Chương 37
Ngụy Tùng Lương
2024-07-13 15:09:02
Yêu thầm đối với một số người chỉ là hy vọng xa vời chẳng thể thành đôi.
Học cùng Biên Việt từ cấp hai, lúc ấy Từ Ninh còn chẳng cao như bây giờ, vừa lùn vừa hướng nội nên cả hai chỉ là người xa lạ.
Biên Việt thì chẳng khác gì bây giờ, tự tin xán lạn như ánh dương, được tất cả mọi người yêu quý. Cậu ta hâm mộ Biên Việt, lâu ngày, sự hâm mộ dần biến chất thành một thứ tình cảm khác.
Cậu ta muốn trở thành người giống Biên Việt, nhưng còn muốn đứng bên cạnh hắn hơn.
Vào cấp ba, từ từ cao lên, biết Biên Việt vào đội bơi Từ Ninh cũng nhanh chóng đăng ký. Có nhiều thời gian ở bên Biên Việt hơn nên trong lòng Từ Ninh mừng thầm.
Từ những nơi bí mật xung quanh, cậu ta lén ngắm Biên Việt, ánh mắt đắm đuối, mê say.
Tính cách Từ Ninh trầm lặng, chững chạc, Biên Việt thỉnh thoảng còn nói chuyện cùng hỏi mấy câu về bài vở trên lớp. Lâu dần, hai người trở nên thân quen hơn, từ mức độ gật đầu chào biến thành đi chung căn-tin ăn cơm.
Biên Việt vẫn là trung tâm của sự chú ý, chẳng qua vị trí trung tâm ấy thêm một sự tồn tại là cậu ta.
Lúc trước Từ Ninh thấy như thế này cũng được, cũng được mà… cho tới khi…
Lòng người nào có biết đủ, thích thì sao mà kiềm chế được. Khát vọng của Từ Ninh như quả bóng tuyết càng lúc càng lớn, trái tim càng lúc càng buốt giá khao khát nhiều sự ấm áp hơn, nhiều sự tiếp xúc hơn.
Khi mọi người tụ tập hát Karaoke, hội Triệu Huy hát hò ầm ĩ, chơi xúc xắc với nhau, thêm chút cồn làm đầu óc chậm chạp, làm trái tim người ta vô cùng xúc động.
Từ Ninh không biết mình bỏ lượt lúc nào, cũng quên tại sao mình lại phải uống hết nguyên một chai bia. Cậu ta say, say bí tỉ rồi phạm phải một sai lầm lớn.
Ở trong căn phòng ồn ào, cậu ta ôm chầm lấy Biên Việt, như một trọng phạm, dựa sát… sát lại… hôn Biên Việt khi hắn đang đờ ra.
Biên Việt gầm lên, đấmmặt cậu ta. Từ Ninh ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy Biên Việt chà mạnh môi, vẻ mặt ghê tởm cúi đầu nhìn mình: “Mày kinh tởm quá Từ Ninh.”
Tất cả im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ. Từ Ninh chớp mắt, nhìn người trước mặt đầy mê say, nói với hắn: “Tôi thích cậu, Biên Việt ạ.”
Xung quanh, các thành viên khác đều mang vẻ mặt “Đậu má”. Triệu Huy nhanh chân chạy đến cạnh Biên Việt đưa giấy cho hắn.
Biên Việt cầm giấy lau môi thêm mấy lần như muốn bóc hết cả tầng da ấy ra. Hắn lạnh lùng nhìn Từ Ninh: “Tôi không phải đồng tính.”
Sau lần đó, Triệu Huy chưa hết giận còn định đi tố cáo Từ Ninh nhưng Biên Việt cản lại. Hắn thấy ghê tởm nhưng cũng không muốn làm ầm lên, chỉ nói cho cả đội đừng kể ra ngoài còn bản thân về sau thấy Từ Ninh cũng không nói chuyện nhiều nữa.
Mặc kệ Từ Ninh có làm gì hắn cũng coi như không khí, mặc kệ.
Nhưng hiện tại Từ Ninh không động đến hắn mà là Phương Ninh Trí.
Học cùng Biên Việt từ cấp hai, lúc ấy Từ Ninh còn chẳng cao như bây giờ, vừa lùn vừa hướng nội nên cả hai chỉ là người xa lạ.
Biên Việt thì chẳng khác gì bây giờ, tự tin xán lạn như ánh dương, được tất cả mọi người yêu quý. Cậu ta hâm mộ Biên Việt, lâu ngày, sự hâm mộ dần biến chất thành một thứ tình cảm khác.
Cậu ta muốn trở thành người giống Biên Việt, nhưng còn muốn đứng bên cạnh hắn hơn.
Vào cấp ba, từ từ cao lên, biết Biên Việt vào đội bơi Từ Ninh cũng nhanh chóng đăng ký. Có nhiều thời gian ở bên Biên Việt hơn nên trong lòng Từ Ninh mừng thầm.
Từ những nơi bí mật xung quanh, cậu ta lén ngắm Biên Việt, ánh mắt đắm đuối, mê say.
Tính cách Từ Ninh trầm lặng, chững chạc, Biên Việt thỉnh thoảng còn nói chuyện cùng hỏi mấy câu về bài vở trên lớp. Lâu dần, hai người trở nên thân quen hơn, từ mức độ gật đầu chào biến thành đi chung căn-tin ăn cơm.
Biên Việt vẫn là trung tâm của sự chú ý, chẳng qua vị trí trung tâm ấy thêm một sự tồn tại là cậu ta.
Lúc trước Từ Ninh thấy như thế này cũng được, cũng được mà… cho tới khi…
Lòng người nào có biết đủ, thích thì sao mà kiềm chế được. Khát vọng của Từ Ninh như quả bóng tuyết càng lúc càng lớn, trái tim càng lúc càng buốt giá khao khát nhiều sự ấm áp hơn, nhiều sự tiếp xúc hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mọi người tụ tập hát Karaoke, hội Triệu Huy hát hò ầm ĩ, chơi xúc xắc với nhau, thêm chút cồn làm đầu óc chậm chạp, làm trái tim người ta vô cùng xúc động.
Từ Ninh không biết mình bỏ lượt lúc nào, cũng quên tại sao mình lại phải uống hết nguyên một chai bia. Cậu ta say, say bí tỉ rồi phạm phải một sai lầm lớn.
Ở trong căn phòng ồn ào, cậu ta ôm chầm lấy Biên Việt, như một trọng phạm, dựa sát… sát lại… hôn Biên Việt khi hắn đang đờ ra.
Biên Việt gầm lên, đấmmặt cậu ta. Từ Ninh ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy Biên Việt chà mạnh môi, vẻ mặt ghê tởm cúi đầu nhìn mình: “Mày kinh tởm quá Từ Ninh.”
Tất cả im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ. Từ Ninh chớp mắt, nhìn người trước mặt đầy mê say, nói với hắn: “Tôi thích cậu, Biên Việt ạ.”
Xung quanh, các thành viên khác đều mang vẻ mặt “Đậu má”. Triệu Huy nhanh chân chạy đến cạnh Biên Việt đưa giấy cho hắn.
Biên Việt cầm giấy lau môi thêm mấy lần như muốn bóc hết cả tầng da ấy ra. Hắn lạnh lùng nhìn Từ Ninh: “Tôi không phải đồng tính.”
Sau lần đó, Triệu Huy chưa hết giận còn định đi tố cáo Từ Ninh nhưng Biên Việt cản lại. Hắn thấy ghê tởm nhưng cũng không muốn làm ầm lên, chỉ nói cho cả đội đừng kể ra ngoài còn bản thân về sau thấy Từ Ninh cũng không nói chuyện nhiều nữa.
Mặc kệ Từ Ninh có làm gì hắn cũng coi như không khí, mặc kệ.
Nhưng hiện tại Từ Ninh không động đến hắn mà là Phương Ninh Trí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro