái quảng cáo, vốn dĩ rất bình thường nhưng phía công ty cô bé kia lại muốn cọ nhiệt nên mới tự tung ra tin đồn hẹn hò. Thế nhưng cuối cùng lại bị phản tác dụng, Lưu Kiến Văn thì chẳng sao còn cô diễn viên kia lại bị fan của anh mắng một trận.
Công ty quản lý của Lưu Kiến Văn sau đó đã nhanh chóng lên bài đính chính, cộng đồng mạng được một phen ăn dưa, "thì ra là nhận vơ..."
...----------------...
Sau khi có kết quả thi cuối kì học sinh toàn trường được nghỉ hai tuần, Lưu Kiến Văn nói ở nhà một mình quá nhàm chán liền theo Nghiêm Hạo Nhiên đi chơi cùng gia đình cậu.
Một nhà bốn người cộng thêm Lưu Kiến Văn bận rộn xếp hành lý lên xe, dự đính đi Đà Lạt và ở đó 5 ngày.
Trời đã vào đông cộng thêm mặc không đủ ấm nên chiều hôm đó vừa đến nơi thì Nghiêm Hạo Nhiên đã phát sốt, mẹ Nghiêm lo sốt vó chạy đi chạy lại mua thuốc bắt cậu uống. Uống thuốc được một lúc cậu vì mệt quá đã thiết đi, Lưu Kiến Văn sau đó đã nói bố mẹ Nghiêm yên tâm về phòng ngủ trước đi hôm nay anh sẽ chăm cậu.
Đợi bố mẹ cậu đi được một lúc Lưu Kiến Văn tắt đèn sau đó nằm lên chiếc giường bên cạnh lướt điện thoại. Tờ mờ sáng anh đang định chợp mắt một lúc thì thấy cậu cựa quậy, "khát quá" cậu lí nhí kêu.
Lưu Kiến Văn ngồi dậy đi đến bàn rót cho cậu một cốc nước rồi quay lại giường giúp cậu nâng người lên để uống nước.
Thấy cậu lại thiu thiu ngủ Lưu Kiến Văn đặt cốc nước xuống bàn chuẩn bị quay lại giường, góc áo đột nhiên bị kéo lại.
Lưu Kiến Văn "???"
"Nằm cạnh tớ đi" Nghiêm Hạo Nhiên cất giọng nỉ non.
Anh rất chiều cậu nghe cậu nói vậy cũng nằm xuống bên cạnh luôn. Thấy bên cạnh đã có hơi ấm cậu từ từ lăn lại rúc vào lòng anh. Chẳng biết lấy can đảm từ đâu, do phát sốt thần trí mơ hồ hoặc cũng có thể do đã tích tụ quá lâu trong lòng, cậu vậy mà nằm trong vòng tay của Lưu Kiến Văn tỏ tình anh.
Nghiêm Hạo Nhiên: "Ừm." "Văn Văn ca ca."
Lưu Kiến Văn: "Sao hả?"
Nghiêm Hạo Nhiên: "Tớ thích cậu!"
Lưu Kiến Văn lúc đấy khỏi phải nói chính là sốc, rất sốc, rất bất ngờ. Anh tưởng mình nghe nhầm mà nằm đơ ở đó như bị điểm huyệt.
Nghiêm Hạo Nhiên thấy anh không trả lời cứ ngỡ là mình bị từ chối rồi, cậu nghĩ Văn ca ca thấy cậu ghê tởm không thể chấp nhận được. Cứ nghĩ đến việc người mình thích bao năm sẽ xa lánh mình, kinh tởm mình mắt cậu cứ thế cay dần lên. Lúc sau không kìm được nữa mà bật khóc nức nở, anh nghe thấy tiếng khóc mới hoàn hồn lại.
Giọng cậu run run nói "Văn Văn ca ca có phải ghét tớ rồi không nhưng mà tớ thích cậu lắm thật sự rất thích cậu, thích từ lúc mới lên lớp bảy cho tới tận bây giờ. Tớ khó chịu khi thấy Diệu Tuyết thích cậu, khó chịu khi thấy cậu bị nói là hẹn hò với cô gái khác, tớ chỉ muốn cậu là của tớ thôi." Nghiêm Hạo Nhiên nói liền một mạch rồi lại khóc tiếp.
Anh nghe cậu nói mà nước mắt cứ rơi lã chã thì phát hoảng, anh xoa lưng cho cậu dễ thở, để mũi mình đụng vào mũi cậu nhẹ giọng vỗ về "Ai nói tớ ghét cậu, tớ cũng thích cậu mà, tớ cũng sợ cậu không thích tớ."
Nghiêm Hạo Nhiên khịt mũi chớp chớp mắt "Thật sao?"
Lưu Kiến Văn lau nước mắt cho Nghiêm Hạo Nhiên "Thật mà." Sau đó hôn nhẹ một cái lên môi cậu.
Cậu khi biết anh cũng thích mình thì vui mừng cứ cười miết, trông hệt em bé vừa được cho kẹo.
Nghiêm Hạo Nhiên cứ cười cười rồi lại mau chóng lăn ra ngủ, Lưu Kiến Văn cũng bất lực mà ôm cậu bạn thân hình như vừa trở thành cậu người yêu vào lòng rồi cũng ngủ lúc nào không hay.
Nột lúc sau anh mệt mỏi đi vào, "Cậu có bạn gái bao giờ mà tớ không biết vậy?" Nghiêm Hạo Nhiên nói.
Lưu Kiến Văn ngồi xuống bên cạnh tựa đầu vào vai cậu đáp lại "Tớ ngoài lúc ngủ thì toàn dính lấy cậu, cậu nói xem thời gian đâu mà yêu đương."
Nghiêm Hạo Nhiên "Haha cũng đúng ha." "Nhưng mà cậu phải giao lưu hay gì đó thì mới có tin đồn hẹn hò chứ?"
"Hmmm" Lưu Kiến Văn bình thản "Hình như có chụp ảnh quảng cáo chung một lần, à mà tớ còn chả nhớ tên cô bé đó".
Nghiêm Hạo Nhiên "..."
Đúng như Lưu Kiến Văn nói anh và cô diễn viên nhí đó có chụp chung một cái quảng cáo, vốn dĩ rất bình thường nhưng phía công ty cô bé kia lại muốn cọ nhiệt nên mới tự tung ra tin đồn hẹn hò. Thế nhưng cuối cùng lại bị phản tác dụng, Lưu Kiến Văn thì chẳng sao còn cô diễn viên kia lại bị fan của anh mắng một trận.
Công ty quản lý của Lưu Kiến Văn sau đó đã nhanh chóng lên bài đính chính, cộng đồng mạng được một phen ăn dưa, "thì ra là nhận vơ..."
...----------------...
Sau khi có kết quả thi cuối kì học sinh toàn trường được nghỉ hai tuần, Lưu Kiến Văn nói ở nhà một mình quá nhàm chán liền theo Nghiêm Hạo Nhiên đi chơi cùng gia đình cậu.
Một nhà bốn người cộng thêm Lưu Kiến Văn bận rộn xếp hành lý lên xe, dự đính đi Đà Lạt và ở đó 5 ngày.
Trời đã vào đông cộng thêm mặc không đủ ấm nên chiều hôm đó vừa đến nơi thì Nghiêm Hạo Nhiên đã phát sốt, mẹ Nghiêm lo sốt vó chạy đi chạy lại mua thuốc bắt cậu uống. Uống thuốc được một lúc cậu vì mệt quá đã thiết đi, Lưu Kiến Văn sau đó đã nói bố mẹ Nghiêm yên tâm về phòng ngủ trước đi hôm nay anh sẽ chăm cậu.
Đợi bố mẹ cậu đi được một lúc Lưu Kiến Văn tắt đèn sau đó nằm lên chiếc giường bên cạnh lướt điện thoại. Tờ mờ sáng anh đang định chợp mắt một lúc thì thấy cậu cựa quậy, "khát quá" cậu lí nhí kêu.
Lưu Kiến Văn ngồi dậy đi đến bàn rót cho cậu một cốc nước rồi quay lại giường giúp cậu nâng người lên để uống nước.
Thấy cậu lại thiu thiu ngủ Lưu Kiến Văn đặt cốc nước xuống bàn chuẩn bị quay lại giường, góc áo đột nhiên bị kéo lại.
Lưu Kiến Văn "???"
"Nằm cạnh tớ đi" Nghiêm Hạo Nhiên cất giọng nỉ non.
Anh rất chiều cậu nghe cậu nói vậy cũng nằm xuống bên cạnh luôn. Thấy bên cạnh đã có hơi ấm cậu từ từ lăn lại rúc vào lòng anh. Chẳng biết lấy can đảm từ đâu, do phát sốt thần trí mơ hồ hoặc cũng có thể do đã tích tụ quá lâu trong lòng, cậu vậy mà nằm trong vòng tay của Lưu Kiến Văn tỏ tình anh.
Nghiêm Hạo Nhiên: "Ừm." "Văn Văn ca ca."
Lưu Kiến Văn: "Sao hả?"
Nghiêm Hạo Nhiên: "Tớ thích cậu!"
Lưu Kiến Văn lúc đấy khỏi phải nói chính là sốc, rất sốc, rất bất ngờ. Anh tưởng mình nghe nhầm mà nằm đơ ở đó như bị điểm huyệt.
Nghiêm Hạo Nhiên thấy anh không trả lời cứ ngỡ là mình bị từ chối rồi, cậu nghĩ Văn ca ca thấy cậu ghê tởm không thể chấp nhận được. Cứ nghĩ đến việc người mình thích bao năm sẽ xa lánh mình, kinh tởm mình mắt cậu cứ thế cay dần lên. Lúc sau không kìm được nữa mà bật khóc nức nở, anh nghe thấy tiếng khóc mới hoàn hồn lại.
Giọng cậu run run nói "Văn Văn ca ca có phải ghét tớ rồi không nhưng mà tớ thích cậu lắm thật sự rất thích cậu, thích từ lúc mới lên lớp bảy cho tới tận bây giờ. Tớ khó chịu khi thấy Diệu Tuyết thích cậu, khó chịu khi thấy cậu bị nói là hẹn hò với cô gái khác, tớ chỉ muốn cậu là của tớ thôi." Nghiêm Hạo Nhiên nói liền một mạch rồi lại khóc tiếp.
Anh nghe cậu nói mà nước mắt cứ rơi lã chã thì phát hoảng, anh xoa lưng cho cậu dễ thở, để mũi mình đụng vào mũi cậu nhẹ giọng vỗ về "Ai nói tớ ghét cậu, tớ cũng thích cậu mà, tớ cũng sợ cậu không thích tớ."
Nghiêm Hạo Nhiên khịt mũi chớp chớp mắt "Thật sao?"
Lưu Kiến Văn lau nước mắt cho Nghiêm Hạo Nhiên "Thật mà." Sau đó hôn nhẹ một cái lên môi cậu.
Cậu khi biết anh cũng thích mình thì vui mừng cứ cười miết, trông hệt em bé vừa được cho kẹo.
Nghiêm Hạo Nhiên cứ cười cười rồi lại mau chóng lăn ra ngủ, Lưu Kiến Văn cũng bất lực mà ôm cậu bạn thân hình như vừa trở thành cậu người yêu vào lòng rồi cũng ngủ lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro